Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 57: Bách Quỷ Dạ Hành
Lê Yến Xuân có cảm giác hoang mang, cúi gầm mặt gắp thức ăn.
Dù sao ăn cơm chỉ là cách mời, ngoài ra có thể ăn thứ khác kia mà.
Bữa cơm cũng thật là…!Kỷ niệm.
Lý An Đăng vừa tức tối, trong lòng có thêm sự lo lắng.
Lần này xem như uổng công rồi, không biết còn có cơ hội thứ hai chăng.
Đột nhiên đôi đũa khác thọt vào chén hắn, một miếng thịt được gắp vào, hơn nữa Lê Yến Xuân đang cười với hắn, toả ra một đám ngôi sao lấp lánh.
Lý An Đăng vực dậy tâm trạng, tức khắc gắp một miếng thịt khác đáp trả Lê Yến Xuân.
Khung cảnh lộ ra một sự lãng mạn sâu đậm.
Lê Yến Xuân nhìn hắn nói.
“Cho tôi ăn đi!”
Sau đó cô nhắm mắt, há cái miệng nhỏ.
Lý An Đăng biết cơ hội đã đến rồi, nếu còn ngốc nữa thì thật đáng tiếc.
Hắn gắp một miếng thịt nhét vào miệng Lê Yến Xuân, cô ta ngậm lại.
“Anh nấu ăn thật ngon!”
Lê Yến Xuân cả ăn cũng đẹp đẽ, hai bờ môi ướt át, miệng nhỏ chuyển động, cơ mặt hưởng thụ rất là thư thái.
Lý An Đăng vui vẻ, hắn không có ăn, dồn hết sự tập trung vào Lê Yến Xuân.
Cô ta không nhìn hắn, lo thưởng thức khối thịt tan trong miệng.
Đợi cho cô ta nhai mấy cái, hắn như chờ đợi điều gì, cô ta nuốt xuống, hắn lại gắp một miếng rau, đưa chén hứng bên dưới, đưa đến.
Cô mở mắt thì đã thấy hắn đánh tới rồi, cô lại đớp lấy.
“Cả rau cũng ngon nữa!”
Chậc chậc, chuyến này không lỗ vốn một nồi cơm.
Lý An Đăng dồn hai con mắt vào Lê Yến Xuân, tiếp tục đưa đến một khối thịt.
Lê Yến Xuân mở mắt, khẽ nhăn mày, dùng tay ngăn cản.
“Được rồi mà!”
Lý An Đăng có hơi lo lắng rút tay về, cô ta ăn thật ít, hắn còn định đút hết thức ăn ở đây.
Sau đó hắn lại múc canh cho cô, một mực ngắm nhìn.
Động tác Lê Yến Xuân húp canh thật nhẹ nhàng, cái miệng nhỏ chu ra, cả âm thanh nước bị hút vào hắn cũng mê man, y như tiếng chuông gió dễ chịu.
“Anh cũng ăn đi!” Lê Yến Xuân có chút khó chịu nói, Lý An Đăng không có ý xấu, chẳng qua nhiệt tình thái quá.
Lý An Đăng tỉnh lại, vội gắp thức ăn, mặt cũng đỏ lên, Lê Yến Xuân lại cười.
Hoàn tất bữa ăn, Lý An Đăng chạy đi lấy ra hộp khăn giấy, trực tiếp lau miệng cho Lê Yến Xuân.
Kết thúc hắn dẫn Lê Yến Xuân đi rửa tay, tỏ ra vô cùng hiếu thuận, từng li từng tí.
Hắn chăm sóc cô ta như món bảo bối, ngược lại cô ta cảm giác chính mình bị tai biến mạch máu não cùng dạng.
Hắn tự mình dọn dẹp, lau bàn sạch sẽ, vác đống chén đĩa đổ vào bồn.
Lúc này nhìn lại mới thấy chán nản chứ.
Lê Yến Xuân đi đến.
“Tôi giúp anh một tay!”
“Cũng được, nhưng nếu giúp cả hai tay càng tốt!”
Lê Yến Xuân lại cười.
Hai người rửa chén một loạt, chén đĩa úp lên kệ, chiếu một tia sáng.
Ăn no rồi, Lý An Đăng đến một cái bàn thấp, tiếp tục công việc thôi.
Cục Than nằm bên dưới gầm bàn, khẽ nhíu ánh nhìn đưa lên, cái đuôi chậm chạp huơ hai cái cho có thủ tục.
Đột nhiên Lê Yến Xuân đến, Cục Than đứng dậy đụng đầu vào cả mặt bàn, cái đuôi lắc thành bản Remix.
Lý An Đăng nhìn nó mà giật mép, Hảo Chó!
Bên ngoài ban công, Tiểu Ngọc duỗi thân một cái, chân trước đang sờ lấy cuộn len màu đỏ trên mặt đất.
Lý An Đăng nhìn đến, là chỉ chu sa, hắn định phóng đến đá cho nó một cái, nhớ lại Lê Yến Xuân còn ở đây, không thể phá đi hình tượng, cho nên hắn chỉ còn cách giật một bên mép.
Hắn đem ra cuộn giấy trắng trải dài trên mặt bàn, toàn cảnh thành phố hiện ra trước mắt.
Hắn lại đem hai cái tờ giấy kia đặt lên đối chiếu.
Hai tay hắn chống xuống bàn, thần thái tập trung cao độ.
Lê Yến Xuân hiếu kỳ xem.
Lý An Đăng cẩn thận dùng bút đánh dấu công trình của Ngô Như Cầm trên tờ giấy lớn, lại đánh dấu một điểm lên chỗ Tuyết Liên đã tìm Hoàng Diệp.
Điểm thứ ba, hắn đánh dấu vào nghĩa trang.
Hắn cầm tờ giấy bản đồ vùng núi lên, quay qua.
“Cô biết chỗ này không?”
Lê Yến Xuân nhận lấy.
“Địa điểm du lịch khá nổi tiếng, tôi định đến đó đây!”
“Vậy à, ở đâu?”
Lê Yến Xuân lấy điện thoại ra cho hắn xem.
Hắn so sánh với tờ giấy trên bàn một chút, dùng hai ngón tay ước tính một cái khoảng cách.
Sau đó đếm từ cái bàn, đi qua bên trái ba bước chân, lấy một tấm bùa trống dán trên mặt đất tại vị trí đó, dùng bút đánh dấu X.
Kế đến hắn nhớ lại nơi đã chôn cất hai mươi hành thi, hỏi Lê Yến Xuân, cô ta chỉ hắn điểm thứ hai.
Hắn lại lấy bùa trống, đếm từ cái bàn ba bước chân, đi qua bên phải.
Thủ pháp như cũ, dán lá bùa xuống đất, đánh dấu X.
“Anh định bày trận trong nhà sao?”
Lý An Đăng lắc đầu.
“Đơn giản là đánh dấu!”
Cuối cùng hắn moi trong ba lô ra một cái ống gỗ, cẩn thận mở nắp phía trên, rút ra một cuộn giấy nữa.
Hắn xoè rộng, là một bức tranh quái dị.
Bức tranh có nền màu đen xì, chất liệu mực vẽ vô cùng thô, ngoài ra còn có năm dòng sông trắng xung quanh.
Năm dòng sông được bút pháp làm cho uốn éo huyền ảo, cùng chảy vào trung tâm bức tranh, cũng là một hồ chứa nước.
“Cô thấy thế nào?” Lý An Đăng hất gương mặt ra sau rồi quay lại nói.
Lê Yến Xuân rất nhanh nói.
“Hơi xấu thì phải!”
Lý An Đăng đặt bức tranh xuống bàn, uống một ngụm nước, phun thẳng lên bức tranh.
Những giọt nước li ti ngấm vào giấy, bức tranh có sự thay đổi.
Năm dòng sông hiện lên năm dòng ký tự màu đỏ uốn éo, nhìn không rõ ràng lắm.
Cái hồ chứa nước hoá thành màu đỏ, trông như cái hồ chứa máu thì đúng hơn.
Lê Yến Xuân rùng mình.
“Đây là cái gì?”
Lý An Đăng lấy trong ba lô một cuộn giấy khác.
Lê Yến Xuân không ngờ hắn thích sưu tầm tranh như vậy, nhưng nét vẽ thật sự rất xấu, có khi nào là do hắn vẽ.
Cô nói.
“Cái này anh mua hả?”
Lý An Đăng nói.
“Là sư phụ đưa cho tôi, tổ tiên đã giữ thứ này qua nhiều đời, người ngoài không thể thấy!”
“Người ngoài…” Lê Yến Xuân lẩm bẩm, như vậy Lý An Đăng xem cô là người như thế nào.
Dù sao cũng là tổ tiên để lại, tên này cũng dại gái rồi.
“Nhưng có xem cũng chả sao?” Lý An Đăng cắt đứt suy nghĩ của cô, kéo ra cuộn giấy thứ hai.
Bức tranh này đẹp hơn mười phần cái kia, màu sắc được phối sinh động, nhìn vào liền biết hoạ sĩ vẽ.
Trong tranh miêu tả một đoàn người tụ tập cùng đi về một hướng như lễ hội.
Nhưng mà không giống người cho lắm…!
Lê Yến Xuân nhẹ nhàng nói.
“Là quỷ?”
Lý An Đăng giật mình.
“Cô thật hay nha, ban đầu nhìn tôi không nghĩ là quỷ đâu!”
“Anh giỏi nịnh thôi!”
“Không, nếu là quỷ sẽ kinh khủng hơn nhiều!”
Lê Yến Xuân gật đầu đồng ý, nhưng tại sao tự nhiên hắn lại xem mấy cái này, thật khó hiểu.
Lý An Đăng nói tiếp.
“Đây là tranh « Bách Quỷ Dạ Hành», hai thứ này đi với nhau, tức là, chỉ cần làm thành ra như thế này…”
Hắn chỉ xuống bức tranh năm dòng sông, sau đó đảo tay qua tranh Bách Quỷ Dạ Hành.
“Sẽ tạo ra như thế này!”
Tuy nhiên Lê Yến Xuân càng nghe càng mờ mịt.
Lý An Đăng nói.
“Năm dòng sông tượng trưng cho năm điểm trên bản đồ, đổ vào hồ nước lớn…”
Hắn lại tiếp tục ngậm lấy miếng nước, phun lên bức tranh năm dòng sông, bức tranh thấm nước, càng đậm đà màu đỏ.
“Nước đầy, quỷ tràn lên!”
Hắn tự dùng bút vẽ lên bản đồ, từ ba điểm đã đánh dấu, có ba dòng sông chảy vào trung tâm thành phố.
Còn hai dòng sông nữa nhưng ở vị trí không nằm trên bản đồ, chính là ở hai lá bùa trên mặt đất.
Lê Yến Xuân có thể tưởng tượng ra, năm vị trí này rất cân xứng với nhau, nếu so với bức tranh…!Có nét tương đồng..