Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 44: Hoàng Vân – Hoàng Diệp
Lý An Đăng đã từng hứa với Tô Khả Ái, sẽ giúp cô ta đi Địa Phủ đầu thai.
Việc này Tô Khả Ái cũng sẽ đợi hắn, hắn có thể sống hết một đời, nhưng đối với một quỷ hồn như cô mấy chục năm hay một trăm năm là quá ngắn ngủi.
Thế nhưng chính là vì hắn, Tô Khả Ái hi sinh, cái giá đánh đổi rất đắc.
Hồn xiêu phách tán, cơ bản là trở về cát bụi nguyên thủy, không còn vương vấn chút gì trần tục.
Những mảnh hồn phiến vô cùng nhỏ nhắn, có thể bám víu vào thân cây, bụi cỏ, rất nhiều thứ, phân tán khắp nơi trên thế giới này.
Sau đó những mảnh hồn phiến này sẽ thu hút những mảnh hồn phiến khác, dần tạo ra một sự sinh tồn nhỏ bé hoàn toàn mới ở nơi nào đó.
Hoặc có lẽ chúng chỉ bay đi một cách vô định, chứa đựng ký ức vui buồn đã trải qua.
Mọi thứ đều đã diễn ra như vậy, nhưng quá khứ vĩnh viễn không thể xoá bỏ.
Nếu như hồn phiến có cơ duyên hợp thành cá thể mới, phải mất thời gian rất lâu, hai ba trăm năm, một nghìn năm, hoặc vạn năm.
Cho nên mới có câu vạn kiếp bất phục.
Lý An Đăng tự cảm thấy bản thân không giữ được lời hứa, lại không ngờ Tô Khả Ái quyết định làm như vậy, hắn thấy không xứng đáng.
Khoảnh khắc nhìn Tô Khả Ái tan biến, hắn chỉ đứng nhìn mà không thể làm gì, cảm giác vô cùng khó chịu.
Bất U bên kia một thân đều là mồ hôi, canh Tý đã qua, nền trời hôm nay xuất hiện ít mây có chút xanh, khiến cho cái đầu trọc phản chiếu vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt Bất U cũng quỷ dị nhìn qua, Lý An Đăng, con hàng này làm gì đứng đó tự kỷ, chơi chết bần tăng hả?
“Á ha ha ha…”
Bạch cốt tinh toàn thân xương trắng, cái đầu sọ ngả hai bên, phía bên trong là cái đầu nhỏ bằng máu thịt.
Chưa đủ tính chất linh dị hay sao còn phát ra tiếng cười sắc nhọn của nữ nhân, Bất U liên tiếp rùng mình.
“Bần tăng xin dừng cuộc chơi, thí chủ có gì thong thả ngồi xuống nói!” Bất U xoay kim thiền trượng ngang ngực nói.
“Ngồi xuống cái đầu ngươi, là ngươi ép ta!”
Bạch cốt tinh chỉ còn một cánh tay, vẫn tiếp tục tiến lên, một cánh tay duy nhất đưa ra phía trước định bóp chết Bất U.
Móng tay va phải kim thiền trượng một cách lạnh lẽo, Bất U bị đẩy văng ra.
“Thí chủ, đừng tạo nghiệp, bần tăng xin thua!” Bất U đỡ lấy một đòn cũng đủ cho hai cánh tay tê rần, không ngừng kêu la.
“Hoà thượng chó, có bản lãnh thì đến độ hoá ta đi!” Mặc cho Bất U lời ong tiếng ve, bạch cốt tinh càng muốn giết anh.
Lúc này cái miệng bạch cốt tinh phun ra một đoàn yêu khí màu tía trên cao.
Bất U hoảng hốt nhìn lên, không cần hạ quyết tâm đến như vậy chứ.
Bạch cốt tinh sảng khoái nhả khí thải, cho Bất U đón gió tẩy trần.
Bất U vội lục soát trong túi xanh, móc ra cái chén bằng vàng, một hơi ném lên đám yêu khí.
Tiếp theo anh cắm kim thiền trượng xuống, hai tay rảnh rỗi chắp lại chữ thập.
“Vạn Phật Triều Tông, phá!!!”
Yêu khí ngập trời bị hút vào trong cái chén vàng.
Yêu khí vô cùng nhiều, cái chén vàng dùng để tăng nhân đi khất thực, kích thước không to lắm.
Nhưng có thể hút tất cả đám khỏi gom vào bên trong.
Đại công cáo thành, cái chén rơi xuống, Bất U dùng bàn tay nhẹ nhàng hứng lấy.
Có thể dùng mắt thường nhìn ra, bên trong chén là chất lỏng màu tía gần đầy trên mặt.
Lý An Đăng suýt nữa quên mất Bất U.
Hắn đánh những đầu người văng ra, cơ thể tràn đầy tổn hại, khí lực cũng đuối dần.
Hắn dùng khăn lau kiếm gỗ đào cùng Ô Long Đao, bỏ vào ba lô.
Sau đó hắn ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng, bắt đầu điều hoà linh khí trong cơ thể.
***
Bãi đất lạnh tanh.
Lão Hoàng Vân đang đứng ngay bãi đất, nhìn địa thế xung quanh có lẽ là một vườn cây.
Cạnh chân lão là cái đèn dầu yếu ớt, một cây xẻng vừa được vứt đi.
Hoàng Vân nở nụ cười, nhìn xuống dưới chân.
Trước mũi chân lão được đào thành rất nhiều hố dưới đất, trong hố đó, không thứ gì khác là những thi thể không đầu.
Thu vào tầm mắt những thi thể như thế này, Hoàng Vân vẫn cười, nụ cười không có một chút gì miễn cưỡng, cho thấy nội tâm của lão vô cùng vặn vẹo.
“Đinh đinh đang đang…”
Hoàng Vân cầm một cái chuông Pháp Linh quen thuộc, lắc liên hồi.
Bên cạnh lão còn có cái bàn thấp, năm mươi cái người rơm quen thuộc không kém, mỗi người rơm đều mang kim châm.
Tại một lùm cây khoảng cách không xa, xuất hiện hai bóng người.
“Là ông ta!” Tuyết Tình đang nấp nói.
Tuyết Liên một bên.
“Hoàng Vân bấy lâu nay vẫn không thay đổi, luôn có ác tâm!”
Nói như thế cũng đủ hiểu được Hoàng Vân, người ưa thích lão ta đếm trên đầu ngón tay, nếu có chỉ có những kẻ thủ ác như lão.
Tại Thạch Môn cả hai người cũng biết, lão chính là một dạng người có hệ thần kinh rất là lắc lư.
Hoàng Vân bỗng ngưng hành động, ánh mắt quái ác chuyển hướng, cẩn thận liếc nhìn xung quanh.
Sau đó lão thấy vài chuyển động của đám lá cây.
Dù trong bóng tối lão vẫn nhìn khá rõ, đặc thù của cổ sư là như vậy.
Mà bên kia hai cô gái cũng biết được lão đã nhìn sang bên này.
“Kẻ nào? Mau ra đi!” Hoàng Vân phát ra âm thanh trầm đục.
“Thôi chết, lão phát hiện!” Tuyết Tình có chút hoảng, xoa xoa mèo nhỏ Tiểu Ngọc trong ngực.
“Có gì mà sợ?” Tuyết Liên rút ra cây sáo trúc, kê ngang bên dưới miệng, đẩy luồng hơi vào, ngón tay bắt đầu nhấn.
Một cỗ âm thanh từ nhạc cụ vang lên, giai điệu dị thường như đưa tang khiến cho người nghe nổi hết da gà.
Âm thanh chạm đến Hoàng Vân, trong lòng ngực lão đột nhiên lên cơn đau nhói, sắc mặt lão vì thế kinh hãi.
“Là…!Là người Thạch Môn!”
Hoàng Vân và Hoàng Diệp chạy trốn khỏi Thạch Môn, không may Hoàng Vân bị trúng độc trùng.
Cổ sư luôn giỏi điều khiển độc trùng, lúc này Tuyết Liên đang làm là cho con trùng ngọ nguậy bên trong cơ thể lão.
“Trái đất tròn thật, vậy mà chúng mày tìm vẫn ra!” Hoàng Vân la lên một cách điên cuồng, cúi xuống xách đèn dầu, một tay ôm ngực chạy đi.
“Đuổi theo!” Tuyết Liên nói, vùng lên thoát khỏi lùm cây.
“Mèo, chị cho em đuổi theo lão!” Tuyết Tình theo sau nói với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc có hơi ngước lên, không hiểu đang muốn nói gì đây.
Đột nhiên bốn chân Tiểu Ngọc có thứ gì cột lại, nó tự nhìn lại bản thân, bốn chân đều có chỉ đỏ.
Những sợi chỉ này xuất phát từ bốn cuộn chỉ bằng gỗ, cuộn chỉ được gắn bốn hướng vào một khối gỗ hình chữ thập.
Tuyết Tình ném Tiểu Ngọc đi, nó “Ngao” một cái xé tan không gian, sợ hãi lên đến đỉnh đầu.
Nhưng mà dị tượng xảy ra, nó không tự chủ được cơ thể chính mình.
Đằng kia Tuyết Tình cầm khối gỗ, bốn cuộn chỉ theo lực ném liên tiếp tháo ra, nối dài thành những đường máu thẳng tắp hướng đến Hoàng Vân.
Từ sau lưng âm thanh sáo trúc thổi đến, Hoàng Vân chạy cũng khó khắn.
Ngay lúc này Tiểu Ngọc bay đến, rơi vào lưng lão.
Bốn bộ móng mèo chụp lên lưng áo, mạnh mẽ kéo xuống, da thịt không thể cưỡng lại rách toạc.
Hoàng Vân la thảm, bị Tiểu Ngọc đẩy úp mặt xuống đất.
Tiểu Ngọc đứng phía trên, mở to mắt mà nhìn, cái quái gì đang diễn ra vậy, mèo siêu nhân chăng?
Có tiếng bước chân hối hả chạy đến.
Hoàng Vân đau đớn ngẩng đầu lên, mở miệng nói.
“Sư đệ…!Cứu…”
“Sư huynh!”
Đây là Hoàng Diệp, trái lại với Hoàng Vân, Hoàng Diệp như cái vạc nước di động, nặng trên hai trăm ký, cái bụng tròn trịa hoàn hảo.
Hoàng Diệp trên dưới ba mươi tuổi, gương mặt như bánh bao, nước da bánh mật, râu ria xồm xoàm.
Hoàng Diệp ăn mặc trang phục màu đen, kết cấu rộng thùng thình, có mũ áo chụp lên đầu, cũng là tác phong của cổ sư.
Hoàng Diệp chụp lấy Tiểu Ngọc, mạnh mẽ ném văng ra xa, Tiểu Ngọc “Ngao” một cái..