Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
Tạng Cẩu chậm rãi đi ra từ chỗ đang ngồi, nói:
“ Dọa họ một chút là được, móc mắt người ta thì không khỏi quá tàn nhẫn. ”
Thiếu niên họ Lí từng nếm thử chỉ kình, biết mình không phải đối thủ, mới dè dặt:
“ Các hạ cũng cùng một bọn với chúng? ”
Trong buồng lại có tiếng thiếu nữ eo éo:
“ Lí ca ca, sao còn chưa móc mắt của hắn luôn đi? ”
Tạng Cẩu đảo mắt, thầm nghĩ:
[ Cô nàng này hở chút là đòi móc mắt kẻ khác, tâm địa cũng không khỏi hẹp hòi quá thể. Nhưng lần này dù sao cũng là ba tên trộm cướp kia sai trước, mình lên tiếng trách cứ thì không được hay cho lắm. ]
Cậu chàng xua tay, giải thích:
“ Nào phải. Nói cho đúng thì tôi cũng có thể là người bị cướp đây. ”
“ Vậy quá tốt. Nhưng bọn đầu trộm đuôi cướp này nếu tôi không cho một bài học đau thì sau này thể nào cũng hại người ta tiếp. Nếu hôm nay không phải chúng ta thuê trọ ở đây mà là một người không biết võ công thì khéo đã bị hắn hại thảm rồi. Trước khi chúng ta đến trọ, lại không biết đã có mấy trăm, mấy ngàn nạn nhân. ”
Thanh niên họ Lí bắt đầu phân trần.
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Móc mắt vẫn quá ác độc, thôi thì từ mai hủy đi cái quán này, không cho chúng kinh doanh bất chính nữa. ”
Ba tên kia còn tưởng từ rày mất toi đôi mắt, chẳng ngờ lại từ đâu nhảy ra một thiếu niên nói đỡ cho, bèn vái lạy như tế sao, luôm mồm “ bọn tiểu nhân không dám nữa ”. Tên tiểu nhị thì càng sợ vỡ mật. Trước khi lên đây hắn rõ ràng đã thấy Tạng Cẩu vào phòng, ngáy đều đều. Thế mà chẳng hay cậu chàng lẩn ra ngoài này từ lúc nào. Hắn có ngu ngốc mấy thì cũng nhìn ra, võ công của Tạng Cẩu so với tay thiếu niên kia càng cao hơn.
Thiếu niên họ Lí bèn thu chân, nói:
“ Nếu vậy thì nể mặt các hạ, tha cho bọn này một phen. Từ nay về sau cấm không được làm chuyện bại hoại này nữa. ”
Tạng Cẩu chậm rãi đến bên tên họ Lăng, nói rất khẽ:
“ Suýt nữa thì quên, bỏ cái thói hái hoa đấy đi, bằng không thì coi chừng vật đó… ”
Nói đoạn, cậu chàng lấy một hòn đá xanh ra, gõ một cái cho nát thành phấn mạt. Tạng Cẩu lại cố tình nhìn xuống đất một cái, ánh mắt đầy ý đe dọa. Tay họ Lăng biết hòn đá ấy ám chỉ vật gì, sợ vỡ gan vỡ mật. Nếu như chỗ đó của hắn cũng bị gõ thành bụi như thế thì sau này còn mặt mũi gì làm đàn ông nữa? Thế là hắn rối rối rít rít vâng dạ.
Tạng Cẩu dọa hắn một chặp, đoán chừng sẽ không tái phạm, bèn thủng thẳng đẩy cửa phòng mình. Đúng lúc này thiếu niên họ Lí kia hướng cậu chàng ôm quyền thi lễ, nói:
“ Tại hạ Lí Thường Thắng, xin hỏi cao danh quý tánh của thiếu hiệp? ”
Lúc Tạng Cẩu lên tiếng thì đã lộ ra thanh âm của người chưa thành nhân, nên Lí Thường Thắng đoán được cậu chàng còn trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn mình mấy tuổi.
Tạng Cẩu khoát tay, nói:
“ Tên của tại hạ rất xấu, nói ra sợ thiếu hiệp cười chê. Chúng ta bèo nước gặp nhau, ta lại xen vào chuyện của các hạ, thiết nghĩ cũng nên cáo lỗi một tiếng. ”
“ Đâu dám, đâu dám. ”
Lí Thường Thắng tiếp tục khách sáo.
Lúc này từ trong phòng, có tiếng con gái cất lên, chính là thiếu nữ đòi móc mắt người hồi nãy:
“ Lí ca ca dầu gì cũng giúp ngươi một bận, lại là con nhà danh gia võ lâm đương đại, khách sáo với ngươi hai câu đã là cho mặt mũi lắm rồi, ngươi lại còn không lĩnh tình hay sao? ”
Nàng ngừng một chốc, lại nói:
“ Lí ca ca, muội thấy loại tiểu nhân sống chui sống nhủi trên giang hồ đến cả tên họ cũng không dám khai báo này chắc cũng chẳng phải hạng tử tế gì, ca ca không nên giao thiệp là hơn. ”
Lí Trường Thắng nhìn Tạng Cẩu, cười khổ.
Cậu chàng nhún vai, đáp:
“ Nữ hữu của các hạ cũng thật là điêu ngoa. ”
Hành tẩu giang hồ bấy lâu, Tạng Cẩu cũng phát hiện ra trên đời có một loại người rất khó coi. Ấy là hạng “ thằng chột làm vua xứ mù ”, được người ta nịnh bợ nâng niu mãi, đâm ra có cái tâm thái chẳng coi kẻ khác ra gì.
Bỗng nhiên từ căn phòng cuối cùng trên tầng hai, tiếng của Hồ Phiêu Hương cất lên:
“ Cô nương nói đúng lắm. Chân nhân bất lộ tướng, té ra trong lời cô nương đều là loại hèn hạ không đáng kết giao cả. ”
Cô nàng nọ bị xoáy đúng chỗ kẹt, loay hoay một hồi, mới chống chế:
“ Chân nhân bất lộ tướng đã hẳn, nhưng bất lộ tướng đâu chắc đã là chân nhân? ”
“ Đúng vậy. Đúng vậy. Muốn biết là chân nhân hay vô danh tiểu tốt, cũng cần phải có nhãn lực mới được. Mà ấy là lại làm khó cô nương thái quá rồi, tiểu nữ vô ý quá… ”
“ Ngươi… nhà ngươi… ”
Thanh âm Hồ Phiêu Hương có đầy vẻ đắc chí, đối đáp nhanh như trảo chớp. Điểm ấy càng chứng tỏ kì thực cô nàng sớm đã cố tình gài cho cô bạn của Lí Thường Thắng trả lời như thế, vừa rồi chỉ là giật chốt hạ bẫy mà thôi. Đáng thương thay cho thiếu nữ trẻ vừa ra đời đã gặp cô tiểu yêu, bị nói cho á khẩu, thanh âm rưng rức như muốn khóc.
Tạng Cẩu đưa mắt nhìn Lí Thường Thắng, gãi đầu vẻ áy náy.
Lí Thường Thắng thì cũng ngơ ngác nhìn về phía căn phòng còn lại trên lầu hai, đoạn cũng quay sang Tạng Cẩu, nhìn bằng con mắt khác hẳn ban nãy…
Thực là gặp người cùng cảnh ngộ…
Sáng ngày sau, Lí Thường Thắng dắt một thiếu nữ độ mười sáu mười bảy, ăn mặc theo lối tiểu thư nhà quyền quý đến chỗ hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương đang ngồi.
“ Hôm qua chưa có duyên gặp mặt, tại hạ Lí Thường Thắng, còn đây là bằng hữu của tại hạ: Bắc Đường Liên Hoa. ”
Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương ôm quyền trả lễ, đoạn Phiêu Hương cướp lời bạn mà nói:
“ Chào Lí đại ca, Bắc Đường tỉ. Ngày hôm qua tiểu muội thất lễ. Tiểu muội là Tiêu Vũ Thanh, còn đây là gia bộc Tam Văn Cẩu ( Chó Ba Vằn). ”
Cô nàng còn nhớ Tạng Cẩu hôm qua đã nói tên mình rất khó nghe, nay muốn che giấu thân phận thì cũng chỉ có cách bịa ra cái tên khác khó nghe không kém. Ban nãy thấy bên ngoài có lá cờ phướn ghi chữ tam là ba gạch ngang, bèn bịa đại ra cái tên Tam Văn Cẩu.
Bắc Đường Liên Hoa che miệng cười, hỏi:
“ Đây là Tam Văn, thế còn Nhất Văn và Nhị Văn? ”
Hồ Phiêu Hương được thể nổi tính trẻ con muốn trêu Tạng Cẩu một chặp, bèn đáp:
“ À. Ấy là hai anh của nó. Người thứ nhất là Nhất Thiết Thương ( Một Ngọn Thương Sắt), kẻ thứ nhì là Nhị Khoái Tử ( Hai Cây Đũa), một người làm gia bộc giữ nhà, một người làm trong nhà bếp. Duy chỉ có tên này vô dụng quá, mới lót thêm chữ Cẩu, coi như là lấy cái trung thành đền bù. ”
Lí Thường Thắng thấy cái tên Tam Văn Cẩu quả thực có phần vũ nhục người nghe, bèn ho khan một tiếng:
“ Không biết Tiêu tiểu thư nhà tận đâu, đến Tây An đây làm gì? ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Ra ngoài thưởng ngoạn, lịch luyện chốn giang hồ. Vừa mở mang tầm mắt, lại học được nhiều điều bổ ích, chứng kiến nhiều cái thú vị. Dầu sao tiểu thư khuê các bọn ta, sau khi xuất giá thì không còn cơ hội đi đây đi đó như vậy nữa.
Bắc Đường Liên Hoa nghe những lời này, có vẻ đồng tình, gật đầu lia lịa mấy cái liền.
Tạng Cẩu nhún vai, đang định nói, thì bàn chân ở dưới gầm ghế đã bị Hồ Phiêu Hương dẫm cho một cái đau nổ đom đóm mắt. Cậu chàng lúc này toàn thân thả lỏng, không vận khí phòng thân, tuy rằng gân cốt cứng cỏi hơn người thường nhưng cũng là thân máu thịt, vẫn biết đau. Tạng Cẩu cơ hồ tí nữa thì la toáng lên, nhưng đoán chừng ấy là cô bạn ra dấu cho mình sắm vai người hầu cho tốt, bèn cụp mắt nhịn đau, mím môi mím lợi trông đến là buồn cười.
Hai cô nàng nói chuyện tán gẫu một hồi, càng lúc Bắc Đường Liên Hoa càng nể kiến thức quảng đại của Hồ Phiêu Hương, đề tài thay đổi không ngớt. Lí Thường Thắng thấy cũng tảng sáng, đã đến lúc mở cửa thành bèn nói:
“ Nơi này đã bị ép đóng cửa, tiểu nhị chưởng quầy đã bỏ đi hết rồi, ở lại không ai hầu hạ cũng bất tiện. Tệ xá ở ngay trong thành Tây An, không biết có thể làm chủ mời tiểu thư đến làm khách hay không? ”
Bắc Đường Liên Hoa thấy vậy bèn reo lên:
“ Hay quá, Tiêu muội cứ ở lại thành Tây An chơi ít bữa, chuyện du sơn ngoạn thủy thưởng ngoạn thăm thú cứ để bọn ta lo. ”
Hồ Phiêu Hương bèn đáp ngay:
“ Vậy thì hay quá. ”
Tạng Cẩu nghe vậy, chợt ho khẽ:
“ H… Tiểu thư, chúng ta còn việc trên người. ”
“ Xùy, đừng bép xép mất vui, chẳng mấy khi ta cầu được tri kỉ. ”
Hồ Phiêu Hương phẩy phẩy tay, đoạn đánh mắt cho Tạng Cẩu một cái. Nói đoạn, cô nàng bèn đứng lên làm thủ thế mời với hai người bọn Bắc Đường Liên Hoa.