Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 104: Càng Không Thể Cứu Vãn


Đọc truyện Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng! – Chương 104: Càng Không Thể Cứu Vãn


Môi Chân Linh mang theo nhàn nhạt mùi hương thơm ngát, vẫn lượn ở mũi Tư Đồ Minh, thấm thẳng vào lòng.

Hắn mở to hai mắt, giống như mừng như điên, dường như không thể tin.

Cảm giác man mát lan tràn trên môi, nụ hôn của nàng rất non nớt, không có một chút ham muốn nào trong đó, nhưng hắn lại bị khơi lên nồng đậm lửa nóng, điên cuồng chạy trong cơ thể, thầm muốn tìm nguồn suối để giải quyết.
Lưng hắn khẽ run, hai tay ôm Chân Linh thật chặt, đem nàng kề sát trên thân thể mình, mùi hương ấm áp tinh tế đánh úp lại, hắn cảm giác như bản thân đã ngủ say nhiều năm càng không thể cứu vãn.
Hắn không hề bị động, đôi môi lửa nóng mang theo tình cảm nồng nàn mãnh liệt trên đôi môi cánh hoa, hôn mút, gặm cắn.

Bàn tay to thon dài, chậm rãi mơn trớn thân thể tinh tế của nàng, hơi lạnh từ đầu ngón tay đều châm lên những ngọn lửa, ngọn lửa nồng cháy, muốn đốt cháy nàng.
Chân Linh chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, trong lúc nàng không để ý, lưỡi hắn dò xét tiến vào, cùng nàng quấn quýt.

Hơi thở của hắn, giống như mùi vị khô mát của rừng cây cuối thu phát ra từ trong rừng, khiến nàng khát khao si dại…
Tư Đồ Minh kịch liệt không thể dừng lại, tay hắn, mang theo ngọn lửa cuồng dã, mạnh mẽ bao phủ nơi mềm mại của nàng, đầu ngón tay hắn, bởi vì kích động, bởi vì mừng như điên mà trở nên run rẩy, tim hắn, tựa như có mấy vạn con ngựa rong ruổi điên cuồng, đau mấy kiếp, cuối cùng hắn cũng chờ được nàng, cuối cùng nàng đã yêu hắn…

Chân Linh chìm đắm giữa sự cuồng nhiệt của Tư Đồ Minh, nàng cảm thấy bản thân giống như dòng nước chảy giữa mùa xuân, giống như muốn tan ra.
Đại não của nàng, trống rỗng, chỉ có hai tay dùng sức mà ôm chặt hắn, ôm thật chặt…
“Chân nhi, ta yêu nàng, rất yêu rất yêu…” Tư Đồ Minh ở bên tai nàng, từ từ nói ra tình cảm nồng nàn chôn giấu đã lâu, nhưng những điều này vẫn chưa đủ, hắn vẫn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Hắn khom người xuống, đem Chân Linh ôm tới chiếc giường nhỏ, lập tức phủ lên.
Hắn cởi bỏ quần áo nàng, nụ hôn say mê từ từ uốn lượn, từng đoá từng đoá dấu hôn đỏ bừng như những đoá tường vi nở rộ trên làn da tuyết trắng của nàng, tản ra vẻ đẹp mê người.
Nàng ôm hắn, đem bản thân hoàn toàn giao cho hắn.
Tư Đồ Minh hôn xương quai xanh của nàng, sau đó xuống phía dưới, bao phủ nơi mềm mại của nàng, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Tư Đồ Minh dừng lại.
“Tư Đồ Minh…” Chân Linh mang theo nũng nịu vì đang chìm trong dục vọng, nhẹ nhàng gọi hắn.

Nàng đã vì hắn chuẩn bị kỹ càng, cam tâm tình nguyện đem bản thân giao cho hắn, không rõ vì sao hắn lại dừng lại.
Tư Đồ Minh nhẹ nhàng giúp nàng mặc lại xiêm y, nằm bên cạnh nàng dịu dàng nói: “Chân nhi, ta không muốn làm nàng hối hận, đợi đến một ngày nàng nguyện ý gả cho ta, ta lại muốn nàng…”
Trong lòng Chân Linh cảm động, hai mắt ngấn lệ lấp lánh, ôm tay Tư Đồ Minh, chặt hơn.
Lưng Tư Đồ Minh cứng đờ, ngọn lửa vốn đã áp chế lại nhen nhóm, hắn cắn răng áp chế, đem mặt dán vào tóc Chân Linh, hít ngửi mùi thơm ngát của nàng.
Minh Đông.
Chân Tử Mặc đứng yên trước cửa sổ của dịch quán, vẻ mặt than thở nhìn hoa cỏ héo rũ ngoài cửa sổ.
“Công tử Mặc, hôm nay vẫn không có tin tức về Bạch Vô Trần.” Hắc y nhân vừa bay vào đã cung kính lên tiếng với Chân Tử Mặc.
Chân Tử Mặc vừa nghe, vẻ mặt ngưng trọng, từ từ nói: “Đã biết, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Người nọ vừa đi khỏi, Chân Tử mặc liền hướng phòng Nam Cung Cẩm đi tới.
Nam Cung Cẩm nằm trên giường vẫn ngủ say như cũ, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, chỉ còn thời gian hai ngày, nếu không tìm được Bạch Vô Trần, chỉ sợ…
Đúng lúc này, Nam Cung Cẩm khẽ động đậy.

“Nước…”

Chân Tử Mặc thấy vậy, vội vàng bước qua, nâng hắn dậy, đem chén nước đến đưa đến bên miệng hắn.
Nam Cung Cẩm uống xong nước chậm rãi mở mắt, khi hắn nhìn thấy Chân Tử Mặc ở bên cạnh giúp đỡ hắn không khỏi ngây ngốc.

“Mặc, ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?”
Sắc mặt Chân Tử Mặc hiện lên một tia phức tạp, sau đó thản nhiên nói: “Cẩm, ta vừa vặn đi ngang qua, cho nên đến đây thăm ngươi.

Không ngờ ngươi lại trúng độc.”
Nam Cung Cẩm thở dài một tiếng, suy yếu nói: “Mặc, ngươi không giận ta sao?” Hắn làm tổn thương muội muội mà hắn quý trọng nhất, hắn hẳn là đang trách hắn.
“Không trách ngươi.” Chân Tử Mặc trả lời vô cùng mau, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Mặc, Linh nhi và Dạ Đế có quan hệ như thế nào? Bọn họ làm sao quen biết?” Cảnh tượng ở Phượng Nghi lâu trong trí nhớ hắn vẫn còn đây, trong lúc đó nàng và Dạ Đế toát ra một loại thâm tình, cũng không thể nói mới vừa quen biết đơn giản như vậy.
Chân Tử Mặc khẽ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩm, nói: “Cẩm, chuyện của Dạ Đế và tiểu Linh không đơn giản như ta với ngươi nghĩ, chuyện của bọn họ, ta cũng không rõ, Cẩm, chất độc trong người ngươi không nên nói nhiều, ngươi nên nằm xuống nghỉ ngơi đi, về chuyện ngươi trúng độc ta đã che giấu rồi, trong ba ngày, phải tìm được Bạch Vô Trần, nếu không…”
Nam Cung Cẩm buồn bã cười.

“Mặc, ngươi đi làm việc của ngươi đi, không cần vì ta mà bỏ lỡ chuyện của ngươi, ngày đó ta như vậy đối với ngươi, ngươi hoàn toàn không cần phải…!lại coi ta là bằng hữu.”
“Cẩm, ngươi nên nhớ kỹ, ngươi và Ngân giống nhau, đều tồn tại đặc biệt trong lòng ta, luôn luôn không thể thay đổi.”
Nam Cung Cẩm sau khi nghe xong, khuôn mật tái nhợt rung động.


Tồn tại đặc biệt? Chân Tử Mặc hắn muốn ám chỉ điều gì?
“Mặc, ý của ngươi là…”
“Cẩm, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài một chút.” Chân Tử Mặc đánh gãy lời tiếp theo của Nam Cung Cẩm, nhún người nhảy ra ngoài.
Chuyện Nam Cung Cẩm trúng độc, hắn cần phải nói cho Dạ Đế, có lẽ sẽ được nhận hỗ trợ từ Dạ Đế, như vậy việc tìm Bạch Vô Trần sẽ nhanh hơn.
Khi Chân Tử Mặc một thân bạch y xuất hiện trong biệt viện, Niếp Minh Liệt cũng đúng lúc từ trong biệt viện đi ra, nhìn thấy Chân Tử Mặc, hắn vội vàng đi tới.

“Mặc, sao ngươi lại ở đây, chủ tử không phải bảo ngươi trở về sao?”
“Liệt, chuyện nói ra rất dài dòng, chủ tử đâu, ta có việc muốn tìm người.”
Thanh Linh cư, Chân Linh dìu Tư Đồ Minh ngồi dưới bóng cây trước sân.
Hai người lẳng lặng ngồi trên ghế dựa khắc hoa, hai người không nói lời nào, chỉ tình cảm nồng nàn dựa vào nhau.
Tư Đồ Minh áo xanh, Chân Linh áo trắng, ngồi cùng một chỗ với nhau, như đoá hoa tao nhã giữa lá xanh, đẹp tựa bức tranh.
“Chân nhi, nàng đồng ý theo ta về Mị Dạ điện sao?” Hai người im lặng hồi lâu, Tư Đồ Minh trước tiên lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.