Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 55: Một Ngày Bình Thường
Hai người nhận ra ở bên trong xe hơi rất tiện lợi, ăn uống một chỗ, trời mưa cũng ở tại một chỗ, đóng kín xe lại là được.
Lý An Đăng nghĩ lại quá trình làm việc, thầm kêu may quá.
Mấy ngày hắn ở nghĩa địa không có mưa, không thì hắn phải chốn ở đâu bây giờ.
Lúc này tồn tại trong xe một cỗ mùi thức ăn.
Khi chưa ăn nghe được mùi sẽ bị hấp dẫn, nếu đã sử dụng, con người thoả mãn yêu cầu đó tự nhiên không còn hứng thú, có cảm giác quái ác ngán ngẫm.
Hơn nữa trên xe có điều hoà, thứ mùi này mặc sức truyền bá, Lý An Đăng gom hộp cùng bịch rác.
“Tôi đi vứt đây!”
Lê Yến Xuân xuyên cửa kính nhìn ra bên ngoài.
“Mưa to lắm!”
“Không sao, phải dùng tới!” Lý An Đăng lấy ra cái ô màu đỏ huyết, mở cửa bước ra ngoài.
Ô xoè ra như cái mâm tròn, hứng chịu nước mưa đổ xuống.
Lê Yến Xuân giữ cửa nhìn theo, Lý An Đăng hoà nhập vào dòng nước mưa, cô cười nhẹ, hắn cũng có vài đặc điểm rất tốt.
Đợi cho Lý An Đăng quay trở lại, Lê Yến Xuân có hơi sụp xuống mí mắt, che miệng ngáp một cái.
“Tôi ngủ trước đây!”
“Ờ!”
“Cho tôi mượn vai!”
Hắn chưa kịp nói, Lê Yến Xuân ngả đầu trên vai hắn.
Lồng ngực hắn đập phanh phanh, mùi tóc, mùi nữ nhân đều tấn công hắn.
Đây có thể xem như tiếp xúc thân mật không.
“Tôi đang ngủ, cấm anh dám làm gì đó!” Lê Yến Xuân nói xong, chìm vào giấc ngủ.
“Không đâu!” Lý An Đăng nói, nhìn qua thì cô ta đã ngủ rồi.
Người ta khi yêu thì nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp, cô ta lúc ngủ lại phi thường xinh đẹp.
Có lẽ hắn cũng biết yêu rồi!
Từng đường nước chảy dài trên cửa kính, phai nhoà tầm nhìn, tiếng gió ngoài trời thét gào, ngăn cách mọi âm thanh.
Thế giới này tựa hồ chỉ còn lại hai người, một cảm giác bình dị khó tả.
Lý An Đăng còn không dám ngủ, sợ là ảnh hưởng tư thế, đánh thức Lê Yến Xuân.
Nhưng thời tiết thật biết chuộng lòng người, hắn không thể cưỡng lại đồng hồ sinh học, rồi cũng ngủ.
Tràng cảnh hoang bỗng lệ trời tuôn xối, tấm lòng đầy được gột rửa đơn côi, khiến màn đêm có một màu tươi sáng, khiến nhân sinh thêm những phút bồi hồi.
***
Ngày hôm sau, Lý An Đăng thức giấc, bất ngờ hai người đều giữ nguyên tư thế như vậy.
Lê Yến Xuân chớp nhẹ đôi mắt tỉnh lại, ngẩng đầu lên, bàn tay xoa xoa cổ, hình như trật cổ rồi.
Lý An Đăng vội lấy chai cồn xịt lên giúp cô, lập tức hai người có một trận ngại ngùng.
Lê Yến Xuân cũng không có về, ở lại cùng hắn.
Hắn mở cổng nghĩa địa, chào đón một ngày mới.
Hôm nay có vài người khách đến viếng mộ, Lý An Đăng là Lê Yến Xuân cùng nhau hướng dẫn, vừa tản bộ lại có thể nghe những dòng tâm sự của người ta, thật là ấm áp.
Có khách khen hai người đẹp đôi, lại khiến cả hai có một trận ngại ngùng.
Đến trưa, Lê Yến Xuân lái xe chở Lý An Đăng về nhà.
Đến nơi, hắn bắt gặp Ngô Như Cầm đang ở nhà, bước ra mở cổng cho con gái.
Lý An Đăng nói chuyến này xong rồi, đem con gái người ta qua một đêm, người ta sẽ nghĩ hắn như thế nào đây, chính là đồ tồi bại sắc lang trong truyền thuyết.
Thế nhưng đáng kinh ngạc là Ngô Như Cầm không nói gì, còn vui vẻ với hắn.
Hắn tạm biệt đi vào trong, có cảm giác Ngô Như Cầm đang tác hợp cho hắn, nhưng còn Lê Yến Xuân thì sao.
“Hôm qua con chỉ đi với anh ta thôi, không đi chỗ khác, mẹ đừng lo!” Lê Yến Xuân nói.
“Mẹ có nói sẽ lo sao! Con gái lớn rồi, muốn đi đâu thì đi!” Ngô Như Cầm không đoái hoài, đi vào trong nhà.
“A! Mẹ bán con gái mẹ rồi!”
Lý An Đăng bắt đầu tập luyện thể chất một chút, hít đất, đẩy xà.
Tiếp theo hắn tập lại mấy thế võ, làm thuật sĩ tuy nhiên việc rèn luyện là không thể thiếu, cơ bắp linh hoạt, dương khí lưu thông.
Mọi kỹ năng đều phải nắm vững, nghiêm túc đặt cả tâm huyết vào đó, mới mong có thể thành công.
Hắn không muốn làm phép trước mắt người khác, lại tự dùng kiếm cắt vào tay của mình, trở thành trò hề.
Hoàn tất, hắn ngồi xuống nghỉ mệt, ngắm nhìn Cục Than và Tiểu Ngọc ôm nhau ngủ.
Qua một ngày đã tăng dần tình đoàn kết, cho dù chỉ mỗi Cục Than nghĩ như vậy, mèo vốn rất khó tính.
Giờ này trời nắng gắt.
Lý An Đăng nhíu mắt nhìn ra ban công, ánh nắng chói loà, hơi nóng ùn ùn thấy rõ sự oi ả.
Hắn nhớ đến sư phụ, nhớ quê hương.
Nếu là đang ở thôn, hắn sẽ ngủ trưa một giấc, sau đó bị tiếng gà gáy canh trưa thổi dậy mơ mơ màng màng.
Người ta nói đi xa trời mưa hay nhớ nhà, hắn là dạng người biệt dị, chính là trời nắng thì nhớ nhà.
Lý An Đăng đi tắm, sau đó ăn uống.
Hôm nay cạnh bên không có Trần Đại Long.
Hắn tự hỏi không biết hắn và Trần Đại Long có phải vợ chồng tiền kiếp không, chưa đến một ngày, có cảm giác thiếu đi thứ gì.
Thật yên lặng nha!
Lý An Đăng ăn uống xong, thực hiện lời hứa, tự mình đi tìm hai người cháu của lão Lâm.
Hắn phải nói qua một vấn đề với Ngô Như Cầm, là hắn cũng không làm ở nghĩa địa nữa.
Ngô Như Cầm cũng khá bất ngờ nhưng tôn trọng quyết định của hắn.
Lý An Đăng cũng không yêu thích gì công việc này, hắn sẽ nghỉ việc, Trần Đại Long cũng nghỉ việc, cho nên hắn đảm bảo giúp đỡ hai người cháu của lão Lâm, tức là sẽ thay thế hắn và Trần Đại Long.
Nếu đã không muốn thì không cần làm nữa, để công việc mà đi giúp người khác.
Dù sao còn tài khoản tiền ba trăm triệu chưa sử dụng hết, hắn tiêu không bao nhiêu, chủ yếu hôm trước mua hai mươi mốt cái quan tài, còn dư lại khoảng một phần mười số tiền.
Sau đó, hắn tìm đến hai người này, không biết mở đầu thế nào, hắn tự nhận mình là người quen của lão Lâm, đưa hai người cùng đến nghĩa địa.
Hắn không lừa gạt lão Lâm, thân nhân đến thăm, lão Lâm liền vui vẻ đi đầu thai.
Lão Lâm được chấp nhận, Lý An Đăng không mất nhiều thời gian cho lão đi.
Hắn nói với hai người cháu lão Lâm mấy câu, gạ ý đang cần người làm.
Cuối cùng hắn làm một số thủ tục, ghi danh hai người vào.
Tạm biệt nghĩa địa, những ngày ở đây vô cùng…!Thú vị.
Đến tối, Lý An Đăng định mời Lê Yến Xuân đi ăn, nhưng cô ta đã đi với bạn không có ở nhà, làm hắn hết sức buồn.
Đợi cho cô ta về nhà hắn cũng nằm trong phòng.
Hắn mới lấy điện thoại nhắn tin, lại không biết bỏ dấu, nhắn cũng toàn mấy lời thiếu I-ốt như “Co khoe khong”, “Co dang lam gi”, “Chuc ngu ngon”.
Lê Yến Xuân còn lợi hại hơn, rất lâu mới để lại một tin nhắn, “À”, “Ừ” thật tối giản.
Lý An Đăng tự nghĩ bản thân có phải đa nghi quá không, hắn đang yêu đơn phương, Lê Yến Xuân hoàn toàn chơi đùa hắn.
Kết thúc một ngày, một ngày hắn được sống đúng nghĩa cuộc sống con người bình thường, không có gặp tai kiếp gì.
Mỗi ngày đều như vậy sẽ không nặng đầu.
Sáng hôm sau, Lý An Đăng như thường lệ tập luyện, lại lấy Ô Long Đao ra múa.
Mấy phút sau thân thể mệt nhừ, hắn cảm thấy Ô Long Đao quá nguy hiểm, có thể hút linh khí của hắn, khi sử dụng phải đợi ngay lúc mấu chốt.
Tiếp theo hắn vẽ một số bùa giấy còn thiếu.
Kiểm tra lại vật dụng, nhận ra gần hết, dự định một lát nữa hắn sẽ qua nhà bác Năm tiến hành thu gom.
Lúc này gọi Thiên Bảo hiện thân, hắn lấy một tấm Cát Tường Phù như hôm qua đã sử dụng cho quỷ đả tường, đốt lên ném vào lọ sứ, giúp Thiên Bảo tu luyện tốt hơn.
Hắn định gọi cho sư phụ, không biết ông ta đang làm gì.
Sau đó nghĩ lại thì cất đi điện thoại, có lẽ sư phụ đang cùng cô bán xôi nói chuyện, không thể phá hỏng đại sự.
Trần Đạo.
“Hắt xì!”.