Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 69: Đều Dừng Tay Cho Ta


Đọc truyện Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng! – Chương 69: Đều Dừng Tay Cho Ta


Nam Cung Thần chạy qua đỡ lấy Nam Cung Cẩm đang cực kỳ bi thương, hắn cởi bỏ vẻ mặt lười biếng, lúc này trở nên thô bạo nghiêm nghị.
Nam Cung Thần đỡ lấy Nam Cung Cẩm đang cực kỳ bi thương, vẻ mặt hắn vốn có vẻ biếng nhác, lúc này trở nên nghiêm nghị phí phách.

“Cẩm, đệ không sao chứ?”.
Nam Cung Cẩm sắc mặt bi thống, hai mắt trầm tĩnh nhìn Nam Cung Thần, nhẹ giọng nói.

“Hoàng huynh, ta không sao…”.
Ngược lại Nam Cung Thần đem ánh mắt hung hãn tàn bạo nhìn về phía Phong Vô Ngân, lạnh lùng hét lớn.

“Phong Vô Ngân, ngươi coi Cẩm vương phủ là nơi nào? Há có thể tùy ý ngươi qua lại.

Người đâu, người này dám lớn mật làm nháo Vương phủ, bắt hắn lại cho trẫm!”
“Vâng, Hoàng thượng.” Bên ngoài yến hội, quân hộ vệ dũng mãnh ngay lập tức chạy vào, những hộ vệ này đều mặc thường phục, xem ra là Nam Cung Thần đã bí mật mang đến.
Quân lính chạy tới, trên tay đều cầm trường cung, kéo căng nhắm thẳng vào Phong Vô Ngân, chỉ đợi Nam Cung Thần ra lệnh một tiếng, chỉ cần lên tiếng mũi tên sẽ nhắm Phong Vô Ngân bay tới, không khí thập phần khẩn trương.
Phong Vô Ngân nhìn Nam Cung Cẩm vẻ mặt thống khổ, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh thản nhiên, đối với mấy ngàn cung tên nhắm vào hắn, tuyệt không để ý.

Hắn cười lạnh nói: “Nam Cung Cẩm, có phải là đau lòng hay không, hay là khó chịu? Nói cho ngươi biết, có thể làm cho ngươi khó chịu không chỉ ngừng lại ở đó, thật ra lần trước chân Cố Thủy Nhu bị thương cũng không phải do Chân Linh làm, mà là Cố Thủy Nhu cố tình làm như vậy.

Mà ngươi ngay cả điều tra cũng không có, nhẫn tâm đi đánh nàng ba mươi đại bản, khiến cho hai chân của nàng suýt nữa thì đã bị phế đi rồi.

Nam Cung Cẩm, hiện tại nghe xong những điều này càng đau lòng phải không?”.
Vẻ mặt Phong Vô Ngân chính là điên cuồng mà cười lạnh, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nam Cung Cẩm, chuyện làm cho ngươi đau lòng không chỉ có vậy đâu.

Bốn nam nhân kia ngươi hẳn là không xa lạ chứ? Nói cho ngươi biết, đây là Cố Thủy Nhu sắp xếp bọn chúng đến phòng Chân Linh, muốn làm nhục nàng, nhưng cuối cùng Chân Linh lại may mắn tránh được một kiếp.

Cố Thủy Nhu liền lấy cớ vu oan cho nàng, mà Nam Cung Cẩm ngươi, cũng không một lần thẩm tra, đã hung hăng mà lăng nhục nàng, có phải thật buồn cười hay không? Còn có, Nam Cung Cẩm, ngươi còn nhớ chuyện sát thủ lần trước? Kỳ thật, tất cả cũng là Cố Thủy Nhu gây nên, mà ngươi lại tin là thật! Thật buồn cười! Trên thế giới này người đáng thương nhất, chính là Nam Cung Cẩm ngươi!”.
“Câm miệng!”.

Nam Cung Thần thấy Nam Cung Cẩm mặt xám như tro tàn, không nhịn được lạnh lùng quát Phong Vô Ngân.
Hai mắt Nam Cung Cẩm tràn ngập hối hận, hắn chậm rãi dùng khinh công bay tới chỗ Chân Linh, run giọng nói: “Linh nhi, thực xin lỗi…”.
Một tiếng “thực xin lỗi” này, đã nói ra toàn bộ hối hận trong hắn, hắn đau đớn, hắn tuyệt vọng, hắn bi thương, tôn nghiêm của hắn, vào giờ phút này hắn nguyện vứt bỏ tất cả, chỉ cần nàng tha thứ cho hắn, chỉ cần nàng trở về bên cạnh hắn…
“Cẩm…”.

Nam Cung Thần đau đớn hô to.
Nam Cung Cẩm như thế, trong trí nhớ hắn chưa từng có, hắn như thế, sợ là đã đau đến cực hạn, mới liều lĩnh muốn vãn hồi?
Chân Tử Mặc nhìn Nam Cung Cẩm như vậy, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng lộ vẻ xúc động.

Hắn ấp úng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói ra, lẳng lặng đứng giữa không trung, nhìn bọn họ.
Chân Linh bình tĩnh nhìn Nam Cung Cẩm, sau đó vào lúc mọi người không kịp chuẩn bị, nàng lấy tay thúc thật mạnh vào thắt lưng Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân không ngờ được Chân Linh sẽ có hành động như thế, bị nàng dùng sức thúc, không tránh khỏi thắt lưng đau đớn, Chân Linh ngay lúc có kẽ hở, chậm rãi nhảy xuống mặt đất, nàng không có khinh công, nhưng độ độ cao này cũng không làm nàng bị thương được.
“Tiểu Linh, không được”.

Chân Tử Mặc nhìn thân thể Chân Linh rơi nhanh xuống, hắn biết nàng không có khinh công, nhảy xuống như vậy, không chết cũng bị thương, không khỏi hoảng sợ la lớn, sau đó áo trắng nhẹ nhàng đuổi theo nàng.
“Linh nhi…”.


Nam Cung Cẩm thống khổ gào thét, một khắc kia, hắn cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chưa từng trải qua nỗi sợ hãi, hắn điên cuồng.
Hắn cũng đổi theo, dưới chân khinh công, khai triển cực hạn, hận không thể nhanh chút nữa, nhanh hơn chút nữa…
Nam Cung Thần nhìn Chân Linh như vậy cũng sửng sốt, thân ảnh nàng quyết liệt như thế, tràn ngập sự tự tin, giống như trời cao đối với nàng mà nói, bất quá cũng chỉ là mặt đất bằng phẳng.

Một khí phách ngông cuồng từ trong xương tủy phát ra, không tiếng động như nước chảy.
Hắn bị khí chất bá chủ của nàng làm chấn ngạc kinh động, nữ tử như vậy…
Phong Vô Ngân cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhìn thân thể Chân Linh rơi thẳng xuống mặt đất, sắc mặt của hắn từ vô tình chuyển thành ngoan độc, hắn ngửa mặt lên trời hô to.

“Nam Cung Cẩm, Nam Cung Thần, hôm nay ta muốn các ngươi trả giá bằng máu!”.
Nói xong, hắn đối với mấy ngàn tên thị vệ, hăng hái lao đi, khi tất cả mọi người chưa kịp nhìn thấy rõ thân ảnh của hắn, hắn đã giết chết mấy người, thủ đoạn ngoan độc, làm cho người ta phải run rẩy.
Trong sân một mảnh hoảng hốt, mọi người đều trước tiên né tránh.
“Hộ giá, bảo hộ Hoàng thượng!”.

Tướng quân đội hộ vệ lạnh lùng lên tiếng.
Toàn bộ đội hộ vệ, tất cả đều bắn tên về phía Phong Vô Ngân.
Trong thời gian ngắn, tên bạc như mưa, đan xen vào nhau.
Trong nháy mắt thân thể Chân Linh sắp rơi xuống mặt đất, chỉ thấy nàng dùng sức nghiêng qua một bên, thên thể hướng phía hồng trù (dải lụa đỏ treo trong ngày cưới) đang rủ xuống trên đài cao, nàng nhanh tay lẹ mắt, cổ tay mảnh khảnh cuộn vào một đoạn hồng trù, thân thể chậm rãi bay xuống.
Một khắc kia, tất cả mọi người ngừng lại, sững sờ nhìn nàng.

Chân Linh đung đưa theo hồng trù rơi xuống đất, thân ảnh nàng sáng ngời so với ánh mặt trời càng chói mắt hơn, giống như mọi ánh sáng trong trời đất đều tập hợp trên người nàng, sáng tỏ đến nỗi mắt người mở không ra.
Sau khi nàng hạ xuống mặt đất, đối với mọi người lạnh lùng quát lớn: “Đều dừng tay cho ta”.

Thanh âm to mà uy nghiêm khiến cho không người nào có thể kháng cự.
Mọi người, tất cả đều yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt, đều nhìn về phía nàng.
Thân ảnh Chân Tử Mặc thanh dật tinh khiết cũng bay xuống dưới, hắn không ngờ được Chân Linh trong tình thế khẩn cấp như thế còn có thể giữ vững tư duy bình tĩnh như vậy.

Bình tĩnh như thế, nếu không phải thường xuyên đối mặt với cái chết, căn bản không thể nào làm được.

Nàng, làm sao có thể bình tĩnh được như thế?
Chân Tử Mặc biết, Chân Linh trước mắt đã sớm không còn là muội muội yếu đuối trước kia nữa.

Nàng thay đổi, trở nên dũng cảm như thế, cho dù không có hắn bảo hộ, nàng vẫn như cũ có thể rất tốt, tốt lắm.
Ý thức được điểm này, sắc mặt Chân Tử Mặc từ trong trẻo lạnh lùng chuyển thành đau xót, hắn nắm thật chặt hai tay, ánh mắt tinh tế chiếu xuống người Chân Linh, ẩn bên trong có chút bi thống xẹt qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.