Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
Bốn người đi đến cây quế đầu thôn, thì trời tảng sáng.
Tạng Cẩu lấy lộ phí phân một nửa cho hai vợ chồng Tần Trảm, lại hỏi:
“ Sau này hai người có dự định gì chưa? ”
Lúc nói lời này, cậu chàng thoáng nhìn Đường Nhu một cái. Bắt gặp ánh mắt của Tạng Cẩu, nàng chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt như muốn nói hai chữ “ an tâm ”.
Tần Trảm tự nhiên là nhìn thấy phản ứng của hai người. Y trầm ngâm trong thoáng chốc đã hiểu ra tất cả, bèn đáp:
“ Lời thề với gia sư đã thành, kẻ thù của sư môn đã bị chính tay ta giết chết. Sau này ta cũng không cần phải sống đời giết chóc nữa. Có lẽ ta sẽ dẫn Nhu nhi về phía nam, bái tạ tổ sư gia, rồi tìm một nơi làm ruộng chăn dê, sau này không quản chuyện giang hồ nữa. ”
Tạng Cẩu thấy ánh mắt y đầy tuế nguyệt, thế là không hỏi thêm nữa.
Hồ Phiêu Hương lúc này mới ấp úng nói:
“ Tần đại ca, xin thứ lỗi. Ta… ”
Tần Trảm cười xòa, đáp:
“ Nếu là chuyện minh chủ Thái Nguyên và Đào Khiêm thì thôi đi, không cần áy náy. Ta lên nắm cái quyền đó, ngoại trừ vì ái thê, thực ra còn là muốn tìm cho kì được kẻ thù của sư môn mà thôi. Cũng xảo diệu, đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công. Ta bỏ năm năm tìm hắn, rốt cuộc Đào Khiêm lại dẫn hắn tới tận nơi tìm ta… ”
Nói đến đây, Tần Trảm chợt liếc vợ một cái. Đoạn bất ngờ ho khan một cái, rồi mới lên tiếng:
“ Đúng rồi. Hai người là người Đại Việt, nếu có biết một hai về võ lâm nước Nam thì cho ta hỏi thăm một câu. ”
Tạng Cẩu đáp:
“ Tần đại ca khách khí rồi. Có gì cứ nói, bọn tiểu đệ biết sẽ trả lời hết lòng. ”
“ Không biết… hai người có biết ai là Hỏa Công hay không? ”
Lời Tần Trảm vừa dứt, thì Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương đã trước sau ngẩn người ra, miệng há rộng đến nỗi nếu lúc này có con ruồi nào xấu số chui tọt vào chắc họ cũng chẳng để ý.
Hỏa Công mà Tần Trảm nói, nếu thực là Hỏa Công mà hai người vẫn nghe đến…
Thì ấy chẳng phải một trong hai minh chủ năm nào của võ lâm hay sao?
Sư phụ của một trong bảy tông sư hiện tại: Đảo Chủ Đảo Bạch Long Hoàng Thiên Hóa.
Tạng Cẩu nghĩ một lát, rồi cũng hỏi:
“ Ông này có quan hệ thế nào với huynh? ”
Tần Trảm đáp:
“ Gia sư vẫn bảo, tổ sư phái ta vốn ở nước Đại Việt, giang hồ vẫn quen xưng làm Hỏa Công. Môn phái có một thanh trấn sơn chi bảo là Đông A thần kiếm. Tổ sư tay trái phát Li Hỏa đao, tay phải múa Hỏa Vân kiếm, giang hồ chỉ có Băng Bà và đao Lĩnh Nam là đối thủ xứng tầm. Tay Bạch Diện thư sinh nọ dùng quyền phát ra kiếm khí lạnh lẽo tưởng như ngấm được vào cơ thể, sư phụ nói ngoại trừ Huyền Băng kiếm của Băng Bà trong thiên hạ không còn môn quyền kiếm nào như thế. ”
“ Đúng là hai môn thần công của Hỏa Công. ”
Hồ Phiêu Hương nhắc khẽ một câu, rồi tiếp tục chờ Tần Trảm kể tiếp.
“ Sư phụ vốn là đệ tử thứ hai trong môn phái, sư tổ phái lên Trung Nguyên tìm thanh Thuận Thiên kiếm, để đánh bại Băng Bà, chấm dứt phân tranh chốn giang hồ. Đáng tiếc là mãi cũng không có phong thanh. Giữa đường lại gặp đệ tử của Băng Bà cũng tìm thần kiếm, hai người đánh đánh giết giết mãi đến tận Nhạn Môn quan thì lưỡng bại câu thương. Sư phụ nhớ lời sư tổ, bèn nương náu vào tổ chức sát thủ, lợi dụng đối phương để nghe ngóng tin tức của kiếm thần. Nào ngờ… tin về thần kiếm thì chưa thấy, đã hay tin sư tổ thất tung. ”
Tần Trảm kể đến đây, chuyện phía sau cũng không cần nói thêm nữa.
Đệ tử nọ của Hỏa Công đoán rằng Băng Bà đứng sau sự thất tung của sư phụ. Một thời gian sau thì thu lưu Tần Trảm, truyền dạy y võ công, cũng giao cho trọng nhiệm giết chết đệ tử của Băng Bà trả thù cho sư môn.
Tần Trảm bèn tiếp:
“ Sư phụ trước khi lâm chung, chịu trăm cay nghìn đắng mới lấy được manh mối về Thuận Thiên kiếm. Tương truyền, thần kiếm đang ở dưới đáy mộ của Lý Thân. Còn về Lý Thân là ai, bản thân ta cũng không rõ. Nhưng có vật này, hai người cứ cầm đi. ”
Y bèn đưa cho hai người một chiếc chìa khóa bằng đá.
Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương chia tay Tần Trảm, lại nhằm hướng tây mà đi.
Tây An hãy còn xa.
Tạng Cẩu vươn vai, ngẩng mặt lên trời:
“ Sao tớ thấy cái ông Lý Ông Trọng này hay thế, chuyện gỉ chuyện gi cũng liên quan tới ông ấy. ”
Hồ Phiêu Hương thì xụ mặt, nói:
“ Hôm nay Cẩu không giết bọn Đào Khiêm, Đường Vân thì sau này chẳng yên được. Thể nào bọn chúng cũng tìm cách hãm hại cho xem. ”
Tạng Cẩu đáp:
“ Loại người như Đường Vân, Đào Khiêm thú thực tớ phải cố mãi mới nhịn được không giết lão ta. Dù sao, so với cái tên Mạc Thúy, thì chúng có khác gì nhau đâu? ”
“ Thế thì… ”
Hồ Phiêu Hương sực nhớ Tạng Cẩu có mối thù không đội trời chung với Mạc Thúy, cũng là loại bán nước cầu vinh như Đào Khiêm Quách Phong cả. Thế nên, vô luận là chuyện công hay tư, thì so với cô nàng, mối hận của cậu chàng còn sâu hơn nữa.
“ Là Đường Nhu. Tớ bắt chị ấy hứa với tớ, nếu như tớ tha mạng cho Đường Vân, thì chị ấy phải sống đầu bạc răng long với anh Tần Trảm, không được nghĩ quẩn. Tuy là bỏ gốc chữa ngọn, nhưng có còn hơn không… Dù sao người trị được tâm bệnh tận gốc cũng không phải tớ. ”
Tạng Cẩu nhún vai.
Rồi tiếp:
“ Huống hồ, dùng vô ngã rất mệt đầu, không thể đánh lâu, bằng không sẽ lộ ra sơ hở ngay. Chẳng thà tớ tranh thủ dùng võ lực trấn nhiếp toàn cục, rồi thong dong rời đi. ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Ra là Cẩu ném chuột sợ vỡ bình. ”
Miệng thì nói kháy cậu chàng, nhưng trong lòng cô nàng lại nghĩ:
[ Tạng Cẩu lúc ấy có thể nghĩ thay cho chị Đường Nhu, mà mình thì chỉ chăm chăm quan tâm đấu trí với Đường Vân Đào Khiêm. ]
Tạng Cẩu nhìn về phía trước, ánh dương tỏ rạng sau lưng…
Giờ lại kể chuyện về Lam Sơn…
Đinh Lễ thúc trâu thần Đại Thắng đi được hai ngày, Lê Lợi đã dẫn theo Lê Văn An và Lưu Nhân Chú cùng mấy trăm trai tráng ra bắc trợ chiến. Một chi còn lại chờ ngày thu hoạch lương thảo rồi mới theo sau đại quân.
Nguyễn Xí thấy chỉ vì Lê Văn Linh hết lời ngăn cản mà mình và đoàn khuyển binh mất cơ hội ra trận, cứ phụng phịu mãi với Vũ Uy. Song Lê Văn Linh đã nhượng bộ chuyện xuất quân, cũng không thể không nể mặt, nên Vũ Uy chỉ có cách lẩn tránh cậu thiếu niên nuôi chó.
Trùng Quang đế đã được Đinh Lễ báo tin, biết là Lê Lợi sẽ kéo quân đến trợ chiến, nhưng thấy binh lính Lam Sơn chưa đến ngàn người thì không quá coi trọng.
Lê Lợi thì không để chuyện này trong lòng, chỉ hỏi Đinh Lễ đang ở đâu.
Trùng Quang đế bèn bảo:
“ Tướng của khanh cũng là tướng của trẫm, đều là nghĩa sĩ kháng Minh, hỏi nhiều để mà làm gì? ”
Lúc này Đặng Dung mới đỡ lời:
“ Mộc Thạnh có Trương Phụ trợ chiến, hung hăng hơn hẳn. Mấy hôm trước công đánh Hạ Hồng, thế giặc như chẻ tre. Sự tình cấp bách, mới có lời nhờ Đinh Lễ tướng quân cưỡi trâu thần đến giải vây. ”
Lưu Nhân Chú thấy hai người một nặng một nhẹ, thực chất là có ý kẻ tung người hứng, nhưng không nói gì được. Đêm mới vào thư phòng của Lê Lợi, nhắc nhở chủ công:
“ Tôi thấy Trùng Quang đế và Đặng Dung quả thực có ý muốn mượn cớ kháng Minh đoạt người, xin chúa công hãy cẩn trọng. ”
Lê Lợi bèn nói:
“ Chuyện ấy tạm thời ta không muốn nghĩ tới, dù sao hai bên cũng chung một chiếc thuyền. Điều ta sợ là Trùng Quang đế chỉ ừ ào lấy lệ chuyện mật hàm của ta để lấy lòng Đinh Lễ, chứ không để lời chúng ta vào tai. ”