Đọc truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi – Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
Bạch Thanh Lâu ôm kiếm, không nói không rằng.
Hổ Vương Đề Lãm trước giờ không phải người nho nhã, thơ từ ca phú đối với lão chẳng thể bằng được đi quyền đánh cước. Thành ra, cứ mỗi lúc dừng chân nghỉ ngơi, lão lại đấm ra một quyền
Đúng! Chỉ có một quyền!
Quyền của lão đụng lên thân cây to bằng bắp chân người lớn, cây lập tức gãy rập cả thân. Lão ra một quyền xong, bèn thu tay, hít sâu một hơi, rồi nằm khểnh.
Nguyễn Trãi và Bạch Thanh Lâu thấy lão luyện quyền, lại được một phen hãi hùng.
Vì nơi bị đầu quyền của Hổ Vương đụng vào, thân cây chỉ lõm vào một chút, không đến nửa đốt ngón tay.
Nhưng bên trong, thớ gỗ đã bị kình lực đánh cho tơi ra thành sợi.
Hai người nghĩ đến cảnh quyền của Hổ Vương đánh lên người một người mà đã thấy ớn lạnh, ruột gan nhộn nhạo cả lên.
Và càng hiểu rõ, lúc qua chiêu với nhau, là ông chỉ điểm cho mấy chiêu. Chứ nếu như đánh thật, lục phủ ngũ tạng của họ có lẽ cũng nát bấy ra như cái thân cây kia.
Đêm…
Rất yên tĩnh.
Trên đầu có mây đen, che mờ ánh trăng. Ngoài hiên có gió thổi, át đi tiếng chân người.
Tiếng chân người từ từ tiếp cận quán trọ nơi bốn người nghỉ ngơi.
Đêm nay là đêm rất thích hợp để giết người.
Giờ đã quá nửa đêm…
Giờ sửu, giờ quỷ môn quan mở cửa, cũng là thời điểm tốt nhất để tiễn vong hồn người ta xuống suối vàng.
Canh khuya tĩnh mịch…
Quán trọ vắng teo…
Trước cửa căn phòng nhỏ, có một trung niên ngồi một mình. Bộ dáng y cường tráng, thô kệch, như một tảng đá lớn chưa được mài giũa gì, cũng không chịu bị gió thổi cho mòn vẹt, nước chảy cho nhẵn nhụi.
Ngông cuồng…
Nhìn lão, người ta nghĩ ngay đến một chữ này.
Hổ Vương Đề Lãm quả thực đủ ngông cuồng.
Lê Học không may mất mạng, y bèn xuống núi hỏi tội. Hỏi tội kẻ thủ ác, hỏi tội môn phái, cũng hỏi tội nguyên cả cái võ lâm Kinh Bắc. Một lần hạ sơn, hưng sư vấn tội, mà khiến cả võ lâm Kinh Bắc phải chao đảo ngả nghiêng theo đầu quyền của lão.
Nhưng…
Cái ngông cuồng của lão cũng không giống cái khinh cuồng của Tửu Thôn đồng tử, càng vượt xa thứ ngạo mạn của bọn thiếu niên…
Lão ngông nghênh, nhưng khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Lão cuồng điên, nhưng khiến kẻ khác kính trọng.
Phục đầu quyền của lão một, nhưng nể cái đảm lược của lão đến mười, hai mươi lần.
Lão hưng sư vấn tội, nhưng không hại mạng, chỉ đánh bại đối phương, rồi để lại một câu:
“ Ta chờ ngươi đến trả thù. ”
Không phải ai cũng có đảm lược để tìm lão trả thù…
Kẻ có đảm lược, lại chưa chắc có khả năng trả thù lão, cho dù có khổ luyện mười năm hai chục năm đi chăng nữa…
Cái cuồng của Hổ Vương toát lên khí độ của kẻ mạnh! Cái ngông của lão là cái ngông của anh hùng!
Nhưng lão không phải anh hùng. Lão chỉ có cái ngông của anh hùng mà thôi.
Hôm nay cũng vậy…
Lão đã sớm biết có kẻ bám theo, nhưng vẫn thản nhiên như thường.
Lão đã sớm dự liệu đêm nay chúng sẽ ra tay, nhưng vẫn ngồi trước cửa phòng uống rượu một mình.
Bữa rượu của lão đâu thể vì những kẻ này mà phải hoãn lại?
Tứ phía có địch…
Sát khí khóa chặt lấy lão.
Nhưng Hổ Vương chỉ cười khẩy, mắt vẫn nhắm hờ…
Chuyện đêm nay làm lão nhớ lại cảnh gần hai mươi năm trước.
Cao thủ võ lâm Kinh Bắc tề tụ dưới chân tháp Báo Thiên.
Một Hổ Vương ngồi uống rượu với một tên bợm già, chung quanh có đến hàng trăm cao thủ.
Hôm đó Đề Lãm đã thua Quận Gió nửa chiêu…
Không sai, là nửa chiêu…
Hai người cùng đánh gục được một nửa số cao thủ đến tìm Hổ Vương, nhưng phút cuối, Quận Gió thu tay nhường tên cuối cùng cho lão. Bằng không, vua trộm đã đánh gục nhiều hơn Hổ Vương hai đối thủ.
Hổ Vương chặc lưỡi, nốc cạn chén rượu cuối cùng:
“ Ông bạn già, lão trộm già chết tiệt, lão chơi chước này độc lắm. Hổ Vương Đề Lãm ta cả đời chưa thua ai, lão làm vậy ta còn trả thù thế nào được nữa? ”
Đời này đã chú định Hổ Vương sẽ thua Quận Gió nửa chiêu đó…
Nợ nửa chiêu với Khiếu Hóa tăng ở Quốc Tử Giám, đêm hội Chí Tôn lão đã trả được.
Đêm hội Chí Tôn, kì thực là cuộc chiến của năm người.
Khiếu Hóa tăng không có ý tranh giành, nên đã ra một góc tái đấu riêng với Hổ Vương hơn ngàn chiêu. Rốt cuộc, ông sư già đã thua nửa chiêu.
Đánh xong, cả hai đều kiệt lực, nằm ngã ra đất cười vang…
Ba tấm thánh lệnh, họ chẳng thèm tranh.
Đời này, sảng khoái như vậy, đã là đủ…
Hổ Vương đứng dậy.
Ánh mắt lão bắn ra tứ phương, sắc bén đến ớn lạnh cả người.
Đám thích khách nấp trong bóng tối đều vô thức ngưng mất một nhịp thở.
“ Các vị đã đến lấy mạng người, còn để cho ta được uống hết bữa rượu này, xem ra vẫn còn tốt lắm. ”
“ Bữa rượu cuối cùng của nhà ngươi đó, có trăn trối gì mau nói đi! ”
Một gã thích khách lên tiếng…
Hắn đe dọa, để che giấu nỗi sợ hãi trước đó…
Khí thế của Hổ Vương chèn ép làm hắn ngưng mất một nhịp thở.
Hổ Vương nghe tiếng người, rồi nhún vai:
“ Gia đình các người chắc nhận được tiền bán mạng cả rồi chứ? ”
Cái gọi là tiền bán mạng của sát thủ, ấy là phân nửa số tiền công gửi cho người nhà y, để y yên tâm mà đi giết người.
Kì thực, nói trắng ra là yên tâm mà chết.
Sát thủ chỉ như thanh kiếm, thì gặp cao thủ, bị bẻ gãy rất dễ…
Vì y không có ý chí cầu sinh, không có gì để mất.
Chính những tên sát thủ mà còn mẹ già cha yếu, vợ dại con thơ ở nhà mới là kẻ đáng sợ nhất. Vì dù là tuyệt cảnh đến mức nào, chỉ cần còn một chút cơ hội mong manh, y vẫn sẽ liều chết để tìm đường sống.
Y có động lực để trở về…
Lại không có động lực để chạy trốn. Nếu làm trái lệnh, tổ chức biết nơi ở của người thân y.
Đám thích khách không khỏi ngạc nhiên…
Chúng làm sát thủ đã bao lâu nay, giết không biết bao nhiêu người. Dù mục tiêu có chửi bới mắng mỏ, gạ gẫm mua chuộc, sợ hãi xin tha, hay khinh bạc ngạo nghễ chúng đều đã thấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người bị ám sát, lại đi hỏi thăm thân nhân của chúng.
Chúng không trả lời…
Thực sự là không biết phải trả lời ra sao.
Rốt cuộc, lại có tiếng người cất lên.
Thanh âm lần này khô khốc và trầm hùng, có vẻ già dặn hơn kẻ vừa lên tiếng trước đó:
“ Nếu được, thực sự ta không muốn phải lấy mạng ngài. ”
Hổ Vương bèn hỏi:
“ Có phải nhà ngươi là đầu lĩnh của họ? ”
“ Chính thị. ”
Ông hỏi tiếp câu thứ hai, vẫn nhàn nhã như thường:
“ Có phải muốn nói thân tại giang hồ thân bất do kỷ, ai phò chủ nấy? Nên các người không thể không giết ta? ”
“ Không… không sai… ”
Gã thích khách nọ dè dặt.
Điều Hổ Vương nói, không khó để suy luận ra. Nhưng, hà cớ gì ông lại đi nói chuyện này với bọn hắn?
Bọn hắn được phái đi giết hai thanh niên người của Quốc Tử Giám trong phòng, còn cái người trung niên này là ai?
Tại sao ông lại cứ phải ngồi ngoài cửa, độc ẩm vào lúc này?
Nếu ông nằm yên trong phòng ngủ say như chết…
Nếu ông không hề biết hôm nay bọn hắn xuất hiện ở đây…
Thì kiếm của bọn hắn đã không cần phải chĩa vào người ông.
Bảo vật dễ kiếm, tri kỉ khó tìm…
Với loại người không thể ra ngoài sáng, sống không thể thẳng lưng, nói không thể thật lòng, kết giao bè bạn cũng không thể thẳng thắn với nhau như bọn hắn, thì một tri kỷ càng khó kiếm hơn.
Hôm nay tìm được, tại sao cuộc đời lại giễu cợt bọn hắn như vậy?
Tại sao không thể cho bọn hắn một lựa chọn?
Hổ Vương động thân rồi!
Lão không nói thêm lời nào nữa…
Chỉ còn quyền!
Kiếm bạt, đao vung!
Không có ánh đèn, chỉ có ánh chớp thoáng lóe lên ngoài khung cửa…
Lại nói chuyện của Tạng Cẩu…
Một thời thần đã qua…
Đôi mắt đang nhắm của Trương Tam Phong mở ra…
Quái nhân đang muốn động, bắt gặp ánh mắt đó, bèn súc thế không phát nữa. Nội lực của Trương Tam Phong ở bàn tay cũng nhanh chóng tản ra toàn thân.
Quái nhân bèn lên tiếng:
“ Xem ra thủ hạ của ta đã thành công, lão bị thương rồi… ”
Nếu lão đạo sĩ không bị thương, chẳng lẽ lại ngồi yên ở đây? Nếu lão không bị thương, thì đã đánh cho hắn một chưởng rồi đến Nhạn Môn quan rồi.
“ Tại sao các hạ lại đoán thế? ”
“ Binh quý thần tốc! ”
Bốn chữ.
Mấu chốt của cả trận đấu là bốn chữ này.
Hắn chờ được, ba người họ không chờ được.
Thành thử, không ra tay chỉ có một lí do, ấy là không nắm chắc.
Trương Tam Phong bèn nói:
“ Không sai. Các hạ rất khó đối phó, không kém cạnh gì Tửu Thôn đồng tử. ”
Lần này đến lượt quái nhân phải dè dặt.
Trương Tam Phong nắm được một điểm mấu chốt của gã.
Gã đoán được lão bị thương, nhưng lại không biết thương thế lão ta nặng hay nhẹ.
Muốn biết, chỉ có một cách…