Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 26: Hồi bảy (7)


Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 26: Hồi bảy (7)

Ánh lửa bốc lên ở phía doanh trại quân Minh.

Hồ Xạ và Hồ Đỗ lĩnh soái ấn, nắm trọng binh, dẫn theo tướng là Trần Đĩnh đem bảy vạn đại quân đóng kín bờ nam của sông Hồng. Sử Minh thuật lại rằng thuyền chiến thuyền lương quân nhà Hồ nối đuôi nhau kéo dài tới năm dặm. Xạ lại cho nói khống lên là hai mươi mốt vạn, nhằm hư trương thanh thế.

Nguyễn Tông Đỗ và Nguyễn Công Khôi được phân làm phó soái. Một đưa cho cánh quân của Xạ, kẻ kia điều vào hàng ngũ của Đỗ.

Cả hai đều biết Hồ Hán Thương làm vậy là để phân hoá bớt ảnh hưởng của họ trong quân, song nhớ lời Nguyên Trừng căn dặn nên không thể từ chối.

Ánh mai chiếu nghiêng về phía tây, phủ lên những lá cờ đang bay phần phật trong gió sớm. Hoà cùng tiếng sóng vỗ mạn thuyền là giọng hò đánh giặc của binh sĩ.

“ Đánh cho Mông Cổ ngã ngựa

Đánh cho Nam Hán chìm thuyền

Đánh cho nhuộm hồng Như Nguyệt

Đánh cho cốt trắng Bạch Đằng

Đánh cho Núi Tản Sông Đà

Đánh cho hào khí Đông A. ”

Giọng hò chắc và khoẻ khác chi đôi chân trần Lĩnh Nam, vang rõ từng tiếng như nện liên tiếp vào trái tim quân giặc. Tiếng trống nhịp tiếng hò, tiếng tù đệm giọng ca mà vang mãi lên bầu trời xanh thăm thẳm.

Giáp trụ được dát một lớp nắng mai, như là hoàng kim rực rỡ. Lưỡi kiếm đẫm sương đêm vung cao, hệt như sao trời đậu xuống nơi đây. Hét một tiếng “ tiến công ” vang rền bằng hết sức bình sinh, Hồ Xạ xua quân đánh ập thẳng vào hàng thuyền địch quân.

“ Giết! ”

“ Sát! ”


Hoả pháo nổ rung trời dậy đất, hoả mai bắn mù mịt trên sông. Hai quân như chẳng còn thiết tính mạng mình, vừa khai hoả giao tranh tới tấp lại vừa giong thuyền vào gần nhau. Sĩ tốt hai bên cứ nhân đó mà nhảy qua thuyền địch.

Kẻ vung gươm chém tới tấp, người tuốt kiếm lên bổ túi bụi. Binh tướng hai bên như bị cuốn vào một tràng đồ sát vô tận. Họ giết nhau tới đỏ mắt, môi miệng khô ran cả lên, hai tay đẫm mồ hôi còn người thì nóng lên bừng bừng.

“ Đánh cho Mông Cổ ngã ngựa… ”

Choang!! Phập!

Một lính Minh bưng tay bịt nhát gươm nơi cổ, ú ớ muốn nói gì đó nhưng máu tươi đã trào ra từ các kẽ tay. Y chẳng thể tin được chuyện vừa mới xảy ra trước đôi mắt trợn tròn của mình. Chỉ với một nhát chém, người lính Đại Ngu thấp hơn y hẳn một cái đầu đã phạt đứt đôi thanh kiếm, chém toạc cả họng y. Làm xong, đôi vai gầy hẵng còn run rẩy. Thế rồi bụng tay lính người Minh trúng ngay một đạp, ngã lộn cổ khỏi mạn thuyền mà mất hút giữa làn nước sông Hồng.

“ Đánh cho Nam Hán chìm thuyền ”

Tiếng hò đồng thanh của một toán lính Hồ vang lên, gọi dậy cả những con sóng dưới sông. Quân Minh chẳng thể hiểu được vì sao lính Hồ đột nhiên lại chiến đấu một điên cuồng như vậy nữa. Miệng ngâm, chân bước, gươm vung. Một lính Hồ nay có sức mạnh bằng ba người lớn.

Pháo cứ nổ, lửa cứ cháy, song tiếng hét thất thanh, đau đớn của con người vẫn vang lên mặc cho cả một biển âm thanh khác chói tai hơn gấp trăm lên. Càng ngày, tiếng hét càng rõ thêm, tiếng hò khai trận càng yếu bớt.

“ Cứu! Aaaaaa… ”

“ Ma chú! Bọn chúng đang niệm ma chú! ”

“ Niệm! Đánh cho… không có tác… ọc… từ… khi nào… ”

“ A… Lan… ”

Phập!!

Trần Đĩnh – phó tướng của Hồ Xạ trong trận này – nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra khỏi lồng ngực đối thủ vừa bị y hạ sát. Thập hộ người Minh đổ gục xuống, trong miệng ú ớ một cái tên không thành tiếng. Vung mạnh cánh tay, máu chưa khô vẩy lên sàn tàu thành một dải đỏ ối.


Lửa cháy trên mặt thuyền, ăn vào cột buồm mà leo mãi lên cao. Một vị bách hộ Đại Ngu mặt lấm le tro, môi đỏ những máu cứ thế mà cất bước, mà xông xáo giữa trận hình quân Minh. Hoả mai nổ vang xung quanh. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Huyết nhục đỏ lòm thi nhau bật lên từ những chỗ khác nhau trên người y. Bựt. Bựt. Bựt. Dưới chân đạp lên dòng máu nóng mình vừa đổ, y vừa hô vừa vung gươm lên phác thẳng ra trước. Trong mắt y không còn vết thương trên người. Bên tai y không nghe thấy tiếng máu mình đang chảy cạn. Da thịt y không còn biết đau. Mùi máu, mùi khói cứ xa dần theo những hơi thở dồn dập. Y chỉ biết chém, chém và chém. Như một cỗ máy. Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại, hết giây này qua giây khác trước con mắt hãi hùng của dân phương bắc.

“ Đánh… cho nhuộm hồng Như Nguyệt…

Đánh… cho cốt trắng… ”

Y không nói được nữa. Một viên đạn đã găm thẳng vào cổ họng người bách hộ, xiến đứt quai buộc quanh cằm. Mũ trụ rơi xuống sàn tàu, vang lên một tiếng phịch gọn ghẽ của sắt và thép nặng. Tóc y xổ tung ra, đen và xơ xác. Đôi chân trần đỏ lòm những máu từ từ khuỵu xuống. Hơi thở cuối cùng lặng lẽ lìa bỏ lá phổi, bên cạnh con tim đã im lìm.

“ Ma quỷ! Hắn là quỷ đấy! ”

Quân Minh hò nhau nâng hoả mai, giương cung lắp tên mà bắn tới tấp vào người viên bách hộ. Cả người y cứ rung lên hết trận này tới trận khác, tên và đạn sắt thi nhau găm vào bụng vào ngực y. Máu đã thôi chảy… dòng máu y đã chảy cạn từ lâu.

Êm, nhẹ, như một chiếc lông rơi xuống, vị bách hộ kia ngã gục xuống bên xác những thuộc hạ của mình.

“ Hắn chết chưa? ”

“ Hắn là ai?? Tại sao chưa nghe dân Nam nói trong quân ngũ của chúng có vị chiến thần này? ”

Quân Minh bắt đầu nhìn nhau, hỏi. Trong lòng, họ thực muốn biết tên của cái người “ An Nam ” đã phủ bóng ma sợ hãi lên ngày hôm nay, khắc lên tim của họ sự hãi hùng. Nhưng trên đời chẳng ai trên đời biết bách hộ ấy là ai, tên gì, từ đâu tới…

Tất cả những gì còn sót lại về y, ấy là y sinh ra người nước Nam, trong tim y chảy xuôi dòng máu Lĩnh Nam.

Thuyền chiến nhà Minh bị quân Hồ quây lại, co rúm vào một góc trên sông. Sự chống cự của con dân phương Bắc càng thêm dữ dội bao nhiêu, thì giọng hò của dân nam càng bay bổng lên bấy nhiêu.

“ Đánh cho núi Tản, sông Đà.


Đánh cho hào khí Đông A. ”

Hồ Xạ tung mình qua thuyền địch. Mỗi lần tay y vung lên, một mũi tên lại bắn về phía quân Minh, cướp đi một sinh mạng. Người lính ngã xuống hôm nay, ngày hôm qua thôi có lẽ còn là con của cặp vợ chồng già hiếm muộn, chồng của một gia đình, là cha của những đứa con. Nhưng từ mai trở đi, chỉ còn là vong hồn dưới chốn âm ti.

Hồ Xạ ném, ném tiếp! Mũi tên ngậm kình bay như gió, nhanh tựa chớp. Y thoắt ẩn thoắt hiện giữa ba quân khác nào hoả thạch điện quang.

Có thể đêm nay y sẽ mất ngủ vì những vong hồn táng thân dưới tên quay lại đàm đạo đòi mạng.

Có thể lát nữa y sẽ ngậm men cay của rượu mà khóc cho những người đã ngã xuống, xác trôi theo dòng sông đỏ nước đến tận phương nao…

Nhưng còn hiện tại…

Hồ Xạ bỏ lại trái tim mình, học cách tạm quên đi sự cảm thông và trắc ẩn. Mũi tên trong tay y không thể không phóng ra, đoạt lấy mạng sống của kẻ khác.

Bởi một lẽ thật đơn giản, đơn giản đến mức tàn nhẫn: đây là chiến trường.

Tiếng hò chung quanh cất cao, hào khí Đông A quyện lấy thanh âm réo gào đòi mạng của quỷ ma quá khứ, đệm những tiếng kêu la đau đớn mà bốc lên ngùn ngụt.

Quen rồi…

Tướng trên chiến trường, đêm nào mà không có ma âm của những kẻ đã khuất văng vẳng bên tai?

“ Hào khí Đông A, hào khí Đông A… ”

Hồ Xạ đánh. Đánh quên mình. Tay y nâng lên hạ xuống. Vai mỏi nhừ. Chân y chạy. Đạp trên xác mà chạy. Cũng chẳng rõ xác ấy là người Minh hay người Ngu. Ngã xuống rồi thì là xác chết, dân bắc hay người nam đã không còn quan trọng.

Theo sát y là viên phó tướng – Trần Đĩnh. Người này cũng là một tay kiếm có hạng. Lưỡi gươm trong tay y nay đã đỏ lòm những máu…

Lục… bục…

Chiếc thuyền chiến cuối cùng đã chìm, ánh lửa nhỏ bé nơi mũi thuyền loé lên một lần cuối trước khi biến mất hoàn toàn trong dòng nước. Xác tàu, mảnh vỡ dạt vào bờ la liệt. Có thể thấy nhiều vết cháy đen khắp các thớ gỗ.

Hồ Xạ đứng nơi mũi thuyền, trông ra xa. Chưa bao giờ y đứng gần với doanh trại nhà Minh đến vậy. Y không khỏi thấy xúc động, cảm giác chỉ cần phái binh, là có thể một trận gió quét sạch lá khô, toàn thắng trở về.


[ Quân địch trên các chiến thuyền ít đến mức đáng ngờ. Lẽ nào Trương Phụ thí xe giữ tướng, đại bộ phận quân địch đã tranh thủ rút lui hay là công trại?

Không thể! Kị binh của Mộc Thạnh tổn hại thê thảm ở trận trước, không lí nào y dám mạo hiểm như vậy. Thế thì chỉ có thể là mai phục… mai phục đặt ở doanh địch!

Aizz… Trận này thắng quá dễ dàng, về sau ắt phải khổ chiến nhiều phen. ]

Hồ Xạ cẩn thận suy ngẫm, cố gắng tiên liệu đường đi nước bước của Trương – Mộc. Đánh? Hay là không đánh? Chỉ một quyết định tưởng như đơn giản ấy thôi, người làm tướng cũng phải đắn đo cân nhắc cẩn thận.

“ Báo!!! ”

“ Có chuyện gì? ”

Hít sâu một hơi, dẹp yên tâm tình hỗn loạn, Hồ Xạ quay đầu quắc mắt nhìn người lính vừa chạy tới. Y chính là người y cắt cử để theo dõi động tĩnh của Tông Đỗ.

“ Tông Đỗ phó soái, Công Khôi phó soái đã dẫn theo hai vạn binh mã, chia làm mấy đường xuôi theo lạch nhỏ tiến về tây, ý muốn đánh tập kích Minh doanh. Đây là quân thư hai vị phó soái gửi cho nguyên soái. ”

Hồ Xạ nhíu chặt đôi mày, tay đón mảnh giấy từ tay binh sĩ mà hai hàm nghiến nhau kèn kẹt, hai vai khẽ run không ngừng vì tức.

“ Gửi Hồ nguyên soái

Trên chiến trường, binh quý thần tốc. Nay mắt thấy cơ hội đột kích từ cánh tây, chẳng kịp bẩm báo kẻo trễ mất thời cơ, đành phải tiền trảm hậu tấu dẫn quân thi hành. Nếu thua, nguyện táng thân nơi đáy sông đầu mác. Còn như may mắn thắng được, nguyện đến trước mặt nguyên soái thỉnh tội. Quyết không dám hai lời. Chỉ xin nguyên soái phát binh công phá địch doanh, mở cho tam quân một cửa sinh thì may mắn muôn phần, ta và Công Khôi dù tuẫn quốc cũng xin đời đời ghi ơn tạc đức.

Nguyễn Tông Đỗ kính viết ”

“ Học một rổ chữ nghĩa, đọc hàng chồng binh thư ấy thế mà chỉ dùng để viết thư. ”

Hồ Xạ xé vụn bức thư, lại tiện tay đem rải xuống sông. Vụn giấy theo dòng nước dập dềnh, bị sóng đánh tan ra mọi hướng. Y hướng mắt về phía doanh trại nhà Hồ, nơi Hồ Hán Thương đang hí hửng chơi đùa cùng tấm hổ phù của mình. Có lẽ, bên cửa lều Hồ Nguyên Trừng đang đứng ngóng ra chiến trường ở xa, hồi hộp chờ tin chiến thắng.

[ Tướng quốc ơi… không phải ta không nhịn, mà do người ta lấn ta. ]

Hồ Xạ cười khổ, nhẹ lắc đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.