Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 115: Lý Ngư Tinh
Hà Bá ngẩn ngơ nhìn Trương Thái Can, râu cá trê muốn co quắp, sau đó nói.
“Được, dưới sông này có một bầy cá sấu, ta sẽ gọi chúng giúp!”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!” Trương Thái Can đối với Hà Bá cúi chào, chợt nhớ lại thứ gì, mắt sáng lên, bộ dáng vội vã.
“Nói thật tôi đang rất gấp, không bày đồ cúng gì, mong ngài thứ lỗi!”
Hà Bá hừ một cái, xoay lưng rời đi.
Nhân tiện đẩy văng con thủy thi cố bám níu vào, lặn xuống sông mất tích.
Lương Bình nhìn xuống mặt sông yên lặng cùng đám thủy thi, vẻ mặt nghi ngờ.
“Có chắc quay lại không?”
“Yên tâm đi!” Lý An Đăng trả lời.
Vừa rồi nhìn lão Trương Thái Can gọi Hà Bá như vậy, đổi lại là hắn cũng không dám thất hứa.
Hà Bá chỉ ở một vùng, không thể đi nơi khác trốn được.
Mà nhắc đến mới nhớ, Lý An Đăng cung kính nhìn Trương Thái Can, nói.
“Sông có Hà Bá nhưng thủy quái vẫn làm loạn?”
Nghe đến đây, Lương Bình không khỏi nỗi giận, chân mày đều dựng lên.
“Bị mua chuộc rồi! Thần cũng ăn hối lộ?”
“Nói như vậy cũng không phải!” Trương Thái Can nói, điều chỉnh thành khí thế một người phân tích.
“Một số nơi tà vật quá mạnh, thần muốn ngăn lại, có khi bị chính tà vật đó giết chết, một mình nó độc chiếm cả vùng.
Thủy quái không gây khó cho Hà Bá, có lẽ ngài ấy yếu hơn, buộc phải nhượng bộ?!”
“Xịch xịch xịch….” Lúc này, dưới nước có hàng loạt âm thanh như tiếng máy tàu.
Lý An Đăng đem ngọn đèn dầu đưa lên, Trường Minh Đăng phóng một chút ánh sáng.
Kết quả họ thấy rõ trên mặt sông có những khúc cây xù xì trôi đến.
Khoan đã! Đó là bầy cá sấu mà Hà Bá gọi đến.
Nhìn không tổng thể lắm.
Đợi cho bầy cá sấu tiến gần, tiện đà cắn lấy mấy thủy thi bên dưới.
Đám người Lý An Đăng trông thấy số lượng cá sấu vô cùng khủng khiếp, tự hỏi không biết từ đâu mà ra.
Lương Bình thấy Hà Bá có uy tín mới nhẹ nhàng nói.
“Hà Bá nuôi nhiều cá sấu như vậy sao?”
“Biết trước thế này đã gọi ông ta ra sớm để hỗ trợ đấu thủy thi!” Lý An Đăng nói.
Những con cá sấu này theo lệnh Hà Bá, cắn xé thủy thi rất tàn bạo.
Dù sao thủy thi vẫn chưa đủ sức mạnh chống lại cá sấu.
Mà xem cá sấu đã rất già, toàn thân đen bóng, kích thước lớn hơn nhiều so với cá sấu bình thường.
Như cá sấu chúa trong TV cũng vô cùng tương đối.
Đàn cá sấu chia thành hai đạo ôm lấy thân tàu.
Thủy thi bắt gặp đến thở cũng khó khăn.
Chúng giãy nãy, cá sấu ngoạm ngang thân, đầu lắc một cái xé làm đôi.
Sau khi dọn dẹp đa phần bọn thủy thi, đàn cá sấu bơi về phía bên dưới con tàu.
Đột nhiên, trong một khoảnh khắc siêu ngắn, cả con tàu động nhẹ một cái, lão Trương Thái Can suýt nữa đã ngã xuống dưới.
Sau cú trượt chân, lão ôm cứng lấy cây gậy hai nhánh của lão.
Việc này khiến cho Lý An Đăng lo lắng hết sức.
“Xin hỏi lão đạo có biết bơi không?”
Trương Thái Can vuốt vuốt ngực, nghe Lý An Đăng hỏi thì quên hết phiền não, cười xoà nói.
“Khi còn trẻ ta là vận động viên điền kinh đấy!”
Lý An Đăng cười đáp trả.
Không ngờ Trương Thái Can có quá khứ năng nổ như vậy, nhưng mà…!Rốt cuộc có biết bơi hay không.
Con tàu đã di chuyển, không cần máy móc, không có tiếng ồn.
Di chuyển nhẹ nhàng như có một cây chèo khổng lồ đang thao túng hai bên.
Nó lướt về phía trước, hành khách trong tàu không thể nào rời mắt nhìn ra ngoài, có người chắp tay lên trời bái lạy.
Thật ra Trương Thái Can có năng lực giải quyết vấn đề dễ dàng hơn.
Không thể để một chuyện ất ơ là lão ta rơi xuống sông.
Nếu vậy thì cả đám thủy thi cùng thủy quái chưa xuất hiện vẫn kéo đến, mấy người còn lại liền uống một bầu.
Cho nên Lý An Đăng nghĩ xong, nhã ý mời Trương Thái Can vào trong.
Nhưng lão ta mặc áo ấm cũng không lạnh mấy, quyết định đứng trên đầu tàu hóng mát.
Sau khi vào phạm vi an toàn, trời cũng sắp sửa sáng, bóng đêm nhạt đi.
Một chuyến tàu không lâu như vậy, chẳng qua tàu đứng một chỗ trong đêm, hành khách mơ hồ nhìn ra ngày tận thế, mất ngủ.
Lúc này, con tàu có thái độ muốn kêu lên.
Nhưng tiếp theo đó liền im đi, nhân viên kỹ thuật thay phiên nhau nhăn trán.
Còn bên ngoài, chuẩn bị có áp lực kéo đến, tất cả pháp sư đều cảm nhận được.
Hai nhóm người kéo lên phía trước, đều đủ mặt cả.
Sau khi thủy thi đi mất, họ đến trình diện với Trương Thái Can như một lời thông báo.
Vẫn không có thời gian thảo luận, phía trước có một trận mây đen nổi lên.
Trời suýt sáng, mây đen càng rõ hơn, gió bắt đầu xoay chuyển và mang mùi tanh khó tả.
Từng người từng người có sắc mặt đông lại, không chớp mắt nhìn về đằng trước.
Thời gian tựa hồ chậm hơn.
Nói rõ là áp lực này khác với thủy thi, khác xa với một bầy thủy thi đông như tổ kiến.
Phải chăng thủy quái?
Ngay chỗ mây đen phía trên, thì phía dưới mặt nước…!”Ầm!!!” Một tiếng kém chút rung lắc cả bầu trời, kèm theo một đợt nước trắng xoá.
Cột nước bị thổi lên cao khiến cho mọi người giật mình, gần đến trời, được tầng mây đen phản ánh.
Nhìn lại cột nước nửa trắng nửa đen muôn phần quỷ dị.
Cột nước nổ bắn, rơi xuống hoá thành một đám mưa nhanh vỗ lộp bộp trên mặt nước.
Đàn cá sấu như biết sợ, tản ra xa con thuyền.
Rất nhiều con cá sấu rút dần dần, mảng đen to lớn dưới đáy thuyền tan biến, con thuyền đi từ tốn rồi dừng lại lênh đênh.
Mười người nhận ra điều đó, cả cá sấu của Hà Bá cũng bỏ đi, thuyền không ai cõng sẽ lại yên vị.
Động vật nhận điềm báo mạnh, cảm giác sự đe doạ đến gần thì chúng theo bản thân chạy mất.
Trước thuyền, độ khoảng một trăm mét, một vật khủng bố ló khỏi mặt nước.
Họ thấy rõ hàng vây cá dày, uốn lượn phía trên phảng phất mái buồm.
Hai bên là vảy cá màu bạc lạnh người, vảy to cỡ tấm gạch nền chứ không ít.
Với khoảng cách này, một trăm mét không hề xa, họ đang ở rất gần nó, vì nó quá to.
Không là thứ gì khác, nó chính là thủy quái.
Võ Chính Lâm mường tượng phần trên mặt nước, trầm trọng nói.
“Có thể là lý ngư tinh!”
Nó đội nước lên, múc nước sông đổ ào tám hướng.
Cái đầu tròn, hai mắt tròn như cối xoay, độ lớn cũng không thua.
Mắt trắng dã, con ngươi đen nhánh, thu toàn bộ mười người vào trong.
Gương mặt nó đúng là mặt cá, hai hàng răng cưa dữ tợn.
“Lý ngư tinh thật! Con này phải hơn nghìn năm, quá lớn!” Đỗ Trung né qua sợ hãi nói.
Nếu có một mình gã sẽ không lưu lại đây quá lâu.
“Bằng hữu, lại nhờ ngươi!” Trương Thái Can tiếp tục vuốt ve cây gậy.
Sương mù vây quanh cả con tàu, không cho ai được ra ngoài.
Không ai thấy gì, quan trọng hơn là bảo vệ tàu.
Phút chốc, con tàu chìm trong sương mù, mây trắng dày đặc ôm trọn vẹn nó.
Chỉ còn ngay đầu tàu, mười người đang đứng nhìn quái vật trước mắt – Lý ngư tinh.
Một con cá chép thành tinh, tính ra nó đã hơn Thiên yêu.
Trên trán nó, bảy khối vảy mang bảy màu sắc khác nhau hệt như cầu vòng lượn qua.
Cá chép sống lâu năm, mở linh trí, biết cách tu luyện thì như cá tiên vậy.
Chúng hay giúp đỡ người dân khi ở trên sông, có cảm ứng mạnh mẽ với chúng sinh trong môi trường xung quanh.
Trái lại chúng ăn thịt người, tà khí tích tụ sẽ thành lý ngư tinh.
Lý ngư tinh mở miệng, răng xoè ác liệt, rống to.
Sau đó nó tung mình lên khỏi mặt nước, đánh nước như sóng thần.
Thuyền lắc lư, mười người trên đầu tàu vội kéo vào trong.
Nhưng bóng đen đã đầy rẫy trên đầu họ.
Lý ngư tinh to hơn cả con thuyền nằm bên trên, sắp sửa rơi xuống.
Một cú đớp mồi của nó sẽ biến con tàu thành đống sắt vụn..