Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 7: Quỷ Mua Mệnh
Vào trong phòng trọ, nói to không to nhỏ không nhỏ, Lý An Đăng vận động thân thể một chút, đem cây chổi với cây lau nhà dọn dẹp.
Tầm nửa tiếng trôi qua, Lý An Đăng đã xuất mồ hôi, vào phòng tắm bắt đầu xối nước.
.
ngôn tình hài
Sau khi quay trở lại, nhìn căn nhà tươm tất, Lý An Đăng chọn một cái bàn tốt kéo ra giữa, sau đó nhớ ra…!Hắn làm gì có tiền.
“Có lẽ nhờ chị Cầm vẫn được!” Không nói hai lời, Lý An Đăng đảo bước chân ra ngoài.
Đại khái hắn gặp mặt Ngô Như Cầm, sau đó vay một ít tiền.
“Cậu cần mua đồ sao? Đợi đến mai tôi dẫn cậu đi!”
“À chị Cầm, ngại quá, tôi phải cần hôm nay! Với lại hướng dẫn tôi đi đến mấy chỗ còn bán!” Lý An Đăng gãi đầu nói.
“Chợ đêm có bán, không sao, tôi nhờ người mua giúp cậu!” Cũng không đợi Lý An Đăng đồng ý, Ngô Như Cầm lấy điện thoại bấm số.
“Vậy làm sao được?” Đương nhiên câu này Lý An Đăng chỉ chôn vào tim chứ không nói ra.
Bây giờ muốn đi phải đón taxi, hắn lại không biết giá cả trên này, nhờ người khác vẫn hơn.
“Sau này muốn gì cứ gọi tôi, đọc số cậu đây!” Ngô Như Cầm là goá phụ độc lập, thái độ rất dứt khoát, chuẩn mực mẫu phụ nữ hiện đại.
Vừa tắt máy xong, tiếp tục chuẩn bị lưu số Lý An Đăng vào.
Nhưng mà Lý An Đăng gãi đầu lần nữa.
“Tôi không có điện thoại!”
“Vậy ngày mai thức sớm, tôi dẫn cậu đi mua!”
Lý An Đăng không muốn ngày đầu tiên lên đây thiếu nợ nhiều quá, như vậy chẳng còn hình tượng thuật sĩ của hắn.
Chẳng qua hắn vừa mở miệng, Ngô Như Cầm đã đóng cửa lại, cô ta biết hắn sẽ từ chối, mấy pháp sư luôn e ngại khi nhắc đến tiền bạc, kiểu như không màn vật chất.
Tuy nhiên nếu hắn biết đó là miễn phí sẽ không từ chối.
Lý An Đăng thở dài, đợi một hồi sau có gã đàn ông chạy xe hơi đến, giao cho hắn mấy thứ cần thiết.
Hắn cũng trợn mắt đi, cuối cùng Ngô Như Cầm là nhân vật như thế nào.
Quay trở lại phòng trọ, Lý An Đăng bắt đầu công đoạn tiếp theo của Dưỡng Quỷ Pháp cho Thiên Bảo, khai quang, điểm nhãn.
Ngoài ra có tịnh thất là tốt nhất, bất quá phòng trọ làm sao chia ra nhiều phòng như vậy, vả lại không có ai ra vào, hắn lập đàn trong phòng khách.
Nói chứ phòng trọ này khá đầy đủ tiện nghi, Lý An Đăng nhà quê chân chất không biết, Ngô Như Cầm đưa hắn vào đây là một căn hộ.
Vừa rồi nền gạch hoa văn rất quái dị, cho nên hắn mới lấy chổi quét, mãi sau không xoá được hắn nhận ra không phải bụi, loại chuyện này đem đồn ra ngoài thật mất thể diện.
Lý An Đăng trải một tấm vải vàng lên bàn, đơn giản như vậy nhưng đã biến nó thành pháp đàn.
Bắt đầu với khai quang.
Lý An Đăng bày hoa quả lên, cùng với bánh kẹo, sữa ngũ cốc, một cây nến, một ly nước bên trái pháp đàn.
Những thứ hắn nói cho Ngô Như Cầm không thiếu thứ gì, thật sự bội phục.
Chẳng qua đây là chút sức mạnh hiện kim, gã đàn ông mua đồ đến nơi thì quán đóng cửa, gã gọi điện kéo ông chủ ra cho bằng được.
Ông chủ nổi giận hai con mắt phun lửa, gã đem tờ tiền dán lên hai con mắt đó, vậy mà mua được đồ.
Quay trở lại, Lý An Đăng đứng bên trong pháp đàn hướng ra ngoài cửa, đọc một bài văn tế.
Chủ yếu nội dung là thông báo với môn thần thổ địa về sự hiện diện của Thiên Bảo, giống như thủ tục nhập hộ khẩu, xác nhận nhân khẩu trong gia đình.
Có như vậy quỷ hồn ra vào mà không cần hỏi trước.
Làm một tượng đất hình đứa bé, cao hai tấc sáu phân, bên trong khoét rỗng ruột đặt bên phải pháp đàn.
Dùng ngón tay cái đè ngón tay áp út bên trái, rạch một đường máu, lấy ngón tay máu vẽ lên một tấm bùa trống Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận.
Như cũ, Lý An Đăng chỉ cần phất lên lá bùa đủ tự đốt cháy, đốt đến khi thành tro đem nhét tất cả vào ruột tượng đất.
Tiếp theo lấy tín vật gồm có đầu sọ và ba phần đất mộ đã thu thập, sau đó cũng đốt toàn bộ.
Lần này đợi lâu hơn, cơ bản đầu sọ và đất đốt không triệt để, nói chung đốt bảy tám thành, chứ ép buộc ra than vụn cũng không được.
Điểm nhãn, lấy số tro than cùng cho vào trong ruột tượng đất, số dư còn lại bỏ vào trong tiểu quan tài.
Lại dùng máu ngón áp út chấm lên tiểu quan tài ba điểm, sau đó chấm lên tượng đất theo thứ tự mắt, mũi, miệng, tai.
Cuối cùng dùng một tấm bùa gọi là Phụ Hồn Phù đốt lên.
Sáng ngày hôm sau, Lý An Đăng tranh thủ dậy sớm.
Ở chỗ lạ lần đầu ngủ nên hắn cũng không ngủ nhiều, sau khi làm mấy cái động tác đánh răng rửa mặt, hắn phải lên nhà Ngô Như Cầm.
Hôm nay gã đàn ông kia lại đến, Ngô Như Cầm có giới thiệu đó là trợ lý của cô.
Ba người trong một chiếc xe hơi, chẳng qua Lý An Đăng đặt mông lên một cách êm ái, cảm giác quá khác biệt so với xe khách.
Dọc đường đi, hắn lỡ nhìn ra bên ngoài, chứng kiến mấy chục tầng cao ốc không khỏi kinh ngạc, như vậy…!Chim bay đụng phải gãy cánh mất.
Lại nhìn qua bên này, có một thiếu nữ dắt chó đi dạo trên vỉa hè.
Cô ta rất xinh xắn, bất quá lộ hai nửa quả đồi trắng phau.
Lý An Đăng chỉ còn cách ngòn ngọt máu nơi khoé mũi, tựa như cô ta chỉ quấn một sợi dây quanh người, ăn mặc như vậy không sợ trúng vó sao.
Điểm này con gái dưới thôn vẫn hơn.
Ngô Như Cầm nhìn qua không ngừng che miệng cười, những thứ này hoàn toàn mới mẻ với Lý An Đăng, đại khai nhãn giới.
Suốt quãng đường hắn không ngừng ngó nghiêng mà nhìn, đủ loại cảm xúc trong đầu.
Xe dừng lại trước một cửa hàng thời trang.
Lý An Đăng suýt nữa đi đập đầu vào cửa kính, may là Ngô Như Cầm kéo lại kịp lúc.
Không ai để ý, gã trợ lý từ trong xe nhìn ra, liên tục lắc đầu.
Không biết lựa chọn sao cho phù hợp, Lý An Đăng nhờ Ngô Như Cầm hỗ trợ, kết quả bước ra ngoài với bộ dáng khác.
Hắn mới ý thức được, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng bản thân “giống con người” hơn.
Đây gọi là hiện đại hoá, hắn thầm nghĩ người trên thành thật phức tạp.
Sau đó Ngô Như Cầm đẩy Lý An Đăng qua cửa hàng điện thoại, tìm cái cảm ứng hàng mới nổi cho hắn.
Bất quá có nói hắn cũng không biết, nhìn vào giấy hướng dẫn sử dụng, gì mà toàn ngoại ngữ với ký hiệu, thiên thư còn dễ đọc hơn nha.
Cả hai bước ra ngoài, lúc này đang gần ngã tư đường.
Ngẫu nhiên đèn tín hiệu chuyển màu xanh, một hàng xe lướt qua, hàng xe phía sau lao đến với tốc độ khá nhanh.
Trong ánh nhìn Lý An Đăng phát hiện một nam trung niên mặc vest, vừa đến kế bên vạch kẻ đường, vén tay áo xem đồng hồ.
Đối với người bình thường sẽ không có gì đặc biệt, nhưng bên cạnh nam trung niên này có một quỷ hồn nam nhân bay lơ lửng, ngước xuống nhìn chằm chằm gã ta.
Toàn thân quỷ hồn này đều toát lên hắc khí, quần áo nhuộm những mảng máu, cái đầu hắn cũng không ngừng nhỏ máu, hai con mắt vô hồn lạnh lẽo.
Lý An Đăng nhìn lên mây xanh, mặt trời đổ lửa, có thể xuất hiện chí ít cũng là Ngạ quỷ.
“Đăng, cậu nhìn gì đó, lên xe!” Ngô Như Cầm thấy Lý An Đăng mải mê nhìn ra đường, kéo tay hắn nói.
Hắn đáp trả bằng một ngón tay tự đặt lên miệng.
Đột nhiên trong túi quần nam trung niên mặc vest, Lý An Đăng phát hiện thêm thứ khác.
Đương nhiên làm sao hắn nhìn xuyên qua được túi người ta, chỉ có thể là vật không dành cho người sống.
Đó là mấy tờ tiền giấy màu vàng, giống như thứ tìm ngoài quán vàng mã lúc nào cũng có.
Lý An Đăng khẽ cười.
“Thì ra là quỷ mua mệnh!”.