Đọc truyện Thuật Đọc Tâm – Chương 16
Tô Đường nhắn cho Thẩm Dịch một chữ “Được”, sau đó liền an tâm từ từ đi theo dòng người ra ngoài, mới từ chỗ ngồi đi tới hành lang, một cô gái trẻ nghiêng người đứng ở lối đi khu VIP, đưa cho cô một tấm danh thiếp.
“Xin chào cô.” Cô bé mặc một chiếc váy liền kiểu dáng đơn giản màu xanh đậm, cười xấu hổ: “Tôi là học sinh của trường học viện âm nhạc thành phố S, nếu như cô cần dạy kèm Violon hoặc là Piano…”
Cô bé còn chưa dứt lời, Tô Đường đã cầm lấy đi qua trước mặt cô bé, vừa đi được vài bước, chợt nghe cô bé nói những lời lặp lại giống vừa rồi với giọng nói ngượng ngùng.
Một người phụ nữ ở sau lưng Tô Đường thì thầm một tiếng: “Phát quảng cáo ở đây, muốn dạy kèm hay là muốn được bao nuôi.”
Bạn của người phụ nữ kia cũng cười nhạo: “Có cung có cầu, cô quản được sao.”
Tô Đường nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp trong tay.
Cô lại không nhìn ra trong tấm danh thiếp sạch sẽ này còn có trò gì khác, cũng không nhìn ra cô bé này có ý gì khác, con người ta muốn sống thế nào không liên quan gì tới cô, nhưng mà cô chợt nghĩ chuyện tập đoàn Hoa Chính tìm Thẩm Dịch hợp tác, trong lòng cảm thấy chán ghét như nuốt phải một con ruồi.
Không biết từ lúc nào, chuyện thị phi cô nhìn lúc còn nhỏ đã có xu thế xấu đi, giờ cách mười mấy năm sau, cô lại bắt đầu chia người trên thế giới này thành hai loại tốt và xấu, mà tiêu chuẩn phán đoán duy nhất, chính là Thẩm Dịch.
Người nào bắt nạt Thẩm Dịch thì đó không phải người tốt.
Tô Đường dở khóc dở cười cất danh thiếp vào trong túi, cô còn nói Từ Siêu bao che cho con, chẳng phải lúc này cô cũng đang bao che sao?
Bắt đầu từ lúc nào cô cũng đã coi Thẩm Dịch như con nghé con rồi.
Tô Đường đoán là Thẩm Dịch nói tạm biệt với bạn cũng không nhanh như vậy, nên đi toilet một chuyến, miễn cho lát nữa đi với Thẩm Dịch lại bị Trần Quốc Huy gặp được.
Buổi biểu diễn vừa tan, người xếp hàng đi nhà vệ sinh rất nhiều, đội ngũ đã xếp dài tới cửa phòng rửa tay, Tô Đường đang do dự có muốn đi hay không, thì thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra.
Mặc dù cách ăn mặc so với lần gặp trước, khiến người ta cảm giác như hai người nhưng Tô Đường vừa liếc qua đã nhận ra Tần Tĩnh Dao, trong lúc sững sờ, Tần Tĩnh Dao cũng nhìn thấy cô: “Tô tiểu thư?”
Tô Đường lên trước đón hai bước, khách khí chào hỏi với cô.
Tần Tĩnh Dao mặc một cái váy dài màu đỏ, rất có hương vị phụ nữ, tóc dài dịu dàng cuộn thả xuống bờ vai, tạo ra một chút cảm giác thân thiết: “Cô tới một mình sao?”
“Không.” Tô Đường cười cười: “Tôi đi cùng bạn.”
Tần Tĩnh Dao nhàn nhạt gật đầu: “Chồng tôi ở bên ngoài chờ, tôi đi trước. Bên trong hơi bẩn một chút, cô…” Tần Tĩnh dao nói được một nửa, giống như nhớ tới điều gì, ngừng lại một chút: “Váy của cô đẹp quá.”
“Cảm ơn…”
Cho đến khi Tô Đường đứng ở trong toilet, mới hiểu được lời mở đầu mà không nói tiếp của Tần Tĩnh Dao có ý gì
Không biết ai nôn ngay cửa ra vào toilet, người dọn dẹp còn chưa tới dọn, mọi người đứng cách đó một đoạn khoảng 1m, người xếp hàng gần đó nhíu mày hoặc che miệng lại, người đừng phía trước Tô Đường nhìn qua, sau đó xoay người rời đi.
Tô Đường nhìn những vật ô uế trên mặt đất, sửng sốt một lúc rồi xoay người ra khỏi đó.
Có chuyện cô cần cho Thẩm Dịch biết rõ.
Từ toilet tới hậu đài không xa lắm, Tô Đường đi hơi gấp, nên đến cửa hậu đài cô thở dốc, người canh giữ ở cửa vẫn là bảo vệ đó, thấy Tô Đường tới cũng không ngăn cô, chỉ gật đầu cười cười với cô.
Tô Đường mở cửa đi vào, bên trong có mấy tay violon vẫn đang kéo đàn, Thẩm Dịch đứng ở gần cửa phụ, đối diện cửa ra vào, hình như đang chuẩn bị đi ra. Tô Đường không nói hai lời, dắt anh ra ngoài.
Thẩm Dịch không hiểu gì, vẫn đi sát theo cô, bước nhanh đến cuối hành lang. Tô Đường nhìn xung quanh một chút, xác định xung quanh không có ai, cô thở dốc: “Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
Thẩm Dịch gật gật đầu, vỗ nhè nhẹ lên bả vai cô, ý bảo cô từ từ nói, đừng gấp
“Vừa rồi tôi đi toilet, sau đó tôi phát hiện…” Tô Đường thở dốc một hơi, yên lặng nhìn cái người đang nghiêm túc nhìn môi cô: “Tôi thích anh, xác suất hơn 70%.”
Thẩm Dịch ngây ngốc nhìn cô, nhất thời không có chút phản ứng nào. Tô Đường vội vàng bồi thêm một câu: “Bộ phận kiểm tra nghiệm thu, nếu tỉ lệ đạt tiêu chuẩn của công trình lớn hơn 70%, có thể nhận định công trình đạt tiêu chuẩn thông qua..”
Thẩm Dịch còn đang thất thần, sững sờ giống như là bức tượng sáp, ngay cả vẻ mặt trắng hơi vàng cũng cực kỳ giống.
Tô Đường do dự một chút: “Anh hiểu tôi nói gì không?”
Thẩm Dịch lắc đầu theo bản năng, sau đó lại lắc hai cái, phục hồi thần trí, vội vàng gật đầu, vươn tay muốn cầm điện thoại, còn chưa với tay vào trong túi quần đã bị Tô Đường nắm lấy.
Lúc Tô Đường quýnh lên thì dùng lực khá lớn, gần như ấn cả người Thẩm Dịch lên tường
Thẩm Dịch lại càng hoảng sợ, lại ngây ngẩn cả người.
“Anh… Anh không cần phải nói gì khác, nếu anh cũng thích tôi thì gật đầu, không thích thì lắc đầu.”
Anh sững sờ khiến Tô Đường bị loạn, giọng nói cũng không tự chủ được mà nhanh hơn một chút, Thẩm Dịch miễn cưỡng mới hiểu được đại khái, dường như anh rất muốn nói gì đó, nhưng hai cánh tay lại bị Tô Đường nắm chặt lấy, gấp đến nỗi muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra vài âm tiết khàn khàn.
Lần đầu tiên Tô Đường thấy anh gấp như vậy, trong giọng nói khàn khàn không rõ mang theo một cảm giác bất lực khó nói nên lời, trong lòng Tô Đường vô cùng đau đớn, trong lúc nhất thời chẳng quan tâm gì khác, vội vàng thả lỏng tay: “Xin lỗi anh, anh đừng gấp, đừng gấp… Đây là, cái này là vấn đề hệ thống nội tiết trong cơ thể con người quyết định, anh đừng nghĩ nhiều, anh không thích tôi thì tôi cũng sẽ không trách anh, dù sao lớn như vậy cũng chưa ai nói yêu thích tôi”
Tô Đường nói quá nhanh, trong lúc bối rối cũng không nói được từng chữ rõ ràng, Thẩm Dịch chỉ hiểu được cô đang nói xin lỗi, vội vàng lắc đầu liên tục, Tô Đường lui về sau hai bước, miễn cưỡng cười cười: “Vậy.. Nếu vậy, nếu anh không vội, trời cũng không quá muộn, tôi tự mình về nhà là được…”
Tô Đường nói xong xoay người rời đi, chưa được mấy bước đã bị Thẩm Dịch kéo cánh tay lại, Thẩm Dịch cũng không lên tiếng nữa, cũng không cầm điện thoại, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người bế cô lên.
Thân thể đột nhiên bay lên không, Tô Đường ôm lấy cổ anh theo bản năng, sợ hãi kêu lên: “Này, anh làm gì thế ——”
Thẩm Dịch cũng không cúi đầu nhìn cô, ôm cô đi thẳng tới cửa ra vào hậu đài, bảo vệ không nói hai lời, cười cười mở cửa ra.
Dường như tất cả thành viên trong dàn nhạc đều đang ở hậu đài, có nhiều người hơn so với lúc cô đi vào tìm Thẩm Dịch, quần áo biểu diễn còn chưa thay, có vài dụng cụ còn chưa kịp thu lại, bọn họ vây quanh chỉ huy líu ríu nói gì đó, vừa thấy hai người dùng tư thế như vậy đi vào, cả hậu đài đều lặng ngắt như tờ.
Thẩm Dịch để cô xuống giữa một vùng yên tĩnh, Tô Đường còn chưa kịp phục hồi tinh thần, những thành viên trong dàn nhạc như gặp chuyện gì, nguyên một đám người luống cuống tay chân đứng lên, quay đầu chạy ra ngoài từ một cánh cửa khác, chỉ còn lại vài tay violon nâng đàn lên kéo. Tô Đường mơ hồ nhớ ra, đây chính là giai điệu lúc cô vào cửa tìm Thẩm Dịch nghe được.
Tô Đường còn chưa định thần lại vì bị Thẩm Dịch ôm đi vào, lại bị một màn trước mặt càng làm cho hoảng sợ hơn, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch.
Giữa hàng lông mày của Thẩm Dịch không có chút gì ngoài ý muốn, chỉ lẳng lặng chờ những người toán loạn như đang chạy nạn đi hết, mới bước lên trước hai bước, xoay người lại, đứng đối diện trước mặt Tô Đường.
Tô Đường chỉ cho rằng anh muốn lấy điện thoại để đánh chữ, cũng không dám hối anh, kết quả cũng không thấy Thẩm Dịch vươn tay vào trong túi quần, đột nhiên không biết từ đâu vang lên một âm thanh.
Chính xác không phải là một, mà là một đám người cùng hô lên một câu.
Những lời này được nói bằng tiếng Trung, nhưng người nói lại là những người nước ngoài, có thể do mới học nên hô rất chậm, cũng không được đều, không đúng tiêu chuẩn, lời không rõ lắm, nhưng những lời này thật sự quá đơn giản, cũng không thể nhầm sang nghĩa khác, Tô Đường vẫn nghe được rất rõ ràng.
“Tô Đường, anh —— thích —— em ——”
Tô Đường sững sờ.
Thẩm dịch không nghe được những lời này, nhưng có thể nhìn ra từ những phản ứng của Tô Đường.
Tô Đường thấy Thẩm Dịch giơ tay lên, nghiêm túc nhìn cô, thong thả trôi chảy dùng thủ ngữ nói mấy câu, chú chỉ huy dùng tiếng Pháp phiên dịch giúp anh.
—— Anh cũng muốn nói với em, anh thích em, anh là đàn ông, cho dù anh không thể nói chuyện thì những lời này cũng không thể dùng gật đầu để thay thế.
Từ ngôn ngữ của người câm điếc đến tiếng Pháp, từ tiếng Pháp sang tiếng Trung, Tô Đường phản ứng mất vài giây, trong vài giây này Thẩm Dịch xoay người lấy một bó hoa hồng giấu sau bàn trang điểm, hai tay đưa đến trước mặt Tô Đường.
Tô Đường kinh ngạc nhìn hoa, rồi lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đang cầm hoa, rốt cuộc cũng kịp phản ứng trước nụ cười của Thẩm Dịch, cô cứng họng mãi mới nói được một câu đầy đủ, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
“Anh… vừa rồi anh đi trước, là chuẩn bị những thứ này sao?”
Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu.
Tô Đường cảm giác trước ngực được thứ gì đó mềm mại lấp đầy, chóp mũi chua chua, cố gắng ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh: “Anh… Anh, sao lại nhiều chuyện thế chứ! Không phải là một câu nói thôi sao, chỉ, chỉ nói cho em biết là được, lại còn nhiều người nhìn như vậy… Đây là nhiều người thì làm được đại sự nhỉ!”
Thẩm Dịch cười lắc đầu, lại đưa hoa tới trước mặt cô, Tô Đường hiểu được anh cầm hoa trong tay thì không thể trả lời cô, cô gần như đoạt lấy bó hoa về mình.
Thẩm Dịch rảnh tay, lại dùng thủ ngữ nói nói, chú chỉ huy híp mắt cười phiên dịch cho anh.
—— Anh không muốn phải đe dọa em, anh chỉ không xác định được rằng em có nguyện ý đồng ý tiếp nhận anh hay không, đây là lần đầu tiên anh thổ lộ với con gái, nếu như em từ chối anh thì có thể sau đó, anh cần một người an ủi anh, hoặc là đưa anh đến bệnh viện.
Tô Đường không nhịn được, cười thành tiếng, đồng thời nước mắt cũng rơi xuống, cô quăng hoa đi, ôm lấy anh, đánh nhẹ lên ngực anh.
“Ai cho anh nói thật!”
Chú chỉ huy không biết Tô Đường nói gì, nhưng thấy Thẩm Dịch cười ôm chặt lấy cô, kích động phất tay với những người kéo Violon vừa diễn tấu vừa căng thẳng quan sát tình huống.