Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 122: Cô Đơn Trần Đại Long Hung Thủ Là Quỷ


Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 122: Cô Đơn Trần Đại Long Hung Thủ Là Quỷ


Rời khỏi khu ồn ào, Trần Đại Long di chuyển lên tầng trên.

Mồm cậu rơi xuống khi nhìn vào mấy con số trên thang máy.

Nó lại tăng lên 3, rồi tiếp tục là 4.

Cậu giật mình, đừng nói là thang máy hỏng, rõ ràng bấm tầng 2.

Không đợi cho cậu suy nghĩ, thang máy liền tầng 6.

Trần Đại Long luống cuống bấm, vẫn không chịu dừng lại.

Cậu thử đổi qua nút báo động.

Điệu này nếu nó lên đến tầng cuối, đi bộ xuống liền rã cặp chân.

Chưa kể bị kẹt trong này càng khổ hơn.

Cậu chỉ còn cách thầm trách Lý An Đăng.

Cuối cùng là tầng 15.

Thang máy có dấu hiệu dừng lại, tiếng chuông nhẹ nhàng kêu, Trần Đại Long thở phào.

Đột nhiên trên đầu truyền đến một giọng cười lạnh buốt, là giọng nữ.

Không khí cũng lạnh tương đối, cậu bèn nhột nhột sau gáy, khẽ ngước lên…!Một gương mặt đầy ghẻ lở ngự trên trần thang máy, đúng là chỉ có gương mặt.

Hai hốc mắt tròn đen, cái miệng tròn đen, mười phần quái dị.

Trần Đại Long đứng tim một cái, bất quá lấy lại khí thể của đạo sĩ, thò tay mò roi gỗ đào.

Sau đó…!Không có sau đó, làm gì mang theo cây roi nào.

Giỏ đồ của cậu còn trong phòng tập thể, đúng là xúi quẩy.

Gương mặt quỷ hạ thấp xuống.

Trần Đại Long kinh hãi thét.

“A!!!”
“Á!!!”
Trước mặt cậu, một vầng sáng toả ra, chỉ thấy một hình dáng có chút mờ nhạt thoáng hiện.

Mà kèm theo tiếng la của cậu, âm thanh người đàn bà cũng la lên.


Như là hai người cùng la, thật đồng cảm.

Không hiểu chuyện gì hết, Trần Đại Long chỉ còn cách đưa hai tay trấn thủ.

Nhưng mà gương mặt quỷ dần dần biến mất, hiện tượng kỳ lạ cũng không còn.

Để lại lúc này một Trần Đại Long đầy mồ hôi.

Cửa thang máy mở.

Tức khắc Trần Đại Long phóng ra ngoài, lấy lại phong thái nghiêm nghị.

Trong đầu cậu nghĩ về cái tình huống vừa rồi, sờ tay trong túi quần, chỉ còn hai lá bùa.

Từ thang máy đi ra đối diện một cái ngã ba, đương nhiên là dãy hành lang.

Trần Đại Long chẳng biết đã lạc đến đâu.

Tầng 15, đi xuống không mấy hạnh phúc.

Cạnh bên thang máy còn có hai dãy cầu thang bộ, cậu nắm linh phù trong tay, cảnh giác nhìn xuống.

Cầu thang tương đối đen, bất quá không có gì xảy ra.

Trực giác cho biết đi xuống dưới không tốt lành gì, con đường quá tối như tình huống của cậu.

Lần này cả thang máy tân tiến mà quỷ còn có thể can thiệp, nhìn cầu thang bộ quá mức thô sơ.

Linh tính mách bảo nó không đủ đẳng cấp với con quỷ, cậu nói thầm không nên.

Cho nên cậu tiến đến hành lang.

Ước chừng còn cách một cái tát tay, một vật lù lù rẽ vào, ngay trước mặt cậu.

Lại phiền toái, cậu nín thở nhảy lùi lại.

Thứ này trông hình dạng một người đàn bà, tuy nhiên cái đầu cứ gục xuống nên không thấy mặt.

Ả trong bộ quần áo cũ rích, mái tóc là ưu đãi nhất rất mượt mà.

Trần Đại Long giơ cao lá bùa.

“Á!!!” Âm thanh giống hệt vừa ban nãy, vậy ra cùng một người theo cậu.

Sau tiếng la, cậu thấy lan can cùng trời đêm đen thùi, còn ả ta biến mất.

Theo như kinh nghiệm Lý An Đăng để lại, có thể nhắc đến quỷ đã lùi ra xa.

Trần Đại Long từng bước đến hành lang, tiếng bước chân chính mình vang vọng lạnh lẽo.

“Bụp!”
Cái đèn phía cuối hành lang tắt đi.

Trần Đại Long nuốt nước bọt nhìn theo.

“Bụp!” Cái thứ hai.

“Bụp!” Cậu nhận ra số đèn bị tắt đang kéo về phía cậu.

***
Lý An Đăng và Bất U chạm mặt Cao Cao, đều thốt lên.

“Lại gặp nhau!”
Cao Cao cũng khá bất ngờ, nhìn bộ dạng hai người, chỉ có Bất U ăn mặc rất khác, áo thun cùng quần dài thể thao.

Nghĩ mãi không ra hai người đó quyết định đi học bổ túc.

Nhưng công việc vẫn quan trọng, Cao Cao tiến đến, gọi gã đội trưởng “Sếp Vương” một tiếng.

Sếp Vương hay Vương “phệ” là danh từ rất nổi tiếng trong tổ hình sự.

Cao Cao vô cùng lạnh lùng nên không muốn nói nhiều, bắt tay làm việc.

Anh vớ lấy cặp găng tay, đeo khẩu trang, cúi xuống kiểm tra.

Kết quả không như mong đợi, nạn nhân mới chết khoảng một giờ, toàn bộ nội tạng đều thối rữa.

Điểm này khiến cho nhân viên khám nghiệm tử thi lo âu.


Việc này quá quái dị, không để đồn đãi ra ngoài, cho nên sếp Vương cũng lo âu, gọi cho Cao Cao đến đây.

Một số cảnh sát lấy khẩu cung, dòng người dãn ra.

Với lại nhìn gương mặt tử thi một hồi có chút không đành lòng.

Nạn nhân chính là bị va đập quá mạnh mà tử vong, khả năng là rơi từ trên cao xuống.

Cao Cao đưa mắt nhìn lên mấy tầng lầu, kêu sếp Vương mở camera.

Sếp Vương liên hệ với nhà trường, hiệu trưởng vừa đến, cả bọn kéo nhau vào phòng bảo vệ.

Còn lại Lý An Đăng và Bất U rảnh rỗi.

Lý An Đăng không tường tận nạn nhân chết như thế nào, thấy Cao Cao đến trường, xem chừng có liên quan tâm linh.

Trong lúc này, Bất U chia sẻ cho hắn một miếng gà phô mai.

Trong màn hình, nữ sinh đứng trước lan can nhìn mông lung.

Hình ảnh camera không phải quá tốt, nhìn chẳng rõ mặt cô ta.

Cô trèo ra ngoài lan can, trông điệu bộ như người mất hồn.

Tiếp theo cô quay mặt lại.

Tất cả cảnh sát cùng người bảo vệ đứng hình trong năm giây.

Cô quay lại, đương nhiên cả gương mặt chỉ thẳng camera, nở nụ cười.

Sau đó thì mất tín hiệu.

Sếp Vương cùng hiệu trưởng nhìn nhau.

Chuyện này xảy ra trong trường, hiệu trưởng sợ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Mà sếp Vương cũng không thua kém gì.

Hơn hai mươi năm trong nghề, đây là lần đầu gặp vụ án như vậy.

Nhưng điều đó cũng chưa xác thực được thế nào, chẳng qua nữ sinh nhìn camera trước khi chết có chút ớn lạnh.

Mấy tay cảnh sát tinh thần thép đều suýt bị đánh gục não bộ.

Cao Cao suy nghĩ một hồi, nhìn sếp Vương nói.

“Liên hệ với người nhà nạn nhân chưa?”
“Vẫn chưa?”
“Để tôi gọi!” Hiệu trưởng lên tiếng.

Sếp Vương gật đầu, tiếp theo nhìn sang Cao Cao.

“Việc này giao hết cho anh, cố gắng giúp tôi!”
Trong cục, tổ hình sự cùng tổ linh dị không mấy hoà đồng.

Bất quá sếp Vương không đến mức hẹp hòi, hôm nay phải xuống nước xuống cái nhờ Cao Cao.

“Sếp Vương quá lời!” Cao Cao vẫn lạnh lùng.


Công đoạn điều tra không có gì phức tạp.

Sau khi gọi người thân nạn nhân, nắm rõ quá trình xảy ra án mạng, kết luận tự sát rất cao.

Nhưng sếp Vương không biết ghi vào hồ sơ thế nào.

Nạn nhân tâm lý bình thường, cuộc sống bình thường, đi tự sát, có chút làm khó sếp Vương.

“Cái tên này đi lâu quá nhỉ?” Trên sân trường, Lý An Đăng nhìn lên khu ký túc xá.

Không thấy căn phòng mở đèn
“Tôi nghĩ anh ta đã ngủ quên!” Bất U bình tĩnh nói.

Lý An Đăng mở điện thoại lên liên lạc, thế nhưng là ngoài vùng phủ sóng.

Chuyện này có chút không bình thường.

“Chúng ta nên tìm không? Lúc sáng bần tăng cũng vừa đi lạc, nơi này quá rộng!”
“Chắc không cần đâu! Anh ta tự biết lo cho mình mà!”
Cha và mẹ của nữ sinh tự sát vào trong trường.

Cả hai nhìn thấy xác con, người mẹ bị sốc suýt ngất đi.

Cha nạn nhân còn có chút bình tĩnh nhưng không thể chối bỏ sự đau thương này.

Gặp sếp Vương, mẹ nạn nhân nhào đến nắm áo gã, mở miệng gào khóc.

Cha nạn nhân kéo tay bà ta, khuyên ngủ đôi câu.

Tình cảnh diễn ra hết sức bi thương.

Sếp Vương không biết an ủi thế nào cho phải.

“Thật chia buồn cùng gia đình!”
“Không! Con gái tôi không tự sát, có nhầm lẫn không?” Mẹ nạn nhân càng la thê thảm.

“Cảnh sát mấy người phải tìm cho ra hung thủ!”
Cao Cao gần ngay đó, nhìn mẹ nạn nhân nói.

“Dì à, có tin trên đời này tồn tại ma quỷ không?”
Mẹ nạn nhân vuốt nước mắt, nhìn lên, không hiểu cho lắm.

“Dì đừng lo, tôi sẽ thay cô bé đòi lại công đạo!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.