Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 9: Quỷ Nhập
Vốn Thành Hải có gia thế không tệ, sẵn sàng lập công ty riêng, đừng nói là làm trợ lý cho người ta.
Năm nay là năm thứ bốn mươi lăm của gã, không cho là tuấn tú nhưng có nét phong lưu trần tình.
Bất quá say nắng Ngô Như Cầm hai năm nay, gã bỏ hết công việc chỉ để làm trợ lý, tuy nhiên tình cảm chưa nói ra.
Ngô Như Cầm là goá phụ, gã cũng đã lỡ một đời hôn nhân, đôi bên hoàn toàn cân xứng.
Cho nên không chỉ làm trợ lý, bất cứ yêu cầu Ngô Như Cầm đưa ra gã sẽ không từ chối.
Kinh nghiệm chinh chiến thương trường hơn hai mươi năm, hỗ trợ cô ta quản thúc một công ty chẳng quá khó khăn.
Quay trở lại, Thành Hải đã tắt điều hoà nhưng cơn mưa này đặc biệt lạnh.
Lúc này mới nhận ra xe được đậu trước một quán cà phê.
Haiz, nếu như không phải trời mưa có lẽ nhân viên trong quán đã cầm chổi đuổi gã.
Nhưng mà thích uống một ly cà phê nóng giữa trời lạnh, Thành Hải mở cửa kính, hô hai tiếng.
Kết quả không ai đáp trả, gã bật cửa ra ngoài.
Tại hàng ghế phía sau, quỷ hồn nam nhân ngồi quan sát, miệng hiện lên vệt cười lạnh.
Tiếp theo hắn đưa bàn tay dính nham nhở máu đến lưng Thành Hải.
Bắt một cái, vừa lúc Thành Hải xông cửa bước ra khỏi xe.
Quỷ hồn nam nhân chụp không dính, ngơ ngác nhìn theo.
Thành Hải dùng hai bàn tay che đầu, chạy vào trong quán cà phê.
Năm phút sau, xe Uber chạy đến sau lưng xe của Ngô Như Cầm, trời vừa ngưng đổ mưa.
Lý An Đăng xuống xe trước, Ngô Như Cầm thanh toán phí Uber, sau đó xuống cùng hắn, đi đến con xe hơi kia.
Đồng thời trợ lý Thành Hải cầm ly nhựa chứa cà phê tiến ra ngoài.
“Chào chị Cầm, cậu Đăng, không biết tìm tôi có việc gì?”
Trợ lý Thành Hải dừng ở đây, đã gửi định vị cho họ đến.
Lý An Đăng không nói, nhìn vào trong xe, cảm nhận rõ ràng âm khí.
Âm khí, thứ vô hình không thấy, nhưng thuật sĩ có thông linh thuật, nghe được áp lực.
Quỷ hồn càng mạnh âm khí càng nặng, áp lực tạo ra càng nhiều.
Một Ngạ quỷ có thể nói vô cùng lưng chừng.
“Không cần trốn, mau bước ra ngoài đi!” Lý An Đăng nhìn vào xe hơi nói.
Ngô Như Cầm biết gặp quỷ thật rồi, bàn tay ôm ngực bao la, đôi chân bước ra phía sau.
Mà trợ lý Thành Hải hung hăng hút cà phê, còn tưởng chưa thấy mình ở đây, không có nguyên nhân gì lại nói chuyện một mình chứ.
Đột nhiên cửa kính tại hàng ghế sau bị ố đi như có hơi lạnh thổi vào, sau đó hiện lên một gương mặt hơi nước.
“Bụp” một cái, trợ lý Thành Hải buông ly cà phê xuống đất vỡ tan tành.
“Còn dám hù doạ?” Lý An Đăng đưa bàn tay ra bắt, gương mặt mất đi trong nháy mắt, sau đó nó chuyển hướng đến đằng trước, từ trong ô cửa phóng ra.
Đương nhiên trợ lý Thành Hải không nhìn thấy, thân thể giật lên, gương mặt tái xanh phá lệ, hai con mắt trợn trắng.
“Anh Hải!” Ngô Như Cầm đạp giày cao gót đánh “Cộc” lên, Lý An Đăng đưa cánh tay ngăn lại.
Trợ lý Thành Hải đã bị quỷ nhập.
Chính là như vậy, trợ lý Thành Hải thay đổi 360 độ, khoé miệng cười lạnh.
Quỷ hồn biết không đấu lại Lý An Đăng, nhân tiện nhập vào trợ lý Thành Hải.
Con người khi bị quỷ nhập sẽ đột phá sức mạnh tiềm ẩn, năm bảy người hợp lại cũng chưa chắc chắn đánh lại.
Cho nên trợ lý Thành Hải lao đến.
Lý An Đăng nhích chân, nhìn lại thêm lần nữa, bàn chân hắn đã rơi trên bụng trợ lý Thành Hải.
Gã ta ú ớ rất quái dị, thân thể bị ném thẳng đến vách tường.
Ngô Như Cầm trực tiếp sởn gai ốc, bàn tay đưa lên che miệng.
Thuật sĩ ngoài trừ tà còn luyện thể, phương pháp luyện thể bí truyền, xem như công phu võ thuật.
Người bị quỷ nhập chấp năm bảy người, Lý An Đăng có thể chấp mười người.
Một cú đá mạnh như vậy nhưng đã lưu tình, nếu xuất toàn lực e là trợ lý Thành Hải gãy đi xương sườn.
Trợ lý Thành Hải đứng lên, quay người ra sau làm việc…!Hành hạ.
Cái đầu vỗ vào tường “Binh”, liền để lại vệt máu.
Lý An Đăng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc khi thấy quỷ hồn này định giết người vô tội.
Hắn gấp hết sức, bàn chân nhất quán đạp một cái, mặt đất dưới chân tựa hồ chia năm xẻ bảy, thân thể phóng vụt đến.
Hắn lôi trợ lý Thành Hải rời khỏi, gã chưa kịp đập đầu lần thứ hai.
Tuy nhiên Lý An Đăng sơ hở, gã đấm ngay giữa ngực hắn.
Cú đấm cũng tương đối mạnh, Lý An Đăng bị đẩy lui lại nín thở.
Đồng thời phản xạ rất nhanh, Lý An Đăng đưa bàn chân cản lực, suýt nữa ngã trúng Ngô Như Cầm.
Bàn tay hắn ném ra Định Hồn Phù, thân thể búng lên lại nhảy đến.
Định Hồn Phù dán giữa mặt trợ lý Thành Hải khiến gã ta không thể cử động.
Lý An Đăng đem ngón tay trỏ kê lên miệng, hai hàng răng phá đi đầu ngón tay, vừa tiếp cận, ngón tay máu chấm lên Định Hồn Phù.
“A!!!” Âm thanh quái dị phát lên, trợ lý Thành Hải tách ra một cái bóng trắng.
Lý An Đăng nhào đến, bóng trắng bay lên thị hiện thành quỷ hồn nam nhân, miệng nở nụ cười lạnh.
Lý An Đăng cười lạnh không kém, móc ra cái lọ sứ, tháo miếng vải đỏ.
Thiên Bảo mặc yếm đỏ nhảy lên, bắt lấy chân quỷ hồn nam nhân kéo xuống.
Quỷ hồn nam nhân ngây ngốc nhìn đứa bé dưới chân, mở miệng ra chậu máu, cái lưỡi uốn éo như một con rắn.
Thiên Bảo không quan tâm lắm, bàn tay lắc một cái, hắn ta bị nện cả thân thể xuống mặt đất “Bẹp”.
Lý An Đăng nhìn qua, lúc này trợ lý Thành Hải đứng dậy không xuể, Ngô Như Cầm kéo lên, trong đầu nghĩ đến cái bệnh viện.
Trợ lý Thành Hải tháo Định Hồn Phù trên mặt.
“Cái gì đây? Còn dính máu nữa?” Sau đó ngất xỉu.
Nếu lỡ ai thấy sẽ rất khó nói, ngoài mặt chính là hai người đánh nhau gây thương tích.
Lý An Đăng quyết định đưa lọ sứ, Thiên Bảo kéo quỷ hồn nam nhân chui vào trong.
Sau đó hắn hỗ trợ Ngô Như Cầm vác trợ lý Thành Hải lên xe hơi.
Ngô Như Cầm đưa ra chìa khoá, hắn thở dài.
“Tôi không biết lái xe!”
Đương nhiên, cả điện thoại hắn còn không biết sử dụng.
Cũng may sinh nhật hắn, trước đây sư phụ mua tặng cái đồng hồ, nếu không hiện tại hắn còn bận nhìn bóng mặt trời xem giờ.
Ngô Như Cầm lái xe đến bệnh viện lần nữa.
Bác sĩ không nghĩ ra, làm sao gia đình mấy người liên tiếp đổ máu như thế, tai nạn cũng có di truyền nha.
Trong lúc chờ đợi, Lý An Đăng xuống tầng dưới mua đồ ăn, chỉ là mấy hộp gà rán ăn tạm.
Hắn ôm ba phần gà rán, một tay xách ba chai nước lọc, bước vào trong thang máy.
Sau khi thang máy đóng cửa, Lý An Đăng có chút bất an.
Dù từ sáng đến giờ đã bốn lần đi, nhưng cảm giác thang máy không đảm bảo cho lắm.
Khoa học cũng rất thần kỳ, có thể đẩy con người lên cao như vậy, hắn nghĩ.
Cuối cùng đèn xanh bật lên, nhưng cửa thang máy không có mở.
Lý An Đăng đã biết sợ, đối với công nghệ kỹ thuật hắn rất mù, tự nhiên bị nhét trong cái hộp.
Đột nhiên một trận âm phong nổi lên, Lý An Đăng thở phào, thà thấy được quỷ còn hơn bị kẹt trong thang máy.
Có một người đi xuyên cổng thang máy, phủ toàn giáp đen thùi.
Một người đàn ông, gương mặt đen không kém, hai con mắt mở to tròn, ánh nhìn hung thần ác sát, bên hông có đeo một tấm thạch bài.
Lý An Đăng biết gã là âm soa.
“Chào đại nhân, thảo dân đi thang máy cũng không cho sao?”
“Ý ngươi là sao?” Âm soa ngẩn ra, sau đó liếc vào cái ba lô.
“Mau trả quỷ hồn cho ta!”.