Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 31: Dẫn Thi
Lúc sau Ngô Như Cầm gọi đến, thông báo đã mua được xe buýt.
Lý An Đăng có hơi đau xót, không phải chỉ thuê thôi sao, bên trong điện thoại có giọng Lê Yến Xuân.
“Lừa gạt, mua được xe, sau này có thể đi du lịch!”
“Con nhỏ này, còn không ngủ đi?” Ngô Như Cầm mắng.
Lý An Đăng rơi vào trầm ngâm, mua xe buýt để đi chơi, cũng thật biết cách vung tiền.
Hắn lại cảm thấy sao giống như Lê Yến Xuân hẹn đi chơi với hắn.
Rốt cuộc hắn định thần lại, thông báo việc xảy ra.
Đến sáng ngày hôm sau, hắn mong có thể dời đi mộ phần của Tô Khả Ái.
Ngô Như Cầm cho biết chuyện này cũng khá rắc rối, phải xin giấy phép, còn phải có sự đồng ý của thân nhân.
Lý An Đăng khẳng định thân nhân sẽ đồng ý thôi, nguyên nhân là mộ phần Tô Khả Ái đã bị đánh tráo.
Trong nghĩa địa này, người nhà Tô Khả Ái không nghĩ cô sẽ được chôn ở đây, dưới thôn cũng có mộ phần dành cho cô, nhưng là mộ trống.
Lấy tờ giấy thống kê, Lý An Đăng đánh dấu mộ phần này, còn ghi chú rõ không được động vào mộ phần bên dưới.
Quản trang ca ngày chắc chắn biết, xây mộ kiểu này rất hung, ông ta sẽ mau chóng dời đi.
Sau đó hắn dùng điện thoại chụp ảnh tờ giấy, nhớ lại chưa học tới chỗ này, hắn đánh thức Trần Đại Long.
Trần Đại Long mơ màng tỉnh lại, nghe hắn nói cũng rất khó hiểu, chuyện hắn muốn nhờ vả chỉ là gửi tấm ảnh qua điện thoại Ngô Như Cầm.
Lý An Đăng phân phó xong, hỏi Tô Khả Ái địa chỉ thôn, ngày mai quản trang ca ngày sẽ đảm nhiệm cải táng, đưa cô về gia đình.
Ngay sau đó, hắn hướng về Tô Khả Ái, tay cầm Hoá Sát Phù đốt lên một bận.
Tô Khả Ái liền có thể đi ra bên ngoài kết giới.
“Cảm ơn anh rất nhiều!”
“Khoan nói chuyện đó, mọi chuyện vẫn chưa xong!” Lý An Đăng nghĩ đến Hoàng Vân, sau đêm nay, lão biết được trận pháp bị phá, lão nhất định không tha cho Tô Khả Ái.
Không chừng hiện tại lão cũng đã biết, lão cũng như hắn, người điều hành thi kẻ bắt hành thi, không có ai đi ngủ.
Điểm khiến hắn khó chịu là chưa gặp qua Hoàng Vân, địch tối ta sáng, hắn không nắm bắt được tâm lý của lão.
“Cô tạm thời đi theo tôi, không quá hôm nay tôi sẽ đưa cô đi đầu thai! Còn chuyện của cô, tôi hứa sẽ rửa oan cho cô, bắt lão Hoàng Vân đền tội! Cô cứ an tâm đi!” Lý An Đăng quyết định như vậy, nhìn Tô Khả Ái nói ra.
“Đại sư muốn làm gì tôi cũng được!”
“Ặc…” Lý An Đăng nghe qua có cảm giác không đúng cho lắm.
Trần Đại Long vừa dùng chai nước chau chuốc rửa mặt, quay lại nói.
“Còn chuyện hai mươi hành thi?”
“Một lát nữa có xe đến, chúng ta cùng đi! Anh dám đi không?”
Nghe Lý An Đăng nói, Trần Đại Long đã biết xe này chở xác chết.
Dù sao có Lý An Đăng ở đây, đánh lộn với chúng cũng đã đánh rồi, cậu vỗ ngực nói.
“Trâu bò, đừng khi dễ tôi! Đại Long này theo anh tới cùng!”
“Ha ha, được lắm, anh giúp tôi gọi Cục Than dậy!”
Trần Đại Long như nỏ hết đà, nhìn xuống Cục Than một cách bất an.
Nếu không dám làm thì mất mặt quá, cậu lay thân chó hai cái.
Cục Than theo bản năng bật dậy trong một nốt nhạc, bốn chân đứng thẳng lên.
Trần Đại Long lui lại.
“Người anh em, bình tĩnh, đến lúc phải đi rồi!”
Cục Than dùng ánh mắt phiền phức lườm cậu, không thèm so đo đi ra ngoài trước.
Lúc này, trong góc tối, có một cái bóng đen lấp ló, hai con mắt nhỏ sáng quỷ dị.
Bóng đen đi như một cơn gió, tiến gần ba người Lý An Đăng.
Tô Khả Ái nhạy cảm nhất, liền đi đến Lý An Đăng nói nhỏ.
“Đại sư, cẩn thận!”
“Không việc gì! Nó là tiểu quỷ của Hoàng Vân, đến đây dò xét!” Lý An Đăng xoè Khu Ma Diệt Tà Phù, đặt chính giữa hai con mắt quạ Thần Trùng, dùng bùa gói lại, tiện tay ném ra đằng sau.
Bóng đen thấy một quả cầu lửa bay về phía mình, vội vàng quay người chạy đi.
Quả cầu lửa lại có thể theo hướng bóng đen đánh vòng qua, tốc độ thần sầu, đánh trúng sau lưng bóng đen.
Bóng đen giãy giụa trong hoả diễm, sau đó biến mất theo đám lửa, hồn phiến bay lên trời.
Lý An Đăng đang phán đoán lão Hoàng Vân, có lẽ lão không ngờ đến, có ngày hắn dùng quạ Thần Trùng đối phó lão.
Dù đây chỉ là một tiểu quỷ, nhưng nếu để nó chạy thoát, sau này sẽ phát sinh phiền toái.
Hắn đã thành công triệt tiêu một phần quân lực của lão, lần tới gặp mặt có thể thong thả hơn.
Xe buýt chạy đến cổng nghĩa địa, bác Năm mở cửa hạ xuống mặt đất.
Bác còn đem theo một bao ni lon khá to chứa đầy tiền giấy.
Bác không biết Lý An Đăng dùng nó để làm gì, nhìn vào trong, thấy mấy hành thi đều bị dán bùa, bác đã hiểu ra.
Đây là lộ phí tránh cho cô hồn dã quỷ náo loạn.
Cục Than thấy bác Năm, sủa mấy cái, chạy vào trong thông báo cho Lý An Đăng.
“Giỏi lắm Cục Than!” Lý An Đăng sờ đầu Cục Than, gọi Tô Khả Ái chui vào hồ lô Địa Tàng.
Hai người Lý An Đăng và Cục Than ra bên ngoài, chào hỏi một lần với bác Năm.
Lý An Đăng dọn dẹp pháp đàn, dùng chuông Pháp Linh lắc liên tiếp, vừa đi ra ngoài cổng.
Hai mươi hành thi đồng loạt nhảy theo như bầy gà con theo mẹ.
“Chúng ta đi hết thì không sao chứ?” Trần Đại Long phía sau, nhìn Lý An Đăng khoá cổng thì nói.
“Bây giờ cũng không ai viếng mộ!” Lý An Đăng nghĩ lão Hoàng Vân sẽ không mạo hiểm đến đây ngay lúc này.
Bác Năm lấy ra ít thực phẩm, Lý An Đăng đã chu đáo dặn dò trước, khi đi một chuyến nên lấp đầy cái bụng.
Cục Than cuối cùng đã được ăn thịt bò, nhưng bác Năm mua đồ hộp, nó cảm nhận không bằng chính tay Lý An Đăng nấu.
Ba người một chó giết chết mấy phần thức ăn, dạ dày viên mãn, cùng nhau lên xe.
Lý An Đăng dùng chuông Pháp Linh điều khiển hành thi ngồi ngay ngắn.
Trần Đại Long chứng kiến Cản Thi Pháp này thầm khen lợi này.
“Trâu bò, anh cho tôi làm gì bây giờ, tôi đang rất hào hứng!” Trần Đại Long hăng hái nói, cậu đang rất muốn học Cản Thi Pháp đây.
Lý An Đăng mỉm cười, giao cái bao tiền giấy cho cậu.
Bác Năm làm tài xế, bắt đầu khởi động xe buýt.
Bác là người vào Nam ra Bắc, không loại xe nào là không biết chạy.
So với Lý An Đăng, cơ sở nhất là xe đạp hắn cũng không chạy được.
Xe buýt chạy đi.
Chuông Pháp Linh được treo bên dưới kính chiếu hậu, dựa vào lực gió, cái chuông tự động đung đưa không ngừng nghỉ.
Trần Đại Long ngồi một bên, đau khổ ôm bao tiền giấy.
Cậu canh hướng cửa sổ, cứ khoảng chốc lát lại thò tay hốt một nắm tiền giấy, đau khổ ném ra bên ngoài.
Ta muốn học thuật lại cho ta rải tiền, cũng quá tân binh đi.
Ngược lại Lý An Đăng rất vừa ý, rải tiền thôi mà miêu tả sinh động như vậy, nếu về thôn hắn có tương lai đi khóc đám tang.
Xe buýt chạy đi, để lại giấy vàng đầy cả con đường.
Một hồi sau cũng đã hừng sáng, không có việc gì, Lý An Đăng đem hồ lô Địa Tàng thả Tô Khả Ái.
“Tôi muốn biết rõ thứ bên dưới mộ là gì?”
Tô Khả Ái thành thật khai báo.
“Thưa đại sư, là…!Bạch cốt tinh!”
Lý An Đăng âm thầm hít khí lạnh.
“Quả nhiên…”
Mà bác Năm nghe được, trên gương mặt cũng có điểm khó chịu.
“Bạch cốt tinh, đừng nói là trong « Tây Du Ký» nha!” Trần Đại Long ngạc nhiên quay đầu lại.
Lý An Đăng gọi cậu tiếp tục công việc đi.
Sau đó hắn nói với Tô Khả Ái.
“Cô chắc chắn?”
“Tôi chắc thưa đại sư! Tôi ở trong mộ một thời gian nên biết, hơn nữa lúc trước đã nghe lão Hoàng Vân nói, đúng là bạch cốt tinh!”
Lý An Đăng đã hơi căng thẳng, hắn có nghĩ tới chuyện này, thì ra là thật..