Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 23: Mẹ Tiểu Mai Trúng Tà
Trần Đại Long dù sao cũng là hạng người cứng cỏi, nhưng vẫn thót tim bất động.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy quỷ, trong lòng không tin lắm, hôm nay thấy rồi nhất thời không thể bình tĩnh.
Lại nói cái gì âm khí nặng dễ dàng thấy, cậu phải đánh giá lại Lý An Đăng.
Quỷ đả tường xuyên qua áo liệm, chân trần đạp khoảng không, đầu đội mũ tang hình tam giác, xung quanh treo ba đốm lửa xanh.
“Cô là quỷ Nhật Bản sao?” Lý An Đăng nói.
Quỷ đả tường có gương mặt đúng là mang nét phụ nữ Nhật Bản, ả nhẹ lắc đầu.
“Tôi không biết!”
Lý An Đăng chỉ có thể nghĩ đến người bên dưới bia mộ là người Nhật Bản, chết đi để lại tàn niệm lớn quá, quỷ đả tường sở hữu được mấy nét văn hóa này.
“Sáng nay ta đi có việc gì xảy ra không?” Lý An Đăng muốn nói đến chuyện hai mươi hành thi.
“Đại sư, mọi thứ bình thường!” Quỷ đả tường thành thật khai báo.
Lý An Đăng lại suy nghĩ rốt cuộc cổ sư còn tính toán chuyện gì.
Hai người đi vào trong tuần tra, đại khái làm ban đêm chỉ tránh cho trộm mộ vào đây, ngoài ra không cần làm gì khác.
Đến nước này Lý An Đăng chỉ còn cách nói ra toàn bộ.
Hắn là thuật sĩ, hai mươi hành thi bên dưới là do cổ sư mang đến.
Còn việc gặp quỷ không có gì lạ, hơn nữa quỷ quá yếu ngược lại sẽ sợ hắn.
Trần Đại Long minh bạch, đưa một ngón tay cái nói hắn quá trâu bò.
Đêm nay trăng cũng đã lặng, không có việc gì xảy ra.
Trưa hôm sau, Lý An Đăng theo chân Trần Đại Long về nhà cậu ta, hỗ trợ cuốn hành lý.
Trần Đại Long nhìn hắn tận tâm tận lực, trong lòng sinh tình cảm vô hạn, suốt đời khó tìm ra người bạn như thế này.
Lý An Đăng cũng thấy Trần Đại Long còn có thể cứu.
Ngoại trừ bà chủ nhà trọ trong miệng phun hoả dược, tất cả người xung quanh đây đều yêu mến cậu, cho thấy cậu sống không tệ.
Lý An Đăng cho cậu mượn ít tiền thanh toán, bà chủ nhà trọ mới an tâm đuổi.
Đi vẫn phải đi, hai người Lý An Đăng rời khỏi, hầu như người trong mười dặm tám thôn đều nuối tiếc.
Trần Đại Long là một người hay giúp đỡ người khác, bản thân ít tiền nhưng thường xuyên dùng tiền cho họ.
Đa số khu vực cậu ở toàn dân nghèo khó.
Trần Đại Long bôn ba sớm, rất biết cách đối nhân xử thế.
Nhưng hai năm trước định xây nhà, kết quả mẹ Trần Đại Long bị ung thư, cậu dùng hết tiền chạy chữa nhưng không khỏi, duy trì nửa năm mẹ cậu cũng đi.
Cho nên hiện tại lâm cảnh nghèo túng cũng không oán trách, mà nhìn người đồng cảnh càng thấy thương họ hơn.
Hai người Lý An Đăng về đến căn hộ, Trần Đại Long ngốc trong giây lát.
So với phòng trọ của cậu thì lớn hơn nhiều, có TV, có điều hoà, quá trâu bò.
Lý An Đăng không để ý cho lắm, lần đầu tiên biết ở nhà thuê, hắn cứ tưởng trên thành nhà thuê đều giống nhau.
Ngô Như Cầm tự lực tạo nên nó, sau này Lê Yến Xuân sẽ thay cô quản lý, không cần dựa dẫm vào đàn ông mà sống.
Khu căn hộ cô đặt hai chữ “Xuân Cầm”, có khoảng 30 căn, một tháng tiền thuê trên dưới 1500$.
Lý An Đăng hoàn toàn không biết điều đó.
Trần Đại Long ngược lại chạy khắp nhà quan sát, nói bóng nói gió.
Rốt cuộc khiến cho Lý An Đăng nghĩ lại, hắn cảm thấy đã nợ Ngô Như Cầm quá nhiều.
“Uông…!Gâu gâu!”
Lý An Đăng nhìn qua, Trần Đại Long trong nháy mắt đã phóng lọt ra ngoài ban công.
Bên trong Cục Than giơ nanh múa vuốt dữ tợn.
Lý An Đăng cười thầm, tiểu tử này lại sợ chó.
Nửa giờ sau thu xếp, hai người Lý An Đăng bước ra bên ngoài, định hướng một quán cà phê mà đi.
Không nghĩ đến Ngô Như Cầm chặn đường.
“Long, cậu cũng ở đây?”
“Chị Cầm, anh Long đã dọn đến ở chung tôi!” Lý An Đăng không để cho Trần Đại Long ngại, mở miệng nói trước.
Ngô Như Cầm không quan tâm.
“Cậu Đăng, có thể giúp tôi một chuyện không?”
Chưa kịp trả lời, Lê Yến Xuân từ trong nhà chạy ra, quỷ khóc sói gào.
“Tên lừa gạt, mau lên xe đi, cùng đến nhà Tiểu Mai!”
Lý An Đăng định nói Tiểu Mai là ai, Ngô Như Cầm cốc lên đỉnh đầu Lê Yến Xuân.
“Con gái mà ăn nói như vậy?”
“A…!Mẹ!” Lê Yến Xuân nhăn mặt ôm đầu.
Tiểu Mai là bạn của Lê Yến Xuân, mà hai gia đình cũng có quan hệ thân thiết.
Gần đây mẹ của Tiểu Mai mang thứ bệnh lạ, cả người lúc nóng lúc lạnh như sốt, ngạc nhiên là bác sĩ tìm không ra bệnh.
Quan trọng, mẹ Tiểu Mai có em Tiểu Mai trong bụng, gần được chín tháng.
Nhà Tiểu Mai chỉ còn cách dùng hạ sách, tìm thuật sĩ về chữa trị.
Bất quá tìm hai người đầu toàn lừa gạt, người thứ ba khẳng định mẹ Tiểu Mai trúng tà, nhưng ông ta vừa nhìn bụng bầu đã hoảng hốt xách dép chạy, kèm theo câu đừng tìm ta nữa.
Hơn một tháng nay trôi qua như vậy, gia đình Tiểu Mai không khỏi sống trong ảo não.
Vốn dĩ Lê Yến Xuân nghĩ Lý An Đăng là lừa gạt, cho đến khi biết hắn có chút chiêu trò, không chừng có thể làm được.
Nên cô mới nói với mẹ nhờ đến hắn.
Trợ lý Thành Hải ngồi đợi trong xe, chuẩn bị đưa cả đám qua nhà Tiểu Mai.
Lý An Đăng đi ngang cho gã một cái mỉm cười, gã liền đổ mồ hôi lạnh, có lẽ nào đã bại lộ.
Xe chạy đến một ngôi biệt thự sang trọng.
Bước ra tận cổng đón là Tiểu Mai của ba cô ta.
Tiểu Mai có vóc người cân đối, bảo dưỡng rất tốt, độ xinh xắn cũng có thể so sánh với Lê Yến Xuân.
“Tiểu Mai, tôi đến giúp cậu đây!” Lê Yến Xuân không nắm chắc phần thắng, vẫn phải giữ thể diện quả quyết nói.
“Nhà anh có chuyện sao không nói với tôi?” Ngô Như Cầm nhin ba Tiểu Mai nói.
Ba Tiểu Mai là Lưu Tùng Phong, năm nay ngoài bốn mươi.
Mẹ Tiểu Mai là bạn cùng thời học sinh với Ngô Như Cầm, còn Lưu Tùng Phong lại là cấp dưới của cô.
Thời gian qua Lưu Tùng Phong liên tiếp xin nghỉ làm, cô không biết có chuyện gì.
“Nhà tôi có chuyện, không dám phiền giám đốc!” Lưu Tùng Phong ngại nói.
Cũng nhờ hôm trước Lê Yến Xuân đi sinh nhật Tiểu Mai mới biết chuyện, nhưng chưa nói với ai.
Tiểu Mai chỉ nói cho Lê Yến Xuân nghe, chuyện này có chút bất thường, tốt nhất không nên nói với người ngoài.
Vừa rồi Lê Yến Xuân điện thoại cho Tiểu Mai thông báo đi qua đây, nói là có người biết chữa bệnh.
Tiểu Mai mới hỏi là thầy thuốc hay thầy pháp, Lê Yến Xuân đương nhiên nói trường hợp thứ hai.
Việc này đánh cho cả gia đình Tiểu Mai một phen rộn ràng.
“Mọi người mau vào đi!” Tiểu Mai không thể đợi, gấp rút đẩy cửa.
Bên trong, còn có ông nội Tiểu Mai, bà nội Tiểu Mai, anh và chị dâu của Lưu Tùng Phong cũng là hai vợ chồng bác hai Tiểu Mai, anh họ Tiểu Mai.
Trong gia đình, hiện tại có con trai và cháu trai làm cùng công ty Ngô Như Cầm, ông nội Tiểu Mai có một chút cung kính.
“Chào giám đốc!”
“Bác trai đừng khách sáo! Ngọc đang ở đâu, dẫn chúng con đi thăm!” Ngô Như Cầm vội nói.
Đỗ Thanh Ngọc là mẹ của Tiểu Mai, lần này bị nghi ngờ trúng tà nhưng không biết đó là gì.
Ngô Như Cầm hỏi qua, trong nhà không có bị quỷ nháo.
Như vậy cô an tâm rồi, cả quỷ Lý An Đăng còn bắt được, huống hồ chỉ trúng tà.
Mà mong đợi nhất là trong mắt của ông nội Tiểu Mai, khiến cho những người khác trong gia đình hi vọng theo.
Trợ lý Thành Hải ngoài xe, bên Ngô Như Cầm tất cả còn bốn người.
Vậy thì vị cao nhân đâu.
Khi Ngô Như Cầm chỉ ra Lý An Đăng, ông nội Tiểu Mai có chút thất vọng.
Nhìn Lý An Đăng không lớn hơn cháu gái ông bao nhiêu, hắn có thể làm gì..