Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
Đường Nhu cả ngày nay vẫn thấp thỏm không yên, thành ra một mặt thì dẫn đàn bà trẻ nhỏ trong nhà xuống hầm ngầm tránh nạn, sau đó quay lại sảnh đường. Thế là vừa vặn thấy tràng cảnh hai chục cao thủ cha mình mời về nằm sõng soài, Tần Trảm trúng chưởng của cha rồi cả hai cùng thụ thương…
Nàng nhất thời thấy rất mâu thuẫn, không biết phải làm sao…
Về lí mà nói, Tần Trảm là người duy nhất không hề gì, muốn kẻ khác không nghi ngờ y cấu kết với kẻ gian mà nói quả thực là khó bằng lên trời.
Nhưng xét về tình, nàng tự nhiên cũng hiểu bụng dạ chồng ra sao. Tần Trảm làm bao nhiêu việc, thích sát Tất Thắng, nhận làm minh chủ cũng chỉ để nàng được nở mặt nở mày với nhà cha mẹ, chứng minh nàng không nhìn nhầm y.
Song thấy cha già mặt nhăn mày nhó, thở chẳng ra hơi, nàng tự nhiên thấy ruột quặn đau từng cơn một.
Vì đâu mà ra cớ sự này?
Đường Nhu thấy thế sự biến hóa thật vô thường, không thể nào dò đoán cho nổi.
Không phải nửa tháng trước còn rất êm ấm sao?
Nàng chậm rãi hồi tưởng lại chuyện của nửa tháng trước. Lúc ấy Tần Trảm đột nhiên thuê xe chở nàng về nhà mẹ, nàng gặng hỏi thì y chỉ bảo là thấy thương nàng xa nhà lâu ngày, mẹ con quyến luyến nên đưa về.
Nhưng nhìn thần sắc của y lúc đứng trước cửa lớn của phủ họ Đường, thì Đường Nhu quá hiểu, té ra hắn nghĩ “ rể xấu rể đẹp cũng phải về gặp cha mẹ vợ một lần ”.
Lần này Đường Vân đối đãi gã đã có thái độ khác hẳn.
Nàng còn nhớ, hôm ấy cha uống rượu với chồng trong nhà, đã nói thế này:
“ Trước đây ta ngăn cản hai đứa, cũng là vì muốn tốt cho con gái ta. Đường Vân này tuy già nhưng mắt chưa kèm nhèm, há không nhìn ra con là thằng có tài cao chí lớn? Nhưng con làm cái nghề sát thủ đâm thuê chém mướn, mạng sống như chỉ mành treo chuông, kẻ thù đông như loài kiến. Nếu rủi con có mệnh hệ gì, hoặc kẻ thù tìm đến nhà thì con gái ta biết phải làm sao? Nay con đã bỏ tối theo sáng, trở thành minh chủ võ lâm, thì chỉ cần nhớ kỹ đạo hiệp nghĩa hành thiện trừ gian, thì chuyện của hai con ta không cấm cản nữa. ”
Tần Trảm bèn đáp:
“ Nhạc phụ quá lời. Năm xưa ngài không chịu nhìn nhận Tần Trảm là do lo cho hạnh phúc cả đời của con gái, mà nay chịu thừa nhận con cũng chẳng phải vì tham phú quý quyền uy. Điều này Tần Trảm tự nhiên là hiểu rõ… ”
Khi ấy Đường Vân đã cười to, vỗ vai y mà rằng:
“ Nhu nhi là viên minh châu quý của Đường Vân ta. Sau này giao cho con, nhớ chăm sóc nó tử tế. ”
Nửa tháng trước còn thân thiết, nay đã thành cái tình thế nước lửa một mất một còn, Đường Nhu không khỏi thấy đau lòng.
Đường Vân thấy con gái xuất hiện, ánh mắt hơi máy động vì kinh ngạc, rồi chợt quát lên:
“ Nhu nhi, con lên đây làm gì? Mau đi đi… ”
Đoạn lão gượng dậy, cố gắng nhoài tới muốn chắn trước con gái và Tần Trảm, nhưng đi chưa được mấy bước đã ngã xoài ra đất.
Đường Nhu thấy cha ngã ra, vội vàng đến đỡ ông dậy. Đường Vân tựa đầu lên vai con, thều thào:
“ Họ Tần… chớ có hại… Nhu nhi… ”
Nàng thấy cha như thế, càng thêm cuống, trán đã nổi cả gân lên, khóc chẳng ra được nước mắt. Đường Nhu cố gắng lay vai cha, lắp bắp:
“ Cha… cha… cố lên… ”
Họng Tần Trảm hãy còn hơi ngòn ngọt, mùi máu tanh phả lên tận khoang mũi.
Lúc này y nhìn lão Đường Vân, lại nhìn vợ, đoạn bất chấp thương thế đề khí vận công mà bước lên mấy bước. Đường lão gia thấy thế mắt trợn trừng trừng, tay chỉ vào mặt y, nhưng miệng lắp bắp không nói được tiếng nào.
Đường Nhu giật mình, thất thanh kinh hô một tiếng:
“ Chàng đừng qua đây! ”
Tần Trảm bèn chậm rãi đáp:
“ Tần Trảm này dù có bị chém ngàn nhát đao, đâm ngàn mũi kiếm cũng không nhăn mày một cái. Duy chỉ có chuyện hàm oan là không nhịn được. ”
Y nói xong thì cũng đã bước đến trước mặt Đường Vân.
Tay y vung một cái…
Thủ đao mang theo hỏa kình của Kim Ô thần công chém một nhát. Đường Nhu tuy là con nhà võ, từ nhỏ cũng được dạy chút ít võ nghệ phòng thân, nhưng làm sao có thể là đối thủ của kẻ lấy đầu người mà mưu sinh như Tần Trảm? Nàng chỉ biết nhướn lên, định bụng chặn đứng hỏa kình của y, coi như tận hiếu cạn tình…
Nhưng…
Đao của Tần Trảm đột nhiên đổi hướng!
Đao kình lách qua Đường Nhu, uy lực giảm lớn, nhưng đối phó với Đường Vân trúng độc rất nặng thì đã là quá đủ.
Xoạt!
Vai Đường lão gia trúng một đao, máu đen theo đó mà tứa ra thành vòi. Đường Nhu thấy cha thụ thương, khóc nấc lên, mắt hạnh nhìn Tần Trảm bây giờ đã chứa đầy ý giận dữ và căm phẫn.
Tần Trảm lơ ánh mắt vợ, chỉ nhìn Đường Vân mà khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc, như thể đã hạ được tảng đá trong lòng xuống, y mới thở dài:
“ Đường lão gia, ông đã không tin ta, ta chỉ còn có thể dùng cách này để chứng minh bản thân trong sạch mà thôi. ”
Trước con mắt kinh ngạc của quần hào, Tần Trảm chậm rãi quỵ một gối, đưa miệng vào vết thương hở của Đường lão gia. Đường Nhu thấy chồng có ý dùng miệng hút độc thay cha, mặt hoa vốn đã tái nhợt càng thêm thất sắc, lòng dạ lẫn lộn vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm, vừa đau lòng vừa thoáng có chút an tâm.
Lúc này Tần Trảm hút máu độc cho Đường Vân, khó tránh khỏi bản thân cũng trúng phải độc tố.
Y tự biết làm như thế, bản thân y không thể kháng địch, mà Đường Vân cũng chẳng phục nguyên được đến lúc mạnh nhất.
Đây là đường chết.
Song…
Nếu Tần Trảm không đi vào con đường này, y cũng không phải là Tần Trảm nữa.
Nhiều người sẽ nói y ngu ngốc, cố chấp, không biết biến báo. Họ có đủ những đạo lí xa xôi cao thâm, nào là giữ được núi xanh chẳng lo thiếu củi đốt, rồi thì quân tử trả thù mười năm chưa muộn…
Song y chưa từng cần nhiều như thế.
Y sống được hôm nay, thì ngày mai y sẽ mạnh hơn, quyền uy hơn, giàu có hơn không biết chừng. Trong cái tương lai đó, trả thù rửa nhục, giết sạch kẻ thù có gì mà khó?
Tại sao y không làm??
Tần Trảm gã chẳng ngu.
Không làm, là bởi nếu hôm nay y làm như thế, thì y đã đánh mất chính mình.
So với chết, có gì khác nhau??
Trả được thù… chẳng phải cũng chỉ là thống khoái một tràng thôi hay sao?
Chẳng thà uống thêm chung rượu lớn, gặp thêm đôi ba người tri kỉ, cuộc sống không phải ý nghĩa hơn nhiều hay sao?
Đúng lúc này, cả đám cao thủ mặc áo đen của phe Đào Khiêm vận kình đạp cửa xông vào.
Tần Trảm loạng choạng đứng dậy, lau máu ở khóe môi, cười:
“ Đào đại gia, cung nghênh đã đến. Đã sớm biết mặt nhau, hà tất làm chuyện giấu đầu lòi đuôi? ”
Gã dẫn đầu nhẹ nhàng kéo khăn che mặt, lộ ra diện mạo âm hiểm và nét cười lạnh băng băng. Không phải Đào Khiêm thì còn ai vào đây? Y phe phẩy cái quạt giấy, nói:
“ Tần lão đệ, mắt sáng như đuốc… ”
Tần Trảm ra hiệu cho Đường Nhu, đoạn lại chậm rãi đi tới trước hai bước:
“ Đào đại gia đây quả nhiên là co được duỗi được, trong mắt ngài ai là địch, ai là bè thay đổi theo từng ngày… Công phu lật mặt này Bách Nhân đồ ta cũng không theo được, cam bái hạ phong. ”
“ Quá khen… ”
Đào Khiêm bèn cười xòa, nếu chỉ nghe ngữ khí, có lẽ người ta những tưởng hai người này là tri kỉ thân thiết lâu ngày gặp lại, tay bắt mặt mừng. Nhưng người trong sảnh chỉ trừ Đường Nhu thì đều là cao thủ. Ngay cả những người trúng độc nằm dưới sàn cũng nhận ra được không khí căng thẳng, kiếm giương nỏ bạt giữa song phương.
“ Nếu không phải lão đệ không an phận, biết chuyện không nên biết, thì có phải hiện giờ vẫn được làm minh chủ võ lâm một tỉnh hay không? Tần Trảm ơi là Tần Trảm, trách thì trách nhà ngươi không thức thời. ”
Đào Khiêm nhếch mép, cười tà.
Trong sảnh, chẳng một ai chú ý rằng lúc này trên mái nhà đã có thêm hai bóng người nằm sát rạt xuống nghe lén.
Tạng Cẩu nhẹ nhàng gỡ một viên ngói, lấy chỗ nhìn trộm. Cậu chàng lướt mắt qua đại sảnh một lượt, rồi chậm rãi nói thầm với cô bạn:
“ Quả nhiên như cậu đoán, phía bên anh Tần Trảm có hai mươi mấy người, nhưng đều trúng độc rồi. Ông già đang được chị vợ đỡ chắc là ông bố vợ chứ không ai vào đây. ”
“ Sắc mặt anh Tần Trảm ra sao? ”
Hồ Phiêu Hương hỏi khẽ, nét mặt như đang suy tư chuyện gì đấy.
Tạng Cẩu còn bận chú ý chuyện dưới nhà, tự nhiên không nhìn thấy sắc mặt cô bạn biến hóa khó lường. Cậu chàng bèn đáp:
“ Thần sắc không tốt lắm, hình như bản thân anh ta cũng trúng độc, chỉ có chăng là nhẹ hơn người khác một phần. Sao? Có ra tay chưa? ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Cứ quan sát thêm chốc nữa. Cẩu lấy sẵn phi châu ra đi. Một lát tớ ra hiệu thì phóng luôn… ”
Hai người bàn bạc rất nhỏ, nguyên nhân là do lo sợ bên dưới có cao thủ có thể nhận ra.