Đọc truyện Thức Cốt Tầm Tung – Chương 19: Biểu hiện giả dối bên ngoài
Editor: Anh Cung
Beta: zizi
================================
Tề Tích mang chiếc vòng tay trên mặt vẫn còn dính vết máu cùng dấu vân tay kia về giám định, phát hiện DNA trùng khớp với DNA của Lý Hiểu Mẫn, còn dấu vân tay thuộc về Tiêu Viễn Chinh.
Tiêu Viễn Chinh sau khi biết chuyện liền điên cuồng kêu gào nói mình vô tội, hắn không hiểu tại sao chiếc vòng tay kia lại ở trong nhà hắn, thế nhưng chứng cớ rành rành trước mắt khiến hắn không còn sức phản kháng, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, cuối cùng luật sư của hắn và Tiêu Quốc Chấn không tìm được lý do để nộp tiền bảo lãnh đưa hắn ra ngoài.
Mặc dù một chiếc vòng tay chưa đủ làm chứng cứ định tội, nhưng ít nhất hắn không thể thoát khỏi việc bị tình nghi, trước khi chân tướng chưa được điều tra rõ chỉ có thể mời hắn ở lại cục cảnh sát vài ngày.
Thoáng cái đã đến tháng tám, thời tiết ngày càng nóng lên, trong không khí còn ẩm ướt ngột ngạt khiến cho người ta càng thêm khó chịu. Tổ trọng án tất bật hơn nửa tháng, hôm nay rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút, mọi người đều trốn trong phòng điều hòa không chịu ra ngoài.
Âu Dương và Thư Tình vì điều tra mà đã thức suốt ba đêm, hiện tại vành mắt hai người hiện rõ quầng thâm, miệng không ngừng ngáp. Tề Tích chống má ngồi trước mặt máy tính, không biết vội vội vàng vàng làm cái gì, nhưng nhìn kiểu đầu xù như mào gà cũng biết người này phỏng chừng vì vụ án mà không ngủ ngon.
Hạ Quân Chi tinh thần tốt nhất nhưng cũng không thấy đủ, sáng sớm làm sáu ly kem tươi dưa hấu bưng ra cho mọi người ăn, Tề Tích ăn kem tươi mà cảm động thiếu chút nữa lấy thân báo đáp.
Kiều Úc ôm quyển sách ‘Từ Hồn’ do Tiêu Quốc Chấn viết, lẳng lặng ngồi trên ghế ăn kem, nhìn qua cảm giác có vài phần giống tiểu thiếu gia con nhà Thư hương dòng dõi, thế nhưng nhìn kĩ lại dưới tay cậu đang đè lên tấm ảnh chụp hiện trường Lý Hiểu Mẫn sau khi bị giết máu chảy đầm đìa, dạ dày mọi người liền cuộn lên, cúi đầu nhìn ly kem dưa hấu đỏ rực trên tay lập tức nghẹn họng….
Tùng Dung lúc bước vào liền đen mặt, tình cảnh của y như thế này: cúc áo sơ mi mở rộng, ngồi trên ghế xoa xoa mi mắt đang nhức mỏi. Mọi người thầm than một tiếng, không cần phải nói, lão đại chắc chắn lại bị Cục trưởng chỉ vào mũi mà mắng.
Tề Tích âm thầm bĩu môi nhìn Kiều Úc, nhướn mày ấp úng khoa chân múa tay nửa ngày, ý là: lão đại phỏng chừng bị Cục trưởng mắng, cậu nhanh tới an ủi một chút.
Đáng tiếc tính tình Kiều Úc lãnh đạm, đối với chuyện tình cảm lại càng khô khan không khỏi khiến người ta tức giận, cậu buông sách trong tay xuống nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Tề Tích, anh nói cái gì?”
Thanh âm không lớn không nhỏ vừa đủ để mọi người nghe thấy, đương nhiên bao gồm cả Tùng Dung. Trong nháy mắt trên trán mọi người xuất hiện N hắc tuyến___________ Tiểu Tinh, cậu sao lại trì độn như vậy hả!
Tề Tích tủi thân bĩu môi: “Không có gì… Tôi cái gì cũng chưa nói…”
Kiều Úc nhún vai, không biết đám người này lại có chủ ý gì, cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt u ám của Tùng Dung đang im lặng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Mặc dù cậu rất muốn hỏi Tùng Dung đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiện tại hai người còn giận nhau, bình thường ngay cả lên xuống đều tránh đối phương, lúc này đi tới nhất định bị Tùng Dung dội cho một gáo nước lạnh. Nghĩ đến cặp mắt đen như mực không mang theo một chút tình cảm khi nhìn mình, cậu liền cảm thấy rất khó chịu.
Âu Dương và Thư Tình đứng một bên nhìn mà trong lòng lo lắng muốn chết, hận không thể lôi Kiều Úc ra vả cho hai phát vào miệng. Tiểu thụ không biết dịu dàng săn sóc tiểu công, chỉ cần ở nhà chuẩn bị thuốc tốt đi du lịch nha! Tiểu Tinh này thật ngu ngốc!
Ngay lúc bầu không khí lạnh tới cực điểm, Tùng Dung đột nhiên đứng lên vỗ tay: “Tất cả nâng cao tinh thần cho tôi, hai mươi phút sau bắt đầu họp”. Nói xong y trưng vẻ mặt lạnh lùng đi vào phòng làm việc.
Mọi người le lưỡi, mặt mày ảo não đi chuẩn bị tài liệu, vụ án lần này khiến dư luận xôn xào bàn tán, áp lực của lão đại mọi người có thể hiểu được, xem ra Cục trưởng thật lòng không muốn để cho tổ trọng án nhàn hạ một chút nào. =======================
Tùng Dung ngồi ở vị trí chủ tọa đang suy nghĩ những lời vừa rồi Cục trưởng nói với mình.
“Tùng Dung à, tuổi tôi cũng không còn trẻ nữa rồi, qua hai, ba năm nữa trên cơ bản sẽ về hưu ở nhà chăm sóc cháu trai, vụ án lần này cùng vụ án X vài năm trước có liên quan đến nhau, ảnh hưởng rất xấu, xã hội hiện tại tin đồn lan nhanh như gió chuyện gì cũng có thể nói, áp lực của cảnh sát không cần tôi nói cậu cũng biết. Nhưng nếu tôi đã đem vụ án giao cho tổ trọng án thì chứng tỏ tôi tin tưởng năng lực của mọi người, cậu hiểu được ý tứ của tôi không?”
“Vâng Cục trưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm ra hung thủ.”
“Ừ, thành phố T liên tiếp xảy ra các vụ án mạng, chúng ta sắp không chịu nổi, nếu như hiện tại trong tay có đầu mối thì nhanh chóng kết thúc vụ án đi, ý tứ của tôi cậu hẳn là hiểu được, không cần tôi phải chỉ rõ. Cậu phải biết rằng, với việc phá được vụ án tầm cỡ này cậu chí ít cũng thăng lên hai cấp, nên làm như thế nào không cần tôi nhiều lời.”
“Nhưng với những chứng cứ hiện tại chúng ta đang nắm giữ…”
“Không có nhưng nhị gì cả, ở thời điểm quan trọng lời cảnh sát nói chính là chân lý.”
Lắc lắc đầu, hiện tại không phải lúc nghĩ đến những lời này, việc cấp bách là phải nhanh chóng phá án.
“Bây giờ mọi người tập hợp tài liệu một chút, nêu ra những đầu mối có giá trị.”
Tề Tích giơ tay đầu tiên: “Chúng em điều tra ra cùng ngày xảy ra án mạng, Tiêu Viễn Chinh có đến câu lạc bộ PUB, bartender chỗ đó biết Tiêu Viễn Chinh cho nên nhớ rất rõ mọi chuyện. Tiêu Viễn Chinh đã đến PUB một chút rồi rời đi, nói cách khác vào hôm xảy ra án mạng, trong khoảng thời gian từ buổi sáng đến hai rưỡi chiều, Tiêu Viễn Chinh có đủ thời gian chuẩn bị để thực hiện kế hoạch.”
“Đúng vậy, hơn nữa qua quá trình điều tra tình hình giao thông ngày hôm đó camera quay lại được, phát hiện một chiếc xe biển số KZ8400 BMW màu đen vào lúc mười giờ ba mươi phút tối đến rạng sáng ngày hôm đó có hai lần xuất hiện đi trên đường quốc lộ hướng ra khu rừng cây nhỏ phía ngoại thành, mà chủ chiếc xe này chính là Tiêu Viễn Chinh. Điều này chứng minh Tiêu Viễn Chinh vào lúc nửa đêm căn bản là không hề ở nhà, hắn ta đang nói dối.”
Hạ Quân Chi cầm điều khiển từ xa nhấn vài cái, trên màn hình chính lập tức hiện ra đoạn video tối hôm đó camera thu được.
Khi màn hình chiếu đến đoạn mười giờ ba mươi, quả nhiên xuất hiện một chiếc BMW màu đen, mãi đến quá hừng đông chiếc xe mới chạy qua một lần nữa, Kiều Úc cau mày đột nhiên mở miệng nói: “Từ từ, dừng một chút ở chỗ này.”
Kiều Úc nhìn chằm chằm lên cửa kính của chiếc xe trên màn hình, cố gắng nhìn rõ người ngồi trong đó, thế nhưng hình ảnh quá nhỏ, chỉ có thể nhìn ra một người thân hình cao lớn: “Có thể phóng to thêm một chút không? Đem màn hình kéo lại gần một chút.”
Hạ Quân Chi nhấn vài cái lên điều khiển từ xa, hình ảnh phóng lên mức độ lớn nhất, khi mọi người thấy được người ngồi trong xe thì toàn bộ hít một ngụm khí lạnh.
Ngồi trong xe BMW đen là một người mặc quần áo màu trắng, bởi vì hình ảnh rất mờ không thấy rõ ràng khuôn mặt, thế nhưng lại có thể thấy người đó đeo một chiếc mặt nạ vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, trong bóng đêm vô cùng quỷ dị.
“Trở lại, nhìn một chút so sánh với hình ảnh lúc mười giờ ba mươi.” Tùng Dung nhìn màn hình nói.
Hình ảnh chiếu tới lúc mười giờ ba mươi, vẫn là chiếc xe BMW kia, chẳng qua lần này ngồi ở vị trí lái xe là một người mặc áo sơ mi có hoa văn và màu sắc, nhìn hình dáng và tác phong cực kỳ giống Tiêu Viễn Chinh, nhưng người này vẫn đang đeo mặt nạ, thấy không rõ bộ dạng chân thực.
“Tiêu Viễn Chinh cũng thật là xảo quyệt, biết rõ vùng này có camera theo dõi cho nên mang theo một chiếc mặt nạ để không bị nhìn thấy khuôn mặt thật, làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của chúng ta. Nửa đêm canh ba chạy đến vùng hoang vu, khi trở về thì thay đổi quần áo, chuyện này cũng quá quỷ dị đi.” Hạ Quân Chi than thở.
“Sự tình đã được làm sáng tỏ, Tiêu Viễn Chinh từ đầu đến cuối đều nói dối, hắn hận Lý Hiểu Mẫn đe dọa hắn, vừa tức Lý Hiểu Mẫn chậm chạp không muốn cùng hắn lên giường, lúc đầu hắn tưởng rằng Lý Hiểu Mẫn không dám rời bỏ hắn, kết quả cô ta lại nói chia tay trước, hắn cảm thấy mất hết sĩ diện, lòng dạ hiểm ác nổi lên, dụ dỗ Lý Hiểu Mẫn đến rừng cây rồi tiền dâm hậu sát, sau đó lợi dụng chuyên môn của mình, lấy lá gan ra, tạo hiện trường giả là X đã gây ra vụ giết người.”
Tề Tích đem toàn bộ suy đoán của mình nói ra, cuối cùng còn dương dương đắc ý vẫy tay: “Phân tích này cũng đủ tỉ mỉ đi?”
Âu Dương vỗ vai Tề Tích, cười nói: “Được a, đầu óc logic xem như được đả thông.”
Hạ Quân Chi thở dài một hơi, tựa vào ghế lấy tay quạt gió: “Toàn bộ chứng cứ đúng là hướng vào Tiêu Viễn Chinh, để xem hắn lần này còn có thể ngụy biện như thế nào được nữa. Trở lại với hồ sơ trước kia của hắn, ghi chép của hắn cũng có vài lần từng giở trò đồi bại với các cô gái vị thành niên, chúng ta hoàn toàn có đủ lý do để nghi ngờ hắn lại chứng nào tật nấy.”
Thư Tình cười tủm tỉm: “Tôi nói a, nhìn không ra Tiêu Viễn Chinh giống hái hoa tặc. Bề ngoài giả thành bộ dạng một kẻ vô dụng của nhà giàu mới nổi, kỳ thực lại rất khôn khéo, còn biết lợi dụng thủ pháp giết người của X để che mắt người khác.”
Âu Dương nhức đầu: “Như vậy xem ra, vụ án này xem như đã được phá?”
“Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa.”
Tùng Dung và Kiều Úc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ăn ý nói ra. Hai người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, Kiều Úc xấu hổ nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, Tùng Dung nhướn mày bất giác lộ ra ý cười.
“Này này này, cái gì gọi là ngầm hiểu ý, chính là cái này a~ đã nhiều ngày như vậy, hai người cũng đừng không nói chuyện nữa, nhìn thôi tâm liền loạn. Có chuyện gì mà không thể thương lượng, tục ngữ vẫn nói ‘bụng tể tướng có thể chèo thuyền, phu thê đồng lòng còn quản việc nhà’ đấy thôi.”
Kiều Úc đỏ mặt thật hiếm thấy, bản thân đã ba mươi tuổi rồi, sao vẫn giống như đứa trẻ ba tuổi giận dỗi với Tùng Dung, thế nhưng trong bụng lúc nào cũng nghẹn một hơi, nuốt vào không được, phun ra không xong, cậu biết tự ý làm người khác bị thương là không đúng, nhưng bắt cậu nhận lỗi với Tùng Dung thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngẫm lại xem như ‘lão dưa chuột quét nước sơn màu lục’, cứ gặp phải Tùng Dung cậu liền biến thành ngu ngốc.
Trong mắt Tùng Dung rõ ràng lộ ra ý cười, kỳ thực y đã sớm không còn tức giận với Lê Dạ Tinh nữa, thế nhưng dạy dỗ tiểu hài tử là không thể mềm lòng, Dạ Tinh vô pháp vô thiên, không nghe đội trưởng phân phó, phải cho cậu ta một bài học.
Nếu như thực sự tức giận, y có thể trực tiếp đuổi cậu ra khỏi cục cảnh sát, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt long lanh ngập nước của Lê Dạ Tinh, tim y liền không thoải mái. Đối với Lê Dạ Tinh trước đây, mình có gây sức ép bao nhiêu đi nữa cũng chưa từng xảy ra chuyện này, người khác muốn đả thương cậu y cũng sẽ không để yên, cảm giác này giống như tâm tính của gà mẹ, thật sự là kỳ diệu.
Suy nghĩ một chút, khóe miệng Tùng Dung không tự giác cong lên, Âu Dương cùng Thư Tình ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt u ám của lão đại chuyển biến hô to không chịu nổi.
Tùng Dung ho nhẹ một tiếng, thu hồi vẻ mặt trầm ngâm, bắt đầu trưng ra cái mặt than nói với Kiều Úc: “Nói một chút suy nghĩ của cậu xem.”
Kiều Úc đắn đo một chút: “Tôi cảm thấy, từ đầu đến cuối vụ án này chúng ta đã đi nhầm hướng.”
“Đi nhầm hướng!? Hiện tại chứng cớ rành rành như vậy sao có thể nói đi nhầm hướng! Chẳng lẽ chiếc vòng tay dính máu, khẩu cung của bartender cùng hình ảnh camera ngày hôm đó ghi lại đều là giả? Những chứng cứ này đủ để chúng ta đưa Tiêu Viễn Chinh ra tòa.” Tề Tích nóng nảy.
“Nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Viễn Chinh không chịu nhận tội. Những câu trong nhật kí của Lý Hiểu Mẫn lưu lại cho chúng ta thấy gã người yêu của cô ấy là một người vô cùng tinh thông gốm sứ, hơn nữa người này có lối suy nghĩ khá rõ ràng, biết rõ từng bước lợi dụng tâm lí của Lý Hiểu Mẫn để dụ cô ấy cắn câu, mọi người xem bộ dáng Tiêu Viễn Chinh có giống như vậy không? Khẩu cung của hắn lúc đầu là không đáp lại, sau khi mở miệng thì từ ngữ hoàn toàn thô tục, không muốn nói là kiến thức nông cạn, người như vậy sẽ thông minh đến mức bắt chước thủ đoạn giết người của X sao? Tôi nghi ngờ hắn ngay cả X là ai cũng không biết.” Kiều Úc bình tĩnh nói.
“Đây đều là thủ đoạn che mắt cảnh sát của hắn! Dù sao hắn muốn giết người sẽ không ở trên mặt viết ‘tôi là kẻ giết người’. Lúc này chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù chúng ta không có lời khai của hắn vẫn có thể khởi tố hắn ra tòa.” Tề Tích nóng nảy nói, bộ dạng khó hiểu.
“Tề Tích, không chỉ có như vậy…” Tùng Dung âm thầm nhìn qua khuôn mặt khó hiểu của mọi người, tiếp tục nói: “Mọi người chẳng lẽ đều đã quên lá gan của Lý Hiểu Mẫn bị đánh cắp, tuy rằng toàn bộ chứng cứ đều hướng về Tiêu Viễn Chinh, hắn còn một mực dối gạt cảnh sát, vậy làm sao giải thích lí do lá gan bị mất? Tiêu gia giàu như thế nào chắc không cần tôi phải nói, hắn là một phú nhị đại, tài sản trong nhà không đếm được, cần một lá gan để làm gì? Chung quy sẽ không lấy về sưu tầm trong nhà đi.”
Tề Tích nhất thời nghẹn lời, mặt đỏ bừng ngồi trên ghế không biết phải phản bác như thế nào. Vấn đề mấu chốt này hắn thật sự chưa từng nghĩ đến, thế nhưng mắt thấy chứng cứ vô cũng xác thực cũng không có khả năng kết án trong lòng hắn liền buồn bực muốn chết.
“Lão đại, vậy theo ý anh kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Cục trưởng tạo áp lực không nhỏ cho anh, chúng ta kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.” Hạ Quân Chi lo lắng nói.
Tùng Dung lại nghĩ tới lời Cục trưởng nói với y, lông mày lại một lần nữa nhăn lại. Y sao lại không muốn nhanh kết thúc vụ án, thế nhưng chưa rõ ràng mà đã đem Tiêu Viễn Chinh tống vào nhà giam, y không làm được. Cục trưởng có ý gì trong lòng y hiểu rõ, đơn giản là muốn y nhanh chóng cho công chúng một cái công đạo, một lần nữa đắp nặn hình tượng cảnh sát, khi tất yếu cho dù là không bắt được hung phạm cũng có thể tùy tiện tìm một con cừu chịu tội thay.
Nhưng mà y là cảnh sát có nguyên tắc của chính mình, quan trường tranh đấu gay gắt, người lừa ta gạt như thế nào y không hiểu, nhưng để y vì thăng chức mà vứt bỏ nguyên tắc làm người tối thiểu, tuyệt đối không có khả năng.
Đang lúc mọi người lâm vào trầm tư thì Kiều Úc lại đột nhiên đem một quyển sách đặt tới trước mặt Tùng Dung.
“Có thời gian lãng phí trên người Tiêu Viễn Chinh, còn không bằng chúng ta đi tìm hiểu xem vì sao Lý Hiểu Mẫn lại yêu thích gốm sứ đến vậy. Vụ án này từ đầu đến cuối đều bắt nguồn từ gốm sứ, vậy chúng ta bắt tay từ cái này, không phải sao?”
Tùng Dung cúi đầu, nhìn cuốn sách ‘Từ Hồn’ của Tiêu Quốc Chấn đặt trước mặt, mở ra một trang có tiêu đề ‘Ngũ tạng ngũ hành, trấn từ chi hồn.’
“Ý cậu là…..?”
“Anh không cảm thấy tiêu đề này rất thú vị sao? Ngũ tạng chính là gan, tim, tì, phế, thận, cái đó và gốm sứ có quan hệ gì?”