Đọc truyện Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng! – Chương 39: Kim Bài Miễn Tử
Ban đêm, ánh trăng dần dần biến mất, ánh sáng rực rỡ ẩn vào tầng mây.
Ngọn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi, lay động ngọn cây, một mảnh sân hoang vắng mọc đầy cỏ dại, bóng cây đan vào nhau chằng chịt.
Trong Lãnh Nguyệt cư, Chân Linh mặc váy dài mộc mạc, tóc dài xõa tự nhiên trên hai vai.
Nàng ngồi xe lăn, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên người nàng, như đóa hoa lan nơi cùng cốc trong sạch thanh nhã nhưng đầy sức hút.
Nam Cung Cẩm đi vào, khi hắn nhìn thấy Chân Linh như thế không thể không nói rằng trong tim của hắn giống như có một cục đá rớt xuống mặt sóng lặng tạo lên từng gợn sóng lăn tăn.
Nàng im lặng xinh đẹp như thế làm cho người ta tưởng như trong mộng, nếu tất cả chỉ là mộng chỉ mong không cần phải tỉnh lại.
Đáng tiếc, tất cả không phải là mộng.
Chân Linh cảm nhận được hơi thở của Nam Cung Cẩm, nàng thu lại cảm xúc, vẻ mặt yên tĩnh lạnh lùng xoay người nhìn hắn.
“Cẩm Vương gia, đừng cứ đứng đó có chuyện gì thì nói đi.”
Giọng nói lạnh nhạt như thể đang cùng một người xa lạ nói chuyện.
Đối với Chân Linh mà nói, Nam Cung Cẩm vốn như người xa lạ, chẳng có chút dính dấp gì hết.
Nhưng Nam Cung Cẩm lại chẳng nghĩ như vậy, nghe thấy ngữ khí Chân Linh dường như rất lạnh nhạt, trong lòng nhiều cảm xúc hỗn tạp đan xen.
Hắn thu hồi lại suy nghĩ, dùng thanh âm tỉnh táo nhất mà nói: “Chân Linh, bổn vương đem kim bài miễn tử mang đến cho ngươi, bây giờ có thể giải thích cho bổn vương phương án của toàn bộ trên dưới bứa tranh rồi chứ”.
Nam Cung Cẩm lấy bức tranh bằng giấy trong áo ra, bất giác, hắn trở nên rất cẩn thận.
Chân Linh vừa bày ra vẻ mặt ung dung, nhàn rỗi, vừa đưa tay ra.
“Nam Cung Cẩm, đưa kim bài miễn tử cho ta trước rồi nói sau”.
“Ngươi…”.
Nam Cung Cẩm không ngờ được, Chân Linh như thế mà lại chẳng tín nhiệm hắn.
Hắn giận đến đỏ cả mặt.
Cố lắm hắn mới nhịn xuống, rồi nói một cách lạnh lùng: “Tốt thôi! Bổn vương cho ngươi cái này.
Nhưng nếu phương án ngươi đưa ra không làm cho bổn vương vừa lòng thì… Bổn vương nhất định sẽ “chăm sóc” ngươi thật tốt”.
Chân Linh cười một nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, tay vẫn đưa ra như cũ, chẳng thèm động thân lấy một cái.
Nam Cung Cẩm lần trong áo, móc ra một miếng kim bài, hướng Chân Linh mà ném.
“Cầm lấy, đây là kim bài miễn tử của ngươi”.
Chân Linh vừa nhấc bàn tay trắng nõn của mình lên đã bắt được kim bài miễn tử, nắm chặt trong tay, chuẩn xác không sai một ly.
Nàng liếc mắt nhìn kim bài trong tay một cái.
Miếng kim bài chỉ lớn bằng bàn tay, làm bằng vàng ròng, trên mặt còn khắc Thanh Long.
Ở chính giữa kim bài miễn tử là bốn chữ đặc biệt nhìn mạnh mẽ, kiên cố, làm cho người ta đột nhiên cảm thấy như đã sinh ra một cỗ kiên định.
Chân Linh đem kim bài miễn tử cất kỹ vào rồi nhận lấy bức tranh trong tay Nam Cung Cẩm.
Nàng trưng ra vẻ mặt đạm mạc rồi chỉ vào bức tranh mà nói: “Cẩm Vương gia, ngươi muốn xây dựng đập cho con sông lớn này, mà bên kia sông lại là một mảnh đất vườn trù phú đúng không? Ngươi chỉ cần mở một con kênh nương theo sông lớn để tưới thì hoa màu tất sẽ ổn.
Vùng đất trên cao thì làm ruộng rồi dùng guồng nước mà chuyển nước lên.
Nếu chưa có thì ngươi sai người làm guồng ở trên sườn núi làm một cái, như vậy có thể mượn sức nước từ kênh chuyển nước lên vùng cao để tưới, cái đó gọi là ruộng bậc thang đó.
Theo ta biết, bên phía Tấn Nam Vương triều núi cao rất nhiều nhưng vẫn bỏ hoang, hàng năm đều khô hạn vô cùng, quốc gia đều đã đau đầu suy nghĩ về vấn đề lương thực rất nhiều, nhưng mà hà cớ gì lại không đem tài nguyên núi đó để sử dụng?”.
Nói một hơi rồi Chân Linh ngừng lại, không nói tiếp.
Nam Cung Cẩm nghe thấy thì khiếp sợ vô cùng.
Biện pháp như vậy, nàng làm thế nào mà nghĩ ra? Mà nàng thế nhưng đối với việc dân của Tấn Nam Vương triều lại hiểu biết đến thế? Ruộng bậc thang? Một điều mới mẻ như vậy, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua, vậy mà một nữ tử suốt ngày chỉ ở trong phòng như nàng làm thế nào mà biết nhiều như vậy?
Nam Cung Cẩm lần đầu tiên kích động đến thế.
Hắn giữ chặt tay Chân Linh, thanh âm kích động nói: “Sử dụng thế nào? Chân Linh ngươi mau nói!”.