Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
Đường Vân bèn nói:
“ Làm người ai mà chẳng có sai lầm. Điều cô nương nói tuy có lí, nhưng chưa đủ để ép ta hiện thân. ”
“ Đương nhiên. Đến lúc đó tiểu nữ mới chỉ nghi ngờ thôi. Điểm cuối cùng chính là lời mà Đào đại gia nói. Nếu bản thân y cũng không được biết thân phận của gian tế này, thì chứng tỏ đối với kẻ đứng sau, thân phận của tên gian tế này vốn là bí mật cực kì trọng đại. Cộng thêm nghi ngờ từ trước đó của tiểu nữ với ngài, mới bảo bằng hữu của ta để ý nhất cử nhất động của ngài. ”
Hồ Phiêu Hương nói xong, bèn nhún vai.
“ Ngoài ra, nếu tiểu nữ là kẻ đứng sau kia, thì sẽ giao cho đám gian tế như Đào đại gia đây tìm cách làm cho thế sự càng đảo điên càng hay, giang hồ càng hỗn loạn càng tốt. Có thế mới dễ bề hành động. Người Nam ta có câu “ đục nước béo cò ” là vậy. Thế mà Đào đại gia không nhân cơ hội này nuốt luôn gia sản của Đường lão ở Tam Môn Hiệp, gây thù chuốc oán với Tần đại ca để võ lâm Sơn Tây đã loạn càng loạn thì thực là khó hiểu. Song, nếu kẻ đứng sau coi trọng Đường lão, hoặc giả chính là bản thân lão, thì không còn khó hiểu nữa đúng không? ”
Đường Vân cau mày, đoạn chậm rãi:
“ Cô nương niên kỷ chẳng bao nhiêu, thế mà có thể nhờ vào một chút sơ hở nhỏ xíu ấy mà nhìn thấu được thân phận của lão phu. Lão phu tự nhận không bằng. ”
Hồ Phiêu Hương bèn đáp:
“ Không dám. Kì thực hôm nay Đường lão không thua tiểu nữ, mà thua dưới tay của Chu Đệ. ”
Lời này nói ra không phải giữ mặt mũi gì cho Đường Vân, càng không phải tâng bốc Vĩnh Lạc, bởi có ý tâng bốc thì cô nàng đã chẳng gọi thẳng tên húy của y làm gì. Trong ngữ khí bảy phần là tự trào, ba phần là chua chát.
Sau cùng, nếu không phải năm đó Chu Đệ dùng tâm kế ép hai người ngoan ngoãn lặn lội lên Nhạn Môn quan, thì hôm nay chưa chắc Hồ Phiêu Hương đã nhìn thấu được bản chất của Đào Khiêm.
Chính Chu Đệ dạy cho cô nàng, bất kể anh hùng tiểu nhân người lành kẻ dữ, ai cũng có những một lối mòn mà bản thân không cách nào phản bội, hay hành động khác đi được.
Chuyện này, Hồ Phiêu Hương dù không muốn, cũng chẳng thể phủ nhận được.
Rốt cuộc, hai người hôm nay ra tay là vì Tần Trảm. Còn kẻ vạch trần một tràng âm mưu, bao gồm cả thân phận thực sự của Đường Vân, suy cho cùng chính là Chu Đệ.
Quần hào thấy cô nàng nói cả tên húy của hoàng thượng ra thì chặc lưỡi kêu là to gan, nhưng rồi lại nghĩ người ta là người nước Nam, tự nhiên không kinh sợ Chu Đệ như người Tàu, bèn thôi.
Tạng Cẩu vừa trị thương cho Tần Trảm, vừa nghĩ thầm:
[ Cùng đi với nhau mà Hương nghĩ được bao nhiêu là chuyện, trong khi mình thì cứ vô lo vô nghĩ. ]
Oanh Thiên Lôi đã nóng lòng muốn rửa nhục, thế mà hai người nọ cứ bình chân như vại đàm đạo thì chẳng nén nổi cơn tức. Y đang muốn bạo phát, thì bất chợt nhớ đến một chuyện xảy ra gần năm mươi năm trước. Y hết nhìn Đường Vân, lại nhìn Đào Khiêm, thần sắc âm trầm.
Khi Đào Khiêm biết Đường Vân thực ra là người phe mình thì cũng ngớ ra một lúc. Nhưng võ lực Tạng Cẩu tiến bộ thần tốc, y tự biết hiện giờ mình không phải đối thủ của cậu chàng nữa rồi. Oanh Thiên Lôi không lao lên, y cũng chẳng dại gì làm con chim đầu đàn.
Đào Khiêm còn thế, tự nhiên Quách Phong sẽ chẳng dại gì mà manh động.
Đường Vân chợt hỏi:
“ Bạn của cô nương còn cần bao nhiêu thời gian để liệu thương cho đứa con rể của ta? ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Không cần nhiều. Với nội lực của cậu ấy, chắc chỉ thêm vài ba hô hấp nữa là xong. ”
“ Cũng tốt. ”
Đường Vân nói rồi phất tay, như thể ra dấu với Oanh Thiên Lôi.
Thấy y bình chân như vại, Hồ Phiêu Hương bèn đảo mắt quanh phòng một hồi. Cô nàng thoáng dừng ánh nhìn trên người mấy trại chủ sơn trại thủy đạo một lúc.
Hành động nhỏ này tự nhiên khó qua nổi ánh mắt của Đường Vân. Y vừa ngồi xuống cái ghế do Oanh Thiên Lôi kéo ra, vừa nói:
“ Cô nương đoán đúng rồi. ”
Hồ Phiêu Hương đảo mắt, nói:
“ Chút chuyện nhỏ này nếu tiểu nữ còn không nhìn ra, thì lấy đâu ra tư cách mà đứng trước mặt Gia Luật lão gia khua môi múa mép? ”
Bốn chữ “ Gia Luật lão gia ” vừa bật lên, tức thì cả Đường Vân lẫn quần hào ai cũng giật mình.
Lúc này, sát ý thoáng xẹt qua đôi mắt Đường Vân. Nhưng rồi, lão biết mình thất thố mà trúng kế của cô nàng, nên vội vã thu liễm ý định diệt khẩu. Đáng tiếc, tuy chỉ trong một sát na ngắn ngủi, Hồ Phiêu Hương cũng đã nhận ra điều mình đang chờ.
“ Cứ xem cái cách lão gia nhìn tiểu nữ, xem ra tiểu nữ đoán đúng rồi… ”
Giờ xin tạm gọi lão là Gia Luật Vân. Lão nheo mắt lại, nhìn Hồ Phiêu Hương:
“ Cô nương lại lừa lão già này một lần nữa. ”
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Muốn người ta không biết, thì tốt nhất là đừng làm. Gia Luật lão gia trong lòng đã có quỷ, thì sao có thể trách tiểu nữ được kia chứ? ”
Gia Luật Vân bèn nói:
“ Thế thì lão hủ phải xem xem, vị bằng hữu kia của cô nương có bản lĩnh cao cường thế nào, liệu có thể cứu được bao nhiêu người! ”
Hồ Phiêu Hương chặc lưỡi, đảo mắt một vòng.
Kì thực, với võ công hiện tại của Tạng Cẩu, cứu vợ chồng Tần Trảm thoát thân không khó. Cái chính là, hai vợ chồng y liệu có chịu đi không?
Lúc này Hồ Phiêu Hương mới hiểu vì sao Gia Luật Vân mời bao nhiêu trại chủ sơn trại thủy đạo đến trợ chiến. Họ sống hay chết có lẽ đối với lão mà nói chẳng đáng là chuyện gì to tát, nhưng những người này lại như hòn núi Ngũ Hành khốn chặt vợ chồng Tần Trảm. Nhất là Đường Nhu. Cứ mỗi lần Hồ Phiêu Hương phá giải một bí mật, là gương mặt nàng ta lại tái xanh đi một chút.
Bản thân Gia Luật Vân có tài phép bằng trời, cũng tuyệt nhiên chẳng thể nào tính đến chuyện đột nhiên có hai người An Nam đánh vào nhà ngay lúc khẩn yếu quan đầu như thế. Song, cho dù sự xuất hiện của Tạng Cẩu và Phiêu Hương có là biến số lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể đánh đổ toàn cục lão bài bố sẵn được.
Thực ra Hồ Phiêu Hương có một cách…
Nhưng cô nàng chần chừ không muốn dùng tới.
Muốn phá được kế của Gia Luật Vân, ắt phải khiến cho lão không còn con tin nào trong tay để giữ chân Tần Trảm nữa. Kì thực, muốn đạt thành mục đích này, cách đơn giản nhất là dùng lời kích động lòng yêu nước của bọn họ.
Lúc ấy những trại chủ này nhiều khả năng sẽ liều mạng.
Nhưng Hồ Phiêu Hương không muốn dùng cách này chút nào.
Bởi, nếu làm vậy tuy có phá được gian kế của Gia Luật Vân, thì cuối cùng cũng khiến cô nàng chẳng khác nào Chu Đệ cả.
Chuyện ấy là thí tốt…
Chẳng phải hi sinh.
Đang lúc cô nàng còn dùng dằng chưa quyết, thì Oanh Thiên Lôi đã động thủ.
Y tự cao Hồ Phiêu Hương còn nhỏ, võ công chắc chẳng đáng xem, nên không dùng cự kiếm mà lấy nắm đấm làm kiếm. Hồ Phiêu Hương thấy kình phong tạt ào ạt xuống đỉnh đầu, biết là đối thủ xuất chiêu. Cô nàng bèn giật gót lùi lại mấy bước, tuốt đao Lĩnh Nam ra lia vào bàn tay của Oanh Thiên Lôi.
Oanh Thiên Lôi trước còn coi thường, nhưng lúc sau mới phát hiện thanh đao lưỡi đen trông chẳng có gì bắt mắt này sắc bén kinh hồn, khiến tóc gáy y dựng đứng cả dậy. Mắt thấy thu chiêu rút tay đã không kịp, y bèn đổi quyền thành chỉ, đổi hướng gõ vào mặt đao một cái. Nội lực y chấn tới làm tay cô nàng tê rần, đao của Phiêu Hương theo đó mà trầm xuống, nhưng thế đi còn chưa dứt. Lưỡi đao lĩnh nam lướt nhanh qua lưng bàn tay Oanh Thiên Lôi, chém rụng nửa ống tay áo và một mảng da. Tuy chỉ chảy chút máu, nhưng bộ dáng y trông thảm hại vô cùng, thử hỏi Oanh Thiên Lôi sao có thể bình tĩnh?
Y bèn hú dài một tiếng, âm ba trấn tới làm Hồ Phiêu Hương lảo đảo muốn nôn, khó chịu vô cùng.
Âm công lan ra khắp phòng, những trại chủ nằm la liệt dưới đất vốn còn đang gắng gượng dùng nội lực áp chế không để chất độc xâm nhập vào phủ tạng, đâu còn hơi sức chống trả lại nội lực hùng hồn của Oanh Thiên Lôi. Chỉ thấy ai nấy đều ôm ngực phun máu, hơi thở thoắt cái mảnh như sợi tơ, xem chừng phải mất nửa cái mạng.