Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 88


Đọc truyện Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông – Chương 88

Sự việc có mặt tốt tất có mặt xấu, triết học cũng luôn nói về hai mặt đối lập của một vấn đề. Nên, chuyện năm nay Trần Lâm vội vàng chạy về Bắc Kinh, liền mang đến hai hiệu quả rõ ràng

Đương nhiên, mặt tốt là cuộc sống của cậu cùng Tống Đình Phàm ngày càng tốt hơn, bình thản nhưng đủ ấm áp, ấm áp nhưng đủ những bất ngờ thú vị; về công việc của hai người, không cần lo lắng cho Tống Đình Phàm, cửa tiệm của Trần Lâm cũng kinh doanh rất chất lượng, từng bước từng bước, tuy không thể nói phát triển không ngừng, nhưng lợi nhuận luôn không tồi, khách hàng cũ mới đều tăng, cuộc sống như thế tất nhiên Trần Lâm đầy hưởng thụ, toàn tâm thỏa mãn. Ngẫu nhiên cậu sẽ cùng Tống lão đầu nhi dùng cơm, uống trà, hệt như hai cha con, Trần Lâm muốn lẩn quẩn trong lòng cũng không thể

Nhưng cuộc sống con người không thể lúc nào cũng an nhàn, có một số việc cần đối mặt, chỉ là vấn đề thời gian, cái gì đến sẽ đến

Tơ liễu tung bay, thônng xanh reo, vạn vật vươn mình khoe sắc xanh biếc, mọi người không thể không hiểu, nàng xuân đã về. Xuân là mùa đẹp nhất trong năm, quả thực tâm tình người ta rất sảng khoái, tâm tình như vậy, thậm chí còn làm người ta ảo giác không khí Bắc Kinh rõ ràng tốt hơn rất nhiều, đến hô hấp cũng vui sướng

Hai ngày trước, khi Trần Lâm và Lí Tiểu Phàm cùng nhau dùng cơm trưa, hai người lập tức nói đến kì nghỉ mùng 1 tháng 5 *Quốc tế lao động*, nói thế nào đó cũng là kỉ niệm một năm ngày cưới của nàng, Trần Lâm kiên trì muốn tặng quà. Lí Tiểu Phàm tuyệt không từ chối, nàng chỉ nói, đợi đến lúc mình đi nghỉ về sẽ nhận quà a. Haha

Với một Lí Tiểu Phàm không chút giữ kẽ trong hiện tại, Trần Lâm cười cười, tiếp tục nói chuyện

Về nhà nói chuyện này với Tống Đình Phàm, hắn không có ý kiến gì, chỉ nói Trần Lâm tự mình quyết định cũng được, nghĩ quà gì thích hợp với Tiểu Phàm thì cứ như vậy mà mua tặng nàng

Tống Đình Phàm mặc dù vẫn giữ quan điểm cá nhân về Lí Tiểu Phàm, nhưng ở một góc độ nào đó, hắn vẫn là cảm ơn nàng. Dù sao sau khi nàng sống tại Bắc Kinh, Trần Lâm cũng xem như có một bằng hữu tri kỉ, dù tri kỉ này là nữ nhân

Kì thật, lại nói, thật không phải Trần Lâm không có bằng hữu, cậu có nhiều bạn tốt hiện đang sống tại Bắc Kinh, chính là này đó cùng bạn học đều được cậu đặt trong một phạm vi nhất định, nhưng rất xa với vị trí bằng hữu. Bởi vậy, những khi gặp nhau cậu đều giữ những điều riêng tư của mình, nhưng Lí Tiểu Phàm lại không như vậy

Nếu đã đáp ứng tặng quà cho Lí Tiểu Phàm, tất nhiên Trần Lâm khắc khắc lưu tâm, nhưng đến Mùng 1 tháng Năm vẫn chưa tìm được quà ưng ý. Hơn nữa vừa đến ngày lễ, cửa hàng lại bận bịu, tổng kết tình hình kinh doanh, hơn nữa, quan trọng nhất là chuyện đổi sách định kì, bận túi bụi. Cho nên chuyện mua quà tặng Lí Tiểu Phàm có chút chậm trễ

Tống Đình Phàm thực ra không nghĩ nhiều, chỉ nói, “Nếu hiện tại tìm chưa ra quà, vậy đợi cho qua lễ, lại mang nàng đi chọn quà, nàng hẳn sẽ chọn được món mình thích”

Trần Lâm không nghĩ như Tống Đình Phàm, dù sao mình cũng đồng ý với người ta rồi, lúc gặp nhau lại không có quà, cậu vẫn cảm giác có chút có lỗi. Tống Đình Phàm không thích Trần Lâm như vậy, bản thân cậu bận đến chân không chạm đất, cơ thể luôn trong tình trạng kiệt sức, còn luôn nghĩ cho người khác

Nhưng hắn cũng không thể làm gì, những chuyện Trần Lâm ngang bướng kiên trì, hắn cũng chỉ có thể thuận theo


Đến 1/5, Tống Đình Phàm đã lên kế hoạch nghỉ ngơi từ trước cho cậu, vì vài hôm trước Trần Lâm quá bận, bây giờ phải nghỉ ngơi một chút

Tống Đình Phàm vốn định ở nhà cùng cậu, để cậu nghỉ ngơi, nhưng Trần Lâm kiên trì nói, hôm này là ngày mồng 1 tháng Năm, đi mua sắm không chừng lại tìm được quà thích hợp cho Lí Tiểu Phàm, mạnh mẽ yêu cầu Tống Đình Phàm phải đi mua sắm cùng cậu

Không chịu nổi, Tống Đình Phàm cuối cùng là gật đầu đồng ý

Bất quá người định không bằng trời định, khi hai người chuẩn bị ra ngoài, một cuộc gọi đến, phá hủy mọi kế hoạch

Điện thoại vừa kết nối, bên kia đầu dây là giọng nói hứng khởi của mẹ Trần, “Con trai, mẹ cho con một bất ngờ thật to nga! Haha, mau đến đón chúng ta đi! Ta và ba con đã đến ga Bắc Kinh rồi, haha….”. Không khó nghe ra những vui vẻ trong giọng nói

Nghe thanh âm thư sướng kia của mẹ Trần, Trần Lâm cảm giác tai mình tạm thời lùng bùng đi. Ba mẹ đến Bắc Kinh? Bây giờ đang ở ga? Không phải mẹ vừa nói vậy sao?

– “Con trai, con trai….. Làm sao vậy? Hưng phấn được gặp mẹ đến nói không nên lời?”

Cầm di động, Trần Lâm ngây ngốc nhìn Tống Đình Phàm đang bên cạnh, Tống Đình Phàm lại nhìn cậu, mắt Trần Lâm ánh lên tia bối rối rồi biến mất, mắt Tống Đình Phàm nhìn cậu, rồi đuổi dần băn khoăn đến di động đang trên tay cậu

– “Con trai?”. Mẹ Trần thấy con trai nửa ngày không có phản ứng, nghi hoặc hỏi

Thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Tống Đình Phàm, Trần Lâm hạ mắt, “Mẹ, con đây”

Tiếng ‘Mẹ’ có chút ngoài ý muốn như có như không này của Trần Lâm, Tống Đình Phàm chau chau mày

– “Con trai, con đang bận a?”

– “Không….. không có, mẹ, mẹ và ba đang ở ga phải không? Hai người đợi ở đó, con sẽ lập tức đến đón”


Mẹ Trần trả lời con trai, hai bên cúp máy

Gác máy, hai người còn lại chỉ nhìn nhau không nói gì, cả hai đều biết mình sẽ đối mặt với điều gì, nhưng ý nghĩ trong lòng hai người đều giống nhau sao? Tống Đình Phàm nghĩ, lần này có nên buộc cậu chọn lựa không? Hoặc để cậu không đối diện lần này? Hay mình sẽ bất động thanh sắc, hết thảy để cậu tự xử lí, để cậu tự quyết định?

Mặc kệ Tống Đình Phàm nghĩ gì, mắt hắn đều bá đạo nói rằng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Trần Lâm!

Lặng im thật lâu, vẫn là Trần Lâm phá vỡ sự tĩnh lặng bất an này trước tiên, thanh âm khô khốc mấp máy miệng, “Ba mẹ em đến Bắc Kinh, em… Muốn đi đón họ” 

Tống Đình Phàm nghe nhưng vẫn bất động, hắn chăm chú nhìn vào mắt Trần Lâm, chút không có biến hòa

Với những thờ ơ lúc này của Tống Đình Phàm, Trần Lâm có chút bất an, có chút không biết làm sao

Như đã qua rất lâu, Trần Lâm dường như đã hạ quyết tâm, không hề tránh né ánh mắt Tống Đình Phàm, không hề do dự, chìa tay ra, “Đưa chìa khóa xe cho em”

Một câu này của Trần Lâm làm đáy mắt Tống Đình Phàm biến sắc, có ý tứ gì? Cậu vẫn muốn né tránh, không chọn lựa đối diện? Tuy nói mình đã chuẩn bị tâm lí, nhưng nếu Trần Lâm thực sự chọn lựa như vậy, Tống Đình Phàm nghĩ nếu hắn không có chút tức giận là gạt người

Không xem nhẹ tình tự dao động của Tống Đình Phàm, Trần Lâm bước đến gần hắn, ngẩng đầu nghênh thị ánh mắt bá đạo chưa rời mình khắc nào, “Đình Phàm, tin em”

Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm, không phải không tin cậu, chính là chuyện lần trước với Tống lão đầu nhi hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn cũng không quên khi đó Trần Lâm do dự như thế nào. Lúc ấy, Tống Đình Phàm liền hoải nghi, nếu một ngày cậu buộc phải đối mặt với cha mẹ mình, cậu sẽ làm sao? Tống Đình Phàm biết, Trần Lâm không quyết đoán lạnh lùng như mình. Vấn đề không phải có tin tưởng nhau hay không, mà là ở tính cách của Trần Lâm

Trần Lâm nhận chìa khóa xe, xoay người chuẩn bị mở cửa, Tống Đình Phàm có chút mạo muội giữ chặt tay Trần Lâm, hắn muốn nói, anh đi cùng em, cũng có ý luyến tiếc đã buộc cậu như vậy. Vì thế, lôi kéo dừng lại, không ngôn ngữ gì

Trần Lâm như hiểu ý tứ của Tống Đình Phàm, mỉm cười cùng hắn, “Tin tưởng em bây giờ, cũng không nghĩ chuyện tách ra. Nhưng là, bọn họ là cha mẹ em, anh cho em thời gian, em cũng muốn cho bọn họ thời gian, để mình tự nói. Em… sẽ dẫn bọn họ về”


Dùng sức nắm chặt tay Tống Đình Phàm, Trần Lâm cam đoan

– “Vậy em lái xe….”. Tống Đình Phàm không quá tin tưởng để cậu lái xe, tuy hắn tin vào kĩ năng lái xe của cậu

Trần Lâm sớm đã có bằng lái, Tống Đình Phàm nghĩ mua cho cậu một chiếc xe, chính là Trần Lâm nói mỗi ngày cơ bản đều đi cùng hắn, không cần…. mua thêm xe. Trần Lâm kiên quyết như vậy, Tống Đình Phàm cũng đồng ý. Chính là ngẫu nhiên, sẽ có lúc Trần Lâm tự lái xe đi làm. Nếu hắn không tiện, vẫn còn có xe của công ty

– “Haha, tổng yếu phải cho bọn họ biết anh không bạc đãi em, như vậy chúng ta mới thắng được na!”. Câu vui đùa này của Trần Lâm lại làm Tống Đình Phàm hiểu ra, Trần Lâm là muốn dùng xe dẫn lời, để cha mẹ mình tự động hỏi chuyện

Dù sao, xe Tống Đình Phàm màu sắc tuy không quá nổi bật, nhưng không thể nghi ngờ đó là một chiếc xe hàng thật giá thật, cha mẹ Trần biết đó không phải xe con trai mình mua, vì bọn họ vẫn luôn nghĩ Trần Lâm chỉ mở một hiệu sách bình thường thôi

– “Đi thôi, anh ở nhà đợi mọi người về dùng cơm chiều”. Tống Đình Phàm nói vậy, đã làm cho Trần Lâm có được động lực lớn lao

Đến ga, lúc nhìn thấy cha mẹ, tuy trong lòng Trần Lâm lo lắng, nhưng dù sao cũng là gặp cha mẹ mình, cậu vẫn vui vẻ

– “Ba, mẹ, hai người sao lại đến? Cũng không nói cho con một tiếng!”

Nhận túi du lịch từ tay ba Trần, Trần Lâm hỏi

– “Còn không phải vì muốn con bất ngờ! Con trai, mùng 1 tháng Năm, ta và cha con đều được nghỉ, chúng ta liền bàn bạc nếu không đến thăm con, cuối cùng quyết định, cáp~, vẫn là đến đây đi đến đây đi….. Thế nào, con trai, gặp cha mẹ con vui không?”

Trần lâm liếc nhìn ba Trần, hai cha con đều buồn cười với tính cách trẻ con của mẹ Trần a!

– “Vui, gặp ba mẹ con rất vui a! Đi thôi, mẹ, lên xe trước rồi nói sau”

Trần Lâm cùng cha mẹ đến bãi đậu xe

Làm người một nhà, tướng mạo giống nhau có thể do tạo hóa, nhưng tính cách giống nhau, suy nghĩ giống nhau thì chắc chắn phải sống cùng nhau rất lâu mới dưỡng nên như vậy


Ba Trần, mẹ Trần, lúc nhìn thấy chiếc xe, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau. Trần gia tuy không phải một giá đình đại phú đại quý, nhưng tuyệt cũng là thường thường bậc trung, thuộc giai cấp tư sản dân tộc. Ba Trần làm giáo dục nhiều năm như vậy, bây giờ lại là cán bộ trong Cục, kiến thức trên mọi phương diện đều kiêu ngạo một mặt, mà mẹ Trần làm công tác văn nghệ nhiều năm như vậy, kiến thức cũng rộng rãi. Cho nên, với chiếc xe xuất hiện trước mặt này, hai người đều có suy nghĩ trong lòng

Hai người đều tự biết con trai sẽ vì đón bọn họ mà chạy đi mượn xe của bằng hữu, dù có thể như vậy, nhưng bằng hữu của con lại đủ năng lực mua được chiếc xe này sao?

Lên xe, Trần Lâm đều nhìn ra những nghi hoặc của ba mẹ, nhưng cậu biết bây giờ không phải thời cơ giải thích tốt nhất, ít nhất phải tìm một nơi ngồi lại nói chuyện

– “Ba, mẹ, con mang hai người đến cửa tiệm trước tiên, uống vài thứ, sau đó chúng ta nói tiếp được không?”. Trần Lâm khởi động xe, hỏi ý kiến cha mẹ

Ba Trần gật gật đầu, mẹ Trần tất nhiên không phản đối, tình huống hiện tại, có ngu ngốc cũng biết con trai sắp giải thích mọi chuyện

Lúc nhìn thấy cửa hiệu, nói ba Trần mẹ Trần không kinh ngạc là nói dối, hai người không phải nông dân không biết gì, ba Trần đi công tác, mẹ Trần biểu diễn, bọn họ không xa lạ Bắc Kinh. Chính là vừa nghe tên đường, liền biết đó là trung tâm thương mại. Mà nhìn mặt tiền cửa hiệu rộng lớn như vậy, đồng thời lại ở vị trí đắc địa, ba Trần mẹ Trần chắc chắn tiền vốn mình tài trợ cho con không đạt đến trình độ này

Lúc này, hai người không hề che giấu những nghi hoặc trong lòng với con trai

Trần Lâm mang hai người vào cửa tiệm, tìm một nơi yên tĩnh nhưng không khuất tầm mắt, liền an bài cha mẹ ngồi xuống, cũng phân phó trà và điểm tâm cho hai người

Ba Trần mẹ Trần vẫn quan sát mọi hành động của con trai, họ biết con trai đều rất quen thuộc với cửa hiệu, mà nhân viên nơi này rõ ràng cũng xem cậu là ông chú. Tuy hết thảy đều khẳng định đây là cửa hiệu của Trần Lâm, nhưng cha mẹ Trần vẫn nghi hoặc: Trần Lâm làm sao mở được cửa hiệu này?

Trần Lâm nhận trà và điểm tâm từ nhân viên phục vụ, tự tay châm trà cho cha mẹ xong, mới chậm rãi mở miệng, “Ba, mẹ, con biết hai người đều nghi hoặc, con đây chậm rãi giải thích cho hai người, hai người hãy nghe con nói, đợi con nói xong, cha mẹ nghĩ thế nào thì nói cho con biết, được không?”

Thái độ của con khẩn cầu cùng trịnh trọng, cha mẹ Trần tự nhiên không xem nhẹ được, thuận theo con trai, hai người gật đầu

– “Ba năm trước, lúc còn làm ở cửa hàng mắt kính con có quen một người, người kia…..”

– “Cho nên sau khi đến Bắc Kinh, có người ta trợ giúp, con mở cửa hiệu này, kinh doanh sách đồng thời kinh doanh trà…..”. Nói xong, Trần Lâm nhìn quanh cửa hiệu một vòng

Ba Trần, mẹ Trần nghe con trai nói rõ, trong lòng mơ hồ rồi khẳng định đã nắm bắt được mấu chốt, chăm chú nhìn con thật lâu, hai người liếc nhìn nhau, ba Trần chậm rãi nói, “Trần Lâm, con muốn nói cho chúng ta biết, ‘người kia’ theo lời con là một nam nhân, đúng không?”

Hơi thở bị kiềm hãm, thu hồi tầm mắt, Trần Lâm khẩn trương nắm chặt tay, khẽ cắn môi, gật đầu thừa nhận


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.