Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 279: Tránh không gặp


Đọc truyện Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh – Chương 279: Tránh không gặp

Editor: Cao Hân Hân

Tập đoàn D•S, phòng họp.

Điện thoại Hàn Thừa Nghị trên bàn lóe sáng, rung lên rất nhiều lần. Nhưng, Hàn Thừa Nghị vẫn không hề đụng tới, chỉ cau mày nhìn, ánh mắt thâm trầm, không ai biết anh đang nghĩ gì, nhưng tâm tư anh hoàn toàn không đặt ở cuộc họp, về điểm này thì mọi người đều hiểu rõ.

Đám cấp dười dè dặt, chỉ sợ sơ ý làm chọc giận đến giám đốc.

Nơm nớp lo sợ, khó khăn lắm mới tan họp, điện thoại lại rung lên.

“Chậc!” Hàn Thừa Nghị chậc lưỡi, chỉ Nghê Tuấn: “Nghê Tuấn, nghe điện thoại!”

“A!” Tuy Nghê Tuấn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng nghe thấy lời phân phó này cũng sợ hết hồn, nhắm mắt cau mày cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Tiểu Tuyết’, chân mày nhíu chặt hơn, tam thiếu muốn làm gì? Tam thiếu phu nhân không trở về, thì anh liền đào ba tấc thước đi tìm, bây giờ cô ấy trở lại, anh ta lại chạy đi trốn người ta, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Ngón tay lướt qua màn hình, da đầu Nghe Tuấn truyền đến một trận tê dại.

“Chào tam thiếu phu nhân, tôi là Nghe Tuấn.”

Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra: “Nghê Tuấn? Anh ấy đâu? Sao anh ấy không nghe điện thoại?”

“Ách…” Nghê Tuấn toát mồ hôi lạnh, nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị khẽ lắc đầu, Nghê Tuấn kinh hãi, tam thiếu ngài đang muốn làm gì vậy? “Ách… Tam thiếu phu nhân, tam thiếu ngài ấy, bây giờ đang họp, tạm thời không thể nhận điện thoại được, ngài tìm ngài ấy có chuyện gấp gì sao? Để Nghê Tuấn chuyển lời giúp được không? Hay là, đợi lát nữa ngài lại điện tới?”

“Ừm…” Nhạc Tuyết Vi trầm ngâm đôi lát, “Anh ấy đang bận thì thôi, phiền anh nói với anh ấy, tôi muốn gặp ảnh, có chuyện rất quan trọng cần phải nói.”

“Vâng, tam thiếu phu nhân, thuộc hạ hiểu rồi.”


Cúp máy, Nghê Tuấn cung kính đưa điện thoại đến cho Hàn Thừa Nghị. “Tam thiếu.”

“Tam thiếu phu nhân nói muốn ngài đến gặp cô ấy, cô có chuyện rất quan trọng muốn nói…” Nghê Tuấn đem đầu đuôi lời nói của Nhạc Tuyết Vi truyền đạt lại.

Hàn Thừa Nghị siết chặt điện thoại, nội tâm càng thêm bực bội bất an. Tiểu Tuyết muốn nói gì với anh? Lúc trước đã nháo đến như vậy, sau đó cô cùng Lương Tư Văn đi nước A, còn mang theo hai đứa nhỏ…Hàn Thừa Nghị đỡ trán, không dám nghĩ xa hơn.

Anh không được đi gặp Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết có lẽ sẽ nói gì đó khiến anh mất hy vọng về cô, sau đó thì bọn họ sẽ hoàn toàn kết thúc các loại đi? Không được, anh không cho cô cơ hội làm vậy. Bây giờ mấy vấn đề khiến anh khốn khổ ngày càng nhiều, tuyệt đối không thể lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

“Nghê Tuấn, cái hội nghị hạng mục sắp tới đó, tôi muốn đích thân đi, xế chiều hôm nay lên đường, cậu đi chuẩn bị đi.”

Nghê Tuấn sững người, tam thiếu này rốt cuộc là muốn làm gì? Tam thiếu phu nhân bên kia còn đang chờ ngài đó! Ngài thì tốt rồi, rõ ràng hội nghị kia không cần ngài đi, ngài càng muốn đi, đây không phải cố tình làm cho tam thiếu phu nhân không tìm được ngài sao?

“Tam thiếu…ngài…” Nghê Tuấn vụng về mở miệng, muốn khuyên nhưng lại không biết phải khuyên thế nào.

“Đi làm đi!”

“Vâng.”

Trước lúc lên máy bay, Hàn Thừa Nghị lại nhận được điện thoại của Nhạc Tuyết Vi. Lần này, Hàn Thừa Nghị vẫn không có tiếp, trực tiếp khóa máy bỏ vào túi. Anh biết hành vi này rất giống rùa rụt cổ, hoàn toàn không phải là phong cách của anh, nhưng những thủ đoạn cứng rắn kia anh đều không thể dùng trước mặt Tiểu Tuyết, cho nên chỉ có thể trốn tránh một lần.

Mà Nhạc Tuyết Vi mấy lần không tìm được Hàn Thừa Nghị, tự nhiên cũng phát hiện điểm khác thường. Không biết có phải do cô nhạy cảm hay không, trước kia luôn quấn lấy mình, lúc nào gọi đến anh cũng nhanh chóng nghe máy, mà bây giờ thì công việc liên miên, hành động của Hàn Thừa Nghị hiện tại thật giống như đang cố trốn tránh cô.

Vì sao? Không lẽ là do Hàn phu nhân và Hàn Trạch Hạo tạo áp lực thành công rồi sao?

Nghĩ như vậy, đáy lòng Nhạc Tuyết Vi trầm xuống. Ngày đó lúc bọn họ không vui rời đi, lập trường của anh ấy vẫn luôn kiên định… Anh trách cô đã đồng ý với Hàn phu nhân muốn chia tay, cho nên giờ anh cũng muốn từ bỏ? Nhạc Tuyết Vi hối tiếc không thôi, hiện tại vì đứa nhỏ, cô không thể từ bỏ như vậy được.


Liên tục vài ngày, không nhận được tin tức gì của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi quyết định đến Trường Hạ.

Giống như lần trước, Nhạc Tuyết Vi bị ngăn ngoài cửa lớn, bảo vệ trải qua lần giáo huấn kia, lần này tới đi thông báo cũng không dám, trực tiếp mời cô đi: “Viên tiểu thư, cô cũng biết tính của phu nhân rồi đó, cô đừng làm khó dễ chúng tôi nữa.”

Nhớ đến Hàn phu nhân, trong lòng Nhạc Tuyết Vi có chút rụt rè, nhưng thực tế lại không cho phép cô lùi bước.

“Tôi xin các anh, không cần nói cho phu nhân biết, tôi chỉ cần thấy Hàn Thừa Nghị, anh ấy nhất định sẽ đồng ý gặp tôi!” Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng vẫn chưa dám chắc chắn. Có thể bây giờ Hàn Thừa Nghị cũng không muốn nhìn thấy cô hay không?

“Không được, cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi nữa, cô là người của Tam thiếu, chúng tôi không dám đắc tội cô, hay là cô đi về đi?” Bảo vệ tốt bụng khuyên nhủ, vẫn một mực chặn cô ngoài cửa.

“Này, các người…”

Nhạc Tuyết Vi gõ cửa, cửa lớn đóng chặt, kín kẽ, lại không có người đáp lại cô.

Chợt sau lưng truyền đến tiếng động cơ xe, Nhạc Tuyết Vi quay lại liền thấy Bugatti màu lam lái tới đây. Cô vui mừng trong bụng, bước nhanh đuổi theo.

Xe dừng ở trước cửa, cửa kính xe hạ xuống, Hàn Thiên Lỗi từ bên trong thò đầu ra, thấy Nhạc Tuyết Vi thì vừa mừng vừa sợ, “Tuyết Vi? Là em! Sao em lại tới nơi này? Sao không đi vào? Là tới tìm anh hay tìm Tam thúc?”

Anh ta hỏi đến vấn đề này, Nhạc Tuyết Vi lúng túng không biết trả lời làm sao.

“Ha ha…” Hàn Thiên Lỗi cười cười gãy đầu, “Anh biết em là đến tìm Tam thúc, anh chỉ hỏi giỡn chút thôi, em đừng để ý…”

Hàn Thiên Lỗi xuống xe đến gần Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi không thể làm gì khác đành phải nhờ vả anh, “Thiên Lỗi, bọn họ không để tôi vào, anh giúp tôi, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tam thúc nhà anh…. Tôi không đi vào cũng được, anh đi nói với Tam thúc, tôi đợi anh ấy ở đây.”


“Ách…” Hàn Thiên Lỗi hơi chần chờ, có chút nghi ngờ, “Tuyết Vi, em và Tam thúc làm sao vậy? Cậu ấy bây giờ không có ở Đế đô, em không biết sao?”

“A?” Nhạc Tuyết Vi bối rối, cô thật sự không biết. Ngày hôm qua lúc cùng Nghê Tuấn nói chuyện, Nghê Tuấn không hề nhắc đến chuyện này mà!

Hàn Thiên Lỗi nói tiếp, “Tuyết Vi, em và Tam thúc có tốt không? Lần trước cậu vì cứu em mà liều mạng như vậy, hai người đã làm hòa chưa? Em vạn lần đừng vì đứa nha đầu chết tiệt Kiều Vũ Vi đó mà hiểu lầm Tam thúc, mặc dù anh cảm thấy Tam thúc rất đáng giận, nhưng…. anh vẫn mong hai người sẽ hòa thuận với nhau.”

Cảm tình của anh đối với Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi biết, cho nên càng thêm cảm ơn Hàn Thiên Lỗi có thể nói như vậy, thân là con cái nhà giàu tính tình Hàn Thiên Lỗi được như thế này cũng rất hiếm thấy.

Nhạc Tuyết Vi cảm kích nhìn Hàn Thiên Lỗi gật đầu cười: “Thiên Lỗi, cảm ơn anh.” Trong khoảng thời gian này đâu đâu cũng chỉ thấy những người mong cô và Hàn Thừa Nghị tách ra, mà Hàn Thiên Lỗi vẫn đứng về phía bọn họ, cô sao có thể không xúc động cho được?

“Cảm ơn gì chứ? Đứa ngốc này!” Hàn Thiên Lỗi vừa nói, một tay đưa lên xoa đầu Nhạc Tuyết Vi.

“Hàn Thiên Lỗi!”

Đúng vào lúc này, một tiếng quát truyền tới.

Hai người cả kinh, đồng loạt nhìn sang. Cadillac chậm rãi đậu ở cửa, Kiều Vũ Vi đỡ Hàn phu nhân đi xuống. Hàn phu nhân bộ mặt tức giận, hình ảnh Hàn Thiên Lỗi cùng Nhạc Tuyết Vi thân mật bị bà ở trên xe thấy được, đây quả thực là bằng chứng Nhạc Tuyết Vi câu tam đáp tứ, không đứng đắn!

Kiều Vũ Vi liếc nhìn Nhạc Tuyết Vi, trong lòng thầm cười nhạt, có trò hay để nhìn.

“Cô…” Hàn phu nhần đến gần hai người, trợn mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, cánh môi nhiều lần khép mở, lại không biết nên nói gì, phút chốc giơ tay hung hăng đánh một cái tát vào mặt Nhạc Tuyết Vi.

‘Ba’ một tiếng, khiến Nhạc Tuyết Vi bất ngờ không kịp đề phòng, Hàn Thiên Lỗi cũng sợ ngây người, bà nội luôn dịu dàng cao nhã, sao lại trở nên lợi hại như vậy? Còn động thủ đánh người?

“Bà nội! Sao bà lại đánh cô ấy?” Hàn Thiên Lỗi kịp thời phản ứng lại, lập tức kéo lấy Nhạc Tuyết Vi, đưa tay kiểm tra gò má cô, cau mày rất bất mãn về hành động đó của Hàn phu nhân, “Tuyết Vi, để anh xem một chút, có đau lắm không?”

Nhìn bộ dáng này của anh, Hàn phu nhân càng thêm tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người.

Kiều Vũ Vi tiến tới, thêm mắm thêm muối nói, “Bác gái, bác thấy rồi chứ? Con không hề nói dối, Thừa Nghị đều bị cô ta lừa, còn có một vị che chở cô ta…”


“Thiên Lỗi, cháu đến đây cho ta!” Hàn phu nhân gào thét nhìn cháu trai, tức giận tăng vọt, từ con trai đến cháu bà đều bị một con đàn bà mê hoặc xoay vòng vòng! Thậm chí còn gây bất hòa với nhau, người đàn bà như vậy, bà tuyệt đối không thể để cô ta bước chân vào Hàn gia!

“Bà nội….” Hàn Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn bà nội đang giận dữ, lại liếc qua Kiều Vũ Vi bên cạnh, đột nhiên sáng tỏ, cười nhạt, “Kiều Vũ Vi, có phải cô miệng chó không mọc được ngà voi, rồi nói chuyện bậy bạ gì với bà nội phải không?”

Kiều Vũ Vi im bặt, không nói lời nào.

“Thiên Lỗi, cháu câm miệng lại cho ta! Nói cho bà nội biết, có phải con đối với cô gái này cũng mang tâm tư giống với Tam thúc con hay không?” Hàn phu nhân cay mày, mặt đầy thương tiếc cùng hận sắt không thành thép.

Hàn Thiên Lỗi ngẩn ra, kinh ngạc, mờ mịt, “Bà nội, bà….bà…” Anh không nói được, nhìn Kiều Vũ Vi đắc ý giương cằm, liền biết đều là do ả này giở trò quỷ!

“Bà nội, bà đừng nghe người khác nói bậy! Con đúng là có thích Tuyết Vi, nhưng….Tuyết Vi đã sớm từ chối con, con với cô ấy trong sạch, cái gì cũng không có…” Hàn Thiên Lỗi cuống cuồng giải thích, nhưng Hàn phu nhân nghe vậy sắc mặt càng đen.

Quả nhiên, Nhạc Tuyết Vi này cùng cháu trai bảo bối nhà mình còn có một đoạn như vậy!

Hàn phu nhân nghiêm mặt, không thèm nhìn Nhạc Tuyết Vi, nhàn nhạt nói: “Bây giờ cô lập tức rời khỏi đây cho tôi, về sau đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa!”

“Tôi…” Nhạc Tuyết Vi gấp muốn đòi mạng, chuyện ngày càng tệ, sao lại trở nên như thế này? Hiểu lầm của Hàn phu nhân đối với cô càng thêm sâu! Bây giờ đến lời của Hàn Thiên Lỗi bà cũng không nghe, làm sao có thể nghe cô giải thích?

“Còn không đỉ? Muốn tôi cho người mời cô đi sao?” Hàn phu nhân trừng Nhạc Tuyết Vi một cái.

“Không, tự tôi đi.” Nhạc Tuyết Vi cắn răng cúi đầu ra ngoài, lúc đi qua Kiều Vũ Vi nhịn không được liếc cô ta một cái. Kiều Vũ Vi không sợ nghênh đón ánh mắt cô, nha đầu chết tiệt, cô đã không có phần thắng còn muốn đấu với tôi? Không có cửa đâu!

“Đợi đã.” Hàn phu nhân gọi Nhạc Tuyết Vi lại.

Nhạc Tuyết Vi lập tức dừng chân, khoanh tay cung kính nói: “Dạ, Hàn phu nhân.”

“Sau này cô cũng đừng có quay lại đây, Thừa Nghị sắp cùng Vũ Vi đính hôn, chuyện này đã định rồi.”

P/S. Mình mới edit cũng chỉ mới đọc vài chương đầu của truyện nên không biết cách xưng hô của các nhân vật, nếu mọi người thấy sai chỗ nào, xin hãy cmt mình sẽ về sửa! Cảm ơn ạ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.