Đọc truyện Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông – Chương 95: Ngoại truyện 1: Ngữ cũ ôn lại (3)
Trần Lâm tiễn hai người kia về, cũng chưa chủ động đến nói chuyện một chút với Tống Đình Phàm, cũng không quyết định quay về phòng ngủ. Liền cứ thế, cậu trở lại sô pha tiếp tục xem TV
Chính là trong lòng nghĩ người nọ thể nào cũng ra gọi cậu vào ngủ. Nhẫn nại đợi gần hai giờ, kết quả, không người nào ra gọi cậu
Lúc này, trong lòng Trần Lâm âm thầm khẩn trương
Tống Đình Phàm đột nhiên khó hiểu, dù cậu không biết nguyên nhân, nhưng ít nhiều cũng biết vì sao người nọ tức giận. Nhưng cậu không hiểu vì sao thái độ hắn đột nhiên mạc danh kì diệu như vậy a
Cuối cùng, Trần Lâm chủ động về phòng ngủ. Chính là trong lòng vẫn khẩn trương, cậu còn chưa nói mình thất vọng thế nào, người này lại như thế trước mặt mình. Hắn dựa vào cái gì nha, thật sự quá đáng
Vào phòng ngủ, căm giận nhìn người đã tắm rửa xong xuôi nằm nhàn nhã xem tạp chí trên giường, Trần Lâm không nói câu nào, cầm áo ngủ đi vào buồng vệ sinh. Nhân tiện, cửa phòng vệ sinh đóng lại một tiếng ‘Rầm’
Tống Đình Phàm ngẩng đầu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười với hành động này của cậu, khóe miệng không nhịn được mà cong lên
Người này, hôm nay bất thường như thế, chắc chắn vì nghe được lời thoại trong bộ phim truyền hình kia
Nhưng, như thế nào lại liền như vậy a?
Tống Đình Phàm vừa vào phòng ngủ đã vội vàng xâu chuỗi mọi thái độ hôm nay của Trần Lâm, liền sớm hiểu ra mọi chuyện. Chắc chắn a, người này, ban sáng đã xem qua bộ phim Lưu Dụ ồn ào đòi xem. Bằng không, ban ngày cậu không vô duyên vô cớ hỏi hắn thích xem phim truyền hình không na
Dựa vào tầm mắt thường xuyên ‘chú ý’ mình hôm nay. Tống Đình Phàm liền dám khẳng định chắc chắn những suy nghĩ trong lòng Trần Lâm. Cậu nghĩ hắn đã quên những lời từng nói trước kia
Cũng phải thôi, nếu là Trần Lâm của vài năm trước, Tống Đình Phàm sẽ không đoán như vậy, nhưng vài năm này, tính cách Trần Lâm ngày càng ‘hài hòa’, hắn không để ý cũng phải để ý
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, người ta quả thật kém lắm sao! Trần Lâm kia, thực sự muốn nghe hắn nói vậy sao?!
Khi Trần Lâm ra khỏi buồng vệ sinh, tóc đã khô ráo, ngoan ngoãn trực tiếp lên giường. Cậu cũng không muốn nghe Tống Đình Phàm lải nhải, lạnh a lạnh, bệnh a bệnh
Cơ thể trong ổ chăn tự giác nhích lại gần Tống Đình Phàm, cảm xúc thoạt nhìn rất tốt, Tống Đình Phàm chau mày
Hắn không biết, người này lúc tắm rửa a, cũng cố gắng điều chỉnh tâm tình–quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, không phải chỉ vài câu nói sao, có gì dễ nghe, mình không ép buộc, cũng coi như không tra thêm chuyện này. Người nọ sau này có nói lại, cậu cũng không thèm nghe
Với hành vi tự giác của Trần Lâm, Tống Đình Phàm cười khẽ, không nói gì. Chính là hắn buông tạp chí, người cũng hoàn toàn nằm xuống
Nhìn thấy người đang nhắm mắt chôn đầu vào hõm vai mình, hắn khuynh người hôn lên mi mắt cậu. Trần Lâm mở mắt theo bản năng, nhưng mắt vừa hé đã liền nhắm chặt lại. Đầu còn cố ý vô tình cúi xuống trốn tránh, hành động rõ ràng nói cậu-không-thích
Tống Đình Phàm từ chối cho ý kiến, không ngừng cố gắng. Trong ổ chăn, một tay vuốt ve mặt Trần Lâm, tay còn lại hoành khuất khẽ vuốt đầu cậu, hai người lẳng lặng không nói lời nào
Chính là, dần dần Tống Đình Phàm không hề kiềm chế động tác, môi cũng bắt đầu động, từ trán Trần Lâm chuyển dần sang môi cậu, trong chốc lát, thậm chí có thể nghe được từng tiếng ‘chụt’ nhỏ nhẹ
Cuối cùng, khi chạm vào môi cậu, ban đầu còn nhẹ nhàng ôn nhu, chậm rãi lại biến thành khẽ cắn, từng đợt từng đợt nhè nhẹ
Trần Lâm bị gây sức ép khó khăn hô hấp, hừ hừ hai tiếng, có chút ý trốn tránh
Tống Đình Phàm này làm sao a, vừa há mồm đã dán lên môi cậu, thậm chí còn không ngừng tìm kiếm sâu bên trong. Nhiều năm như vậy, Trần Lâm chưa bao giờ rõ ràng cự tuyệt Tống Đình Phàm trong những tình huống thế này, nhất là chuyện hôn môi, nên cậu không chút biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể thở dốc để Tống Đình Phàm tùy ý
Mà cảm nhận hơi thở nặng nề của Tống Đình Phàm, chỉ biết nếu tiếp tục như vậy, đêm nay cậu không thể ngủ yên
Không biết vì sao, Trần Lâm bỗng dưng, không muốn. Vì thế, thừa dịp chưa bị hôn đến ý loạn tình mê, Trần Lâm né tránh nghiêng đầu sang một bên, nụ hôn của Tống Đình Phàm rơi xuống má cậu
Hai người đều cả kinh, không khí có chút biến đổi, Tống Đình Phàm thoáng nâng người, thâm thúy nhìn Trần Lâm
Mặt Trần Lâm đã sớm đỏ bừng, chóp mũi còn lấm tấm mồ hồi, Tống Đình Phàm nâng tay lau mồ hôi cho cậu, “Sao vậy?”
Trần Lâm không nói, khép hờ mắt, có chút né tránh đưa lưng về phía Tống Đình Phàm. Hành động này, rõ ràng cậu rất không thích việc vừa rồi
Tống Đình Phàm chau chau mày, thực sự như vậy? Cậu ấy thực sự không vui?
Bất đắc dĩ, hắn điều chỉnh tư thế, để lưng người ta tựa vào ngực mình, hai tay vẫn là ôm người ta vào lòng. Tay lồng vào tay người ta, ôn nhu cọ cọ cằm vào gáy đã lấm tấm mồ hôi vì lần động tình vừa rồi
Sau những tiếp xúc thân mật vừa rồi, Tống Đình Phàm lại không an phận, đồ vật này nọ dần cứng lên bên dưới chạm vào người ta. Trần Lâm cứng đờ người, kéo bàn tay đang nắm tay mình lên, cắn mạnh không chút lưu tình
– “Ngô”. Tống Đình Phàm than một tiếng, mắt đầy ý cười, ngoài miệng cũng cười. Đồng thời, thân thể dưới chăn không chút thu liễm, chen chân vào giữa hai đùi Trần Lâm
Trần Lâm bất động, cậu không mạnh bằng hắn, động thêm chút nữa mình càng bị động hơn. Chân người kia lại gác lên bụng cậu, người nọ thừa dịp giữa hai chân mình có khe hở, dám động vào nơi kia. Nhân tiện, còn cố ý chà sát vòng quanh
Trần Lâm bực bội, “Anh đi xuống”
Tống Đình Phàm không nghe, còn cố ý cọ cọ vị trí mẫn cảm kia của cậu, cảm thụ người dưới thân mẫn cảm run lên, miệng cười thành tiếng
– “Anh….”
– “Anh? Anh sao?”. Tống Đình Phàm chậm rãi hỏi, còn vươn cánh tay vừa bị cắn ra lau mồ hôi trên chóp mũi cậu
Không cảm kích, Trần Lâm chun mũi, “Anh đi xuống, em không thích”
– “Không thích cái gì?”. Tống Đình Phàm dọc theo chóp mũi đi xuống, sờ loạn khắp nơi, thẳng đến khi Trần Lâm run lên, áo ngủ không biết khi nào đã sớm cởi ra phân nửa, không chút do dự, tay Tống Đình Phàm liền đi vào, tay còn lại vẫn ở bên ngoài, bắt đầu khiêu khích hai khỏa trước ngực Trần Lâm
Trần Lâm bị tra tấn từ đầu đến chân, lại mẫn cảm cảm nhận bàn tay kia ngày càng đi xuống, mạnh miệng nói, “Dù sao cũng không thích!”. Thanh âm cuối làm tâm lí Tống Đình Phàm nhanh vỡ toang, rồi lại không thể không có chút đau lòng
Thở dài, ai, đã biết thế nào là khổ chưa?
Lại cúi đầu nhìn thần tình người này, còn có đôi mi nhíu chặt không biết vì tức giận hay động tình kia, cổ nhân có câu lòng đau như cắt cũng chỉ như thế này, quên đi, ngừng một chút vậy
Tống Đình Phàm dịch người, nhưng vẫn không rời khỏi Trần Lâm
– “Hôm nay cùng Mục Kiệt không chê cười được anh, liền mất hứng như vậy na?”
Trần Lâm sửng sốt, không ngờ Tống Đình Phàm nói ra, hơi thở cậu còn chưa kịp bình ổn. Vì thế, Tống Đình Phàm hảo tâm vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí
Qua một lát, dường như hiểu ra Tống Đình Phàm nói gì, hắn là nói mình cười với Mục Kiệt đêm nay? Nhưng, mình căn bản không phải muốn chê cười hắn a! Nhớ ra mong muốn chân chính của mình, Trần Lâm đỏ mặt. Nhưng cũng dần dần ão não xấu hổ hiểu được, đêm nay mình mất tự nhiên thế nào cũng không giấu được người này a. Hắn lại dùng thủ đoạn bất động thanh sắc với mình!
– “Em không mất hứng”. Trần Lâm ý thức được mình ‘giấu đầu lòi đuôi’, liền bổ sung thêm một câu, “Cũng không chê cười anh”
– “Thật không?”. Tống Đình Phàm hoải nghi
Mục Kiệt kia sau khi nghe xong lời thoại, trực tiếp tựa tiếu phi tiếu chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt đó, hắn không cần đoán cũng biết, là vui sướng nhìn người khác gặp họa. Mà Trần Lâm bên cạnh, chỉ có hơn chứ không kém, khi bộ phim vừa bắt đầu, cậu liền chằm chằm nhìn mình, chẳng lẽ tâm tư không giống Mục Kiệt sao?
– “Dù sao em cũng không có ý chê cười anh”
– “Vậy tại sao lại nhìn anh chằm chằm làm gì?”
– “Ai nhìn anh chằm chằm? Anh bớt dát vàng lên mặt đi”
– “………. Vậy tại sao lại mất hứng nguyên buổi tối?”
Trần Lâm nghe Tống Đình Phàm hỏi vậy, biết người này không đoán ra tâm tư chờ mong của mình, người này hiểu lầm mình và Mục Kiệt muốn chê cười hắn, mới gây sức ép với mình
Nghĩ, vừa vui vừa giận, vui chính là người này không nhìn ra tâm tư mong chờ của mình, giận cũng vì người này không nhìn ra được. Nhưng lại não người này hiểu lầm mình muốn chê cười hắn, cậu cũng không phải Lưu Dụ, nào có tâm tư như vậy a
Được, anh đã không nhìn ra, ai còn sợ bị anh hỏi a
– “Anh cũng mất hứng đó thôi, tại sao lại mất hứng a?”
Có ý muốn tám chuyện, Trần Lâm dịch dịch người, nhưng vì phiên tình triều vừa rồi, thân cậu thấp một mảnh mồ hồi, vì thế, kéo kéo người bên cạnh theo, ý bảo–cậu phải đổi chỗ nằm
Tống Đình Phàm nghe lời đổi chỗ, dù sao giường hai người đủ lớn, không sợ không có chỗ nằm
Trần Lâm trở mình, gắt gao gối lên tay Tống Đình Phàm, cảm thụ người nọ vuốt ve tóc mình
– “Nói a, anh nói trước cho em biết, em liền nói cho anh em có mất hứng không”. Đến đây, Trần Lâm hạ quyết tâm không thừa nhận mình mất hứng. Dù sao đợi khi người này nói xong, cậu liền nói thẳng mình không mất hứng, vậy không cần phải nói lí do mất hứng. Tuy cậu rất muốn người này hiểu vì sao mình mất hứng
Tống Đình Phàm chau mày, không muốn nói
Nói thế nào? Nói mình tuy có thể không biến sắc thừa nhận ánh mắt kẻ khác chê cười, cũng không thể nghe đi nghe lại lời mình từng nói mà có ‘hiệu quả kì diệu như nhau’ với đối phương trong bộ phim truyền hình kia?
Lời này, Tống Đình Phàm nói không được
Trần Lâm có thể không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, lúc nghe lời thoại trong bộ phim, lòng hắn như bị điện giật, thực thiếu chút nữa vỡ ra. Nếu không sợ Trần Lâm, Mục Kiệt chế giễu, hắn đã lập tức tắt TV. Có thể bất động nghe hết lời thoại, Tống Đình Phàm thật biết ơn khả năng kiềm chế của mình
Trần Lâm cọ cọ đầu trên tay hắn, “Sao vậy? Không muốn nói na?…. Vậy, em cũng không nói”
Cậu nghiễn răng nghiến lợi ôn hòa nói, người này thế nhưng không muốn nói chuyện với mình, cậu không tin hắn biết được lí do mình mất hứng. Tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng người sáng suốt đều nhận ra cậu mất hứng, người này lại không biết?
Lúc này, Trần Lâm đột nhiên bùng nổ bực bội, suy nghĩ được xác định trong khi tắm tan rã hoàn toàn. Cậu lại dịch người ra xa
Cậu vừa động, Tống Đình Phàm cũng động, trực tiếp ngăn lại
– “Đừng nháo”
Trần Lâm nâng mi giương mắt trừng Tống Đình Phàm, không biết thế nào, lần này Tống Đình Phàm thế nhưng không nhìn cậu, quay mặt sang một bên
Cậu ngạc nhiên trong lòng, sao có thể vậy? Người nọ là thừa nhận mình vô tâm? Yếu thế?
Không có khả năng! Hắn có gì vô tâm a? Hắn có gì yếu thế a?
Túm một góc áo người nhà, Trần Lâm nhẹ giọng hỏi lại một lần, “Ai, anh nói hay không na? Tại sao lại mất hứng?”
Tống Đình Phàm còn không nhìn Trần Lâm, đầu thế nhưng còn tránh ra một chút, lại rất không cố ý đắp kĩ chăn cho cậu, “Không có gì, không mất hứng, em đừng động”
Trần Lâm kì quái, người này làm sao vậy?
Thử hỏi một cậu, “Anh cũng không muốn biết vì sao em… mất hứng?”
Lần này, Tống Đình Phàm quay đầu, trả lời, “Bất quá là vì chê cười anh không thành”
Trần Lâm khí kiệt, người này vì sao cứ khăng khăng nghĩ cậu muốn chê cười hắn? Cậu nào có nhàm chán như hai người kia a? Muốn chế giễu, mình đã không tránh né ánh mắt lúc ấy của Mục Kiệt, nói không chừng, Mục Kiệt còn nhìn ra tâm tư này đó của mình. Còn người này, sao lại đột nhiên trì độn như vậy?
Đột nhiên, Trần Lâm thanh tỉnh, liền muốn xác nhận suy nghĩ của mình, kích động xoay người, Tống Đình Phàm không kịp ngăn lại, trực tiếp bị cậu đè lên
Cậu mở to mắt không chớp, Trần Lâm thực nghiêm túc, thực cẩn thận, bán tin bán nghi hỏi, “Lúc anh nghe lời thoại trong phim, kì thật không phải mất hứng-mà-là…. ngượng ngùng?”
Tống Đình Phàm lúc này rất muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng Trần Lâm đang dán sát trên hắn, ngũ quan không biết vì sao nháy mắt biến hóa, che giấu không được những biểu tình xấu hổ
Trần Lâm cười ha ha. Lúc này mới thật sự cảm giác không uổng một ngày mình ủy khuất. Người này chỉ là giỏi che giấu hơn cậu thôi
Trước kia, Trần Lâm dù không thích chê cười Tống Đình Phàm, nhưng cơ hội nếu thực sự dâng đến miệng, cậu sẽ không bỏ qua. Dù sao cũng hiếm khi nhìn thấy người này lúng túng. Nhiều năm như vậy, cậu thực sự chỉ thấy người này lúng túng một lần, lúc trên giường. A, để xem là chuyện gì? Hình như cũng là khi mình vặn vẹo hắn như bây giờ? Là lúc mình nói muốn nhìn ‘thần thái’ trong mắt hắn?
Hahaha~, Trần Lâm cười, không ngừng cười to thoải mái. Người này vì sao lần nào cũng như vậy, lại bị chính lời nói của mình làm khó, thế nào lại dễ bị trêu chọc vậy a