Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 228: Gõ sai cửa phòng


Đọc truyện Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh – Chương 228: Gõ sai cửa phòng

Editor: Nguyễn

Nghi thức đặt móng vô cùng náo nhiệt, tiến hành thuận lợi, Nhạc Tuyết Vi thở dài một hơi, qua hôm nay, sẽ có rất nhiều việc phải làm, chờ ổn định rồi cô mới có thể thật sự nghỉ ngơi.

“Haizz!”

Ngả vào giường trong khách sạn, Nhạc Tuyết Vi thở phào một hơi. Mệt mỏi quá, nhưng bây giờ chưa thể nghỉ ngơi, buổi tối còn có tiệc tối, làm tổng thiết kế, cô không thể vắng mặt.

Lấy lại tinh thần, Nhạc Tuyết Vi vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi lễ phục, trang điểm nhẹ nhàng chuẩn bị ra cửa, công ty có xe tới đón.

Nhưng vào lúc này, Hàn Thừa Nghị lại bồi hồi đứng bên ngoài …… Vừa rồi phục vụ nói Tiểu Tuyết ở đây? Nhíu mi, hơi bực bội vì không nhớ rõ. Nhưng không sao, nếu gõ sai phòng, thì lại gõ tiếp phòng khác.

Do dự một lát, Hàn Thừa Nghị nâng tay, gõ cửa phòng 1102.

Cửa phòng vừa mở ra, Hàn Thừa Nghị sửng sốt, thần sắc cứng lại, người đứng ở cửa lại là Lương Giai Văn?

Lương Giai Văn không nghĩ tới Hàn Thừa Nghị sẽ tới tìm mình, lập tức vui mừng ra mặt, hưng phấn khó nén, kích động nhào vào lòng Hàn Thừa Nghị, vòng tay qua cổ anh, trong miệng nỉ non: “Thừa Nghị, không nghĩ tới anh sẽ tới tìm em, em rất vui.”

“……”

Hàn Thừa Nghị nâng tay muốn kéo Lương Giai Văn ra, nhưng anh chưa kịp giải thích, cửa phòng bên mở ra, Nhạc Tuyết Vi một thân lễ phục xanh lam đi ra.

Vừa nâng mắt, liền thấy Hàn Thừa Nghị và Lương Giai Văn đang ôm nhau ở cửa phòng bên!

Máu cả người dường như đều đông cứng, Nhạc Tuyết Vi chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý xông lên, nhanh chóng lan tỏa khắp người. Người đàn ông này, thật đúng là tinh lực dư thừa! Muốn có Kiều Vũ Vi, còn không quên ‘quấy rầy’ cô, bay giờ lại cùng bạn gái cũ…… Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng nắm chặt hai tay, xiết chặt vạt áo lễ phục, lạnh lẽo nở nụ cười.

“Hàn tổng, chị Giai Văn, em…… Em đi trước!”

Không dám ở lâu, sợ tâm tư lại sinh ra ý nghĩ không nên có, Nhạc Tuyết Vi vội vàng xoay người nhanh chân rời đi.

Hàn Thừa Nghị muốn đuổi theo giải thích, lại bị Lương Giai Văn cuốn lấy.


“Thừa Nghị, anh chờ em một lát, em đi trang điểm, anh vào đây ngồi đi!” Lương Giai Văn kéo Hàn Thừa Nghị vào trong phòng.

Mắt thấy thân ảnh Nhạc Tuyết Vi biến mất ở chỗ ngoặt, Hàn Thừa Nghị gấp gáp, sao có thể đi theo Lương Giai Văn vào phòng? Không phải anh tới tìm Lương Giai Văn! Sao lại xui xẻo như vậy, hai phòng cạnh nhau, lại gõ sai phòng!

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Tuyết, nhất định là hiểu lầm gì rồi! Không trách Tiểu Tuyết, nếu là anh, nhất định cũng sẽ hiểu lầm.

Hàn Thừa Nghị vội vàng đẩy Lương Giai Văn ra, xoay người phải đi: “Giai Văn, anh còn có chút việc, không đợi em được…… Tí nữa anh sẽ bảo lái xe đón em, anh đi trước!”

Nói xong, không đợi Lương Giai Văn trả lời, anh đã bước chân chạy xa. Lương Giai Văn loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói ra……

Hàn Thừa Nghị đuổi theo ra cửa khách sạn, nhưng không đuổi kịp Nhạc Tuyết Vi.

“Tam thiếu.” Nghê Tuấn đã đi tới, bẩm báo, “Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân đã ngồi xe đi rồi, chắc là trực tiếp tới khách sạn đế đô.”

Hàn Thừa Nghị hơi trầm ngâm, “Ừm. Đi, lên xe!”

Ngồi trên xe, Hàn Thừa Nghị liền bắt đầu gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi. Không ngoài dự kiến, Nhạc Tuyết Vi không nghe điện thoại.

“Haizz!”

Hàn Thừa Nghị thở dài, duỗi tay chống trán, xoay tròn di động trên tay, thúc giục tài xế: “Đi nhanh lên!”

“Dạ…… Dạ!” Tài xế run rẩy, hiển nhiên là bị dọa.

Xe chạy đến khách sạn đế đô, dọc theo đường đi cũng không đuổi kịp Nhạc Tuyết Vi.

Khách sạn đế đô thuộc sở hữu của tập đoàn D·S của Hàn gia, là khách sạn bảy sao cao cấp, xa hoa nhất. Tầng lớp cao trong xã hội, quan viên chính phủ, thương nhân, nhân vật nổi tiếng, chuyên gia, học giả, ở đế đô lưu truyền một câu, có tiền cũng chưa chắc có thể ở khách sạn đế đô.

“Hàn tổng!”


“Hàn tổng!”

……

Hàn Thừa Nghị vừa xuất hiện ở cửa khách sạn đế đô, nhân viên cúi đầu hành lễ. Hàn Thừa Nghị gật đầu, hỏi Nghê Tuấn: “Có ai thấy Tam thiếu phu nhân không?”

“Thuộc hạ lập tức đi hỏi.” Nghê Tuấn cúi đầu, lập tức liên hệ với đội trưởng đội bảo vệ.

Ở khách sạn để đô, bảo vệ cũng là bậc nhất, tuy rằng nó rất rộng, nhưng muốn tìm một người, vẫn là dễ như trở bàn tay. Chỉ một lát, Nghê Tuấn đã có tin tức.

“Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân đã vào phòng tiệc.”

“Ừm.”

Hàn Thừa Nghị khẽ gật đầu, bước nhanh tới phòng tiệc.

“Tam thiếu……” Nghê Tuấn vội vàng đuổi theo Hàn Thừa Nghị, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Nghê Tuấn từ trước đến nay rất ít như vậy…… Hàn Thừa Nghị nhíu mày dừng bước, không vui hỏi: “Chuyện gì? Có chuyện liền nói!”

“Tam thiếu, thuộc hạ cả gan muốn khuyên Tam thiếu một câu, lát nữa ngài đừng với tức giận với Tam thiếu phu nhân, thuộc hạ cái gì cũng không hiểu, nhưng phụ nữ đều không thích đàn ông quá nghiêm khắc……” Nghê Tuấn ít khi như thế, làm cho Hàn Thừa Nghị đen mặt.

“Tiểu Tuyết đang làm gì? Sao ngươi lại khuyên ta như vậy?” Hàn Thừa Nghị nhướng mày, có loại dự cảm xấu.

“Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân…… đang uống rượu.”

“Cái gì?”


Nghê Tuấn còn chưa dứt lời, Hàn Thừa Nghị đã giận tím mặt! Xoay người bước nhanh hơn. Tiểu nha đầu đáng ghét! Rõ ràng biết mình không thể uống rượu, vừa uống rượu liền mơ màng, hồ đồ, bất tỉnh nhân sự, mặc người ta bài bố, hôm nay tiệc tối có nhiều người như vậy lại dám uống rượu? Thật là to gan!

Tức giận, không cao hứng cũng phải có chừng mực!

“Tam thiếu!”

Nghê Tuấn bất đắc dĩ nhún vai, biết sẽ như vậy, cho dù là tam thiếu có phòng bị, cũng vô dụng.

Đại sảnh chứa hơn một ngàn người, giờ phút này ánh đèn lộng lẫy, mùi thức ăn nhẹ bay, ăn uống linh đình, khách nhân ăn mặc các màu hoa phục quý giá lục tục tới tham gia tiệc tối.

Nhạc Tuyết Vi đến tương đối sớm, hơn nữa bề ngoài cô xuất chúng, vừa xuất hiện liền trở thành trung tâm của bữa tiệc, không ngừng có đàn ông hoặc kinh diễm, hoặc ngưỡng mộ tới bắt chuyện với cô. Có người ân cần bưng chén rượu đưa tới trên tay cô.

Kỳ thật, trong bữa tiệc, vì có phụ nữ nên chuẩn bị rượu có nồng độ không cao, nếu người bình thường uống một chút sẽ không thành vấn đề.

Nhạc Tuyết Vi biết mình không uống được rượu, nhưng đêm nay, cô muốn uống rượu! Tâm tình quá bực bội, chưa từng bực bội như thế. Nghĩ đến Hàn Thừa Nghị quan hệ nam nữ lung tung, cô muốn nhanh chóng phát tiết, mà bực bội càng làm cô cảm thấy không thể tưởng tượng được! Không phải hận anh sao? Vì sao lại bực bội vì anh chứ?

Đều nói rượu say giải ngàn sầu, cô dứt khoát uống đến choáng váng, như vậy cái gì cũng không cần suy nghĩ.

“Cám ơn.” Nhạc Tuyết Vi nhận lấy cốc rượu một người đàn ông đưa tới, hơn nữa ly này là ly thứ năm cô uống, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn, có loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ. Kế tiếp, chỉ sợ cũng sẽ nói linh tinh.

Đột nhiên, cái ly trong tay cô bị đoạt lấy.

Chung quanh bỗng dưng yên tĩnh ……

“Hàn tổng……”

Không để ý tới các quý ông sợ ngây người, Hàn Thừa Nghị nhíu mi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giờ phút này vặn vẹo thành hình dạng kỳ quái, vật nhỏ này làm anh vừa tức lại vừa hận, nhưng lại cứ yêu thích không muốn buông tay! Mềm nhẹ cầm tay Nhạc Tuyết Vi, kéo cô ra ngoài.

“Đi!”

Nhạc Tuyết Vi uống rượu xong, đã không rõ tình huống, trong miệng lẩm bẩm, “Anh làm gì thế? Anh là ai! Kéo tôi làm gì?”

Hàn Thừa Nghị bị cô làm tức điên, hừ lạnh nói: “Em cảm thấy anh là ai? Dù anh là ai, em cũng sẽ đi theo anh sao?” Anh không dám nghĩ, nếu giờ phút này mang nha đầu say này đi là một người đàn ông khác, anh sẽ thế nào!

“Không không!” Nhạc Tuyết Vi hỗn loạn lắc đầu, “Tôi không đi theo anh! Anh buông tôi ra!”


Thần chí Tiểu Tuyết không rõ…… Hàn Thừa Nghị mạnh bạo, đem người ôm ngang lên.

Nghê Tuấn xuất quỷ nhập thần xuất hiện, nói nhỏ: “Tam thiếu, phòng đã chuẩn bị tốt, canh giải rượu cũng nấu xong rồi ạ.”

“Ừm.”

Hàn Thừa Nghị vừa lòng gật đầu, ôm Nhạc Tuyết Vi đi tới phía sao, đi thang máy chuyên dụng tới phòng khách trên lầu.

Nhạc Tuyết Vi ở trong lòng ngực Hàn Thừa Nghị không an phận, không ngừng cựa quậy thân mình, ồn ào, “Anh là ai? Vì sao lại quấn lấy tôi? Sao anh giống tên hỗn đản Hàn Thừa Nghị kia thế? Tôi ghét nhất là Hàn Thừa Nghị, anh có biết không? Trong lòng anh ta không có tôi! Anh ta khi dễ tôi!”

Nói xong, Nhạc Tuyết Vi khóc lên.

Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, ôm ncô đặt ở trên giường. Gạt nước mắt trên lệ khuôn mặt, ôn nhu nói: “Vì sao em nói trong lòng anh ta không có em?”

“Oa oa……” Nhạc Tuyết Vi vừa khóc vừa nói, “Còn cần phải hỏi sao? Anh ta thích Kiều Vũ Vi, người anh ta thích vẫn luôn là Kiều Vũ Vi!” Tiện đà giữ chặt cà vạt Hàn Thừa Nghị, bĩu môi ủy khuất nói, “Anh ta còn có bạn gái cũ, yêu nhau 5 năm! Oa oa, anh ta không thích tôi!”

Tim Hàn Thừa Nghị ngâm trong nước mắt của cô, đều hòa tan hết. Động tác mềm nhẹ ôm cô vào trong lòng, ôn nhu nói, “Em nói sai rồi, anh ta thích em, trừ em ra, trong lòng anh ta chưa từng có người khác, em phải tin tưởng anh ta!”

“Không phải!”

Nhạc Tuyết Vi bực bội, từ trong lòng ngực Hàn Thừa Nghị lui ra, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm giống như trẻ mới sinh. Hàn Thừa Nghị phát hiện chỗ nào đó chợt căng lên, phát ra tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt!

“Anh ta muốn giết tôi! Anh không biết đâu, anh ta đã từng muốn giết tôi! Bởi vì tôi biết thân thế bí mật của Kiều Vũ Vi nên anh ta muốn giết tôi!”

Nhắc tới chuyện cũ, Nhạc Tuyết Vi run rẩy, ở trong lòng ngực Hàn Thừa Nghị co rúm lại thành một cục.

“Tiểu Tuyết!”

Tim Hàn Thừa Nghị tức khắc vỡ vụn, liều mạng ấn cô vào lòng, nóng bỏng hôn trên đỉnh đầu cô, “Đừng sợ, không phải đâu, em không cảm giác được sao? Sao anh ta lại muốn giết em chứ? Em tin tưởng anh ta, nhất định là anh ta bị oan, anh ta có nỗi khổ, chỉ là không biết nên nói với em như thế nào ……”

“……”

Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, đôi mắt như được nước mắt gột rửa, óng oánh trong suốt, rất là đáng yêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.