Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
Phan Chiến Thắng vẫn giữ nét cười nọ, nhưng bàn tay đã từ từ chụp lên mặt kẻ vừa lên tiếng hỏi.
Sau đó, là một trận tà công.
“ Chư vị chớ có trách ta. Hổ Vương mạnh như vậy, họ Phan và mọi người liên thủ cũng đánh không lại. Chi bằng… lấy nội lực của các vị làm quà mừng, khiến ngày đại hỉ của ta thêm vui đi. ”
“ Ngươi… ngươi… vô liêm sỉ! ”
Tiếng chửi rủa cất lên lồng lộng, tràn ngập cả tòa sảnh đường.
Lồng lộng, mà bất lực…
Phan Chiến Thắng cười giật giọng, nụ cười ấm áp vặn vẹo thành một dáng vẻ tà ác, tưởng như quỷ dữ bò lên từ địa ngục.
“ Chư vị! Đừng cố chống cự nữa! Mau dâng nội lực cho ta đi! ”
Nói đoạn, y bắt đầu dùng khinh công, lách giữa các mâm mà hút hết nội lực của tân khách.
Hoàng Chi Mai lúc này đã rơi nước mắt lã chã…
Trang chủ Phan Chiến Thắng đức cao vọng trọng, chẳng lẽ lại là thức ác đồ không từ thủ đoạn? Sơn trang Bách Điểu tiếng thơm nghìn đời, bây giờ có khác gì phường tà đạo? Cô nàng lại cẩn thận nhớ lại những mệnh lệnh gần đây của trang chủ. Truy tìm con cháu nhà Trần, vây đánh Quận Gió, lùng bắt Trần Ngỗi, truy sát Bạch Thanh Lâu…
Đây là hành vi của chính phái hay sao?
Trước giờ vì tin tưởng ân nhân, nên Hoàng Chi Mai cứ theo lệnh mà hành sự.
Bây giờ nghĩ lại, nếu trang chủ đã chẳng phải người thiện lương, thì những con cháu nhà Trần được “ mời ” về sơn trang giờ ở đâu? Quân Hậu Trần dấy binh ở phía nam, đánh thắng trận Bô Cô hãn, tại sao không đưa người ta về dưới trướng Giản Định?
Âu cũng là do… quá tin Phan Chiến Thắng.
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi…
Càng nghĩ càng thấy thất vọng.
Cuối cùng cô nàng lên tiếng.
Là cầu xin, là van lơn…
“ Trang chủ! Dừng lại đi! Chuyện này mà truyền ra ngoài… thử hỏi làm sao sơn trang Bách Điểu chúng ta nhìn đời, nhìn người nữa? Đây đâu phải hành vi của bậc anh hùng? Ngài làm thế này có khác gì tà ma ngoại đạo, là cô phụ ý muốn của các bậc tiên hiền dựng trang? ”
Phan Chiến Thắng thản nhiên…
“ Chuyện đời xưa nay, vốn do kẻ thắng viết nên! Họ Phan này cũng có một câu chuyện tự viết, không bằng hai người bình giải xem hay hay là không?
Ngày đại hỉ của sơn trang, đại sảnh trên núi, quần anh chiến Hổ Vương. Vì sợ kẻ thù chạy mất, mọi người đồng lòng nhất trí vặn mở cơ quan, thả cửa sắt xuống phong tỏa đại điện. Tiếp theo là một trận đại chiến kinh thiên động địa, máu chảy thành sông, thây chất như núi. Đến sau cùng anh hùng thiên hạ đều chết thảm dưới tay kẻ ngông cuồng khinh bạc họ Đề. Bách Điểu Sơn Trang cũng có một Tinh và trang chủ phu nhân vừa vào cửa chết thảm vì nghĩa.
Sau cùng chỉ có Phan Chiến Thắng này lực chiến Hổ Vương, trước báo thù cho vợ vừa cưới, sau trả oán cho anh hùng thiên hạ, thắng hiểm một chước giết được Đề Lãm. Thiên hạ vinh danh, xứng là anh hùng của thiên hạ, cự hiệp của võ lâm.
Hoàng Chi Mai, câu chuyện này của ta nghe không tệ đấy chứ. ”
Y nói liến thoắng một mạch, không vấp một chữ, không dừng một giây, chứng tỏ đã sớm nghĩ xong mọi chuyện chu toàn.
“ Hoàng Chi Mai này tự hỏi lòng trước giờ chưa từng phụ ngươi, chưa từng phụ sơn trang? Nhà ngươi có thể vô tình vô nghĩa đến thế sao? ”
Phan Chiến Thắng nhún vai, đáp:
“ Cũng hết cách. Câu chuyện của ta hay như thế, nhưng có một chi tiết quan trọng: đó là chỉ có Phan Chiến Thắng sống sót. Hôm nay ngoại trừ Cầm Ma, một người cũng đừng hòng được sống mà xuống núi! Phượng Hoàng tinh ơi là Phượng Hoàng tinh, có trách thì trách bản thân không khống chế được tính tò mò, biết chuyện không nên biết. ”
Nói đến chỗ này, hắn tặc lưỡi một cái, ra chiều tiếc nuối:
“ Thực ra, phải hi sinh một con chó trung thành như cô, lòng ta cũng đau lắm chứ. Nhưng thôi, nhà ngươi hãy vì chủ làm nốt chuyện này, coi như trả ơn cứu mạng đi. ”
Đến lúc này Hoàng Chi Mai đã vô vọng.
Trang chủ từng cứu mạng cô, từng khiến cô sùng bái, té ra lại là hạng người này.
Biến hóa nghiêng trời lệch đất giữa ký ức và thực tại, thực là khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Nàng ngửa mặt nhìn lên, không trung đã bị mái nhà bằng gỗ cứng che đậy.
Không có trăng thanh, chỉ có ánh nến leo lét…
Hổ Vương trực tiếp hơn nhiều.
Ông động thủ.
Quyền đầu như sét nổ giộng thẳng xuống Phan Chiến Thắng.
Một quyền đoạt mạng!
Bốp!
Chỉ thấy Trần Liên Hoa giả đột nhiên xuất hiện chắn giữa hai người, thân pháp phiêu hốt như tiên tử, thật là hiếm có trên đời.
Y thị phất bàn tay búp sen, xòe thành chưởng, tiếp một đấm của Hổ Vương.
Bàn tay Hổ Vương thô ráp như đá tảng, tuy là nắm lại nhưng vẫn to bè bè. Bàn tay của Trần Liên Hoa giả thì thon nhỏ cánh sen, ngón nào cũng như măng ngọc, thử hỏi làm sao đỡ nổi quả đấm hung hãn của Hổ Vương?
Ầm!
Quyền và chưởng tương hội…
Quả nhiên, Trần Liên Hoa giả lui hai bước, còn Hổ Vương vẫn vững như một quả núi.
Trần Liên Hoa giả chống đỡ một quyền như sấm nổ sét giật của Hổ Vương, thế mà hô hấp không loạn, tinh khí vẫn nhàn định, chỉ riêng chuyện ấy thì Bốn Tinh và Tứ Đại Minh Vương của Bách Điểu Sơn Trang đều không làm nổi rồi. Y thị thản nhiên nói:
“ Không gặp hai mươi năm, võ công của Đề lão lại tăng một bước dài. Phận gái tự nhận không bằng. ”
Có thể tiếp được quyền của Hổ Vương, thì thị chắc chắn chính là Cầm Ma, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Hổ Vương không đáp, lại tống bồi thêm một đấm.
Cầm Ma bèn nhảy lui lại, đoạn nhẹ nhàng rút một sợi tóc mai vừa dài vừa mềm ra. Đoạn, miệng ngậm một đầu, một đầu quấn quanh hai ngón trỏ – giữa của bàn tay trái, sợi tóc mai căng ra…
Hóa thành dây đàn!
Tinh!
Móng tay khảy lên sợi tóc.
Âm thanh trầm bổng tựa như tiếng đàn cất lên, tức thì những kẻ từng bị tà công hút nội đồng thời phun một búng máu.
Sau đó mắt trợn trắng dã, tay ôm chặt lấy ngực trái, gục đầu mà chết.
Một tiếng đàn tấu lên, trái tim theo đó nổ tung, người cũng trút hơn tàn.
Cầm Ma, một bước giết mười người…
Ma âm vừa vang lên, tất có máu đổ…
Tuyệt không phải là hư danh!!
“ Lợi hại thật. ”
Hoàng Chi Mai chỉ thấy trái tim đập mạnh một cái theo tiếng nhạc, huyết khí nhộn nhạo trong thoáng chốc như muốn chấn đứt mạch máu mà ra. Nếu không phải cô nàng vội vàng vận công điều tức, thì đã phun máu rồi.
Tất nhiên, những kẻ đã bị hút nội lực thì không có cái may mắn này.
Hổ Vương nghiến răng, nói khẽ:
“ Lợi hại? Ả mới lên dây thử đàn mà thôi. ”
Thử đàn?
Hoàng Chi Mai không khỏi thấy khiếp đảm.
Một tiếng đàn đáng sợ như thế, mới chỉ là lên dây đánh thử?
Hổ Vương nói:
“ Cứ theo khẩu quyết bản vương dạy mà vận khí, thủ chặt tâm thần! ”
Đoạn không đợi Hoàng Chi Mai đáp, cả người đã bắn vọt đi, tung quyền đánh một đòn toàn lực vào Cầm Ma!
Cầm Ma nghiêng người, chân khẽ co lên, đạp vào nắm đấm đang dồn tới của Hổ Vương.
Ầm!!!!
Lần này, y thị chỉ lui một bước.
Tay áo phất lên rồi hạ xuống, gương mặt chân thật của Cầm Ma Đặng Ngọc Bình từ từ hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Chi Mai và đám tân khách. Đôi mày lá liễu hơi rủ, đôi mắt hồ thu đượm buồn. Tuy đã không còn là thiếu nữ, nhưng nhan sắc đang độ chín, chẳng những không thiếu đi trong trẻo, lại thêm phần sắc sảo. So về nhan sắc, gương mặt ban nãy của Trần Liên Hoa cũng phải thua ba phần. Nhìn tới nhìn lui, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy đây là một phụ nữ ôn nhu thư văn, nào có liên quan gì tới cái danh Cầm Ma một bước giết mười người dù chỉ là một chút?
“ Hổ Vương, đấu với phận đàn bà liễu yếu đào thơ mà ngài ra tay nặng như thế, không sợ mang tiếng hay sao? ”
Chỉ khi Đặng Ngọc Bình lên tiếng, người ta mới nhận ra, y thị quả thực vẫn là Cầm Ma.
Bởi một câu nói của y thị, cũng như ma âm hoặc chúng, khiến người ta thấy bất bình thay cho thị.
Hổ Vương nhếch mép:
“ Này Cầm Ma, mụ cũng đã biết hết ẩn tình đằng sau chuyện hôm nay. Mụ nghĩ tên tiểu nhân này sẽ để mụ bình an rời khỏi đây hay sao? ”
Đặng Ngọc Bình cười nhạt, nói:
“ Hổ Vương quả thực suy nghĩ chu toàn, không nghe theo thì thực là bất kính. ”
Đoạn, tay vuốt lên sợi tóc, tấu một tiếng.
Đoạn Trường Thanh!
Tiếng đàn kết thúc khúc Tuyệt Ai!