Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 71


Đọc truyện Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông – Chương 71

Trần Lâm về Bắc Kinh đúng vào tết nguyên tiêu *Rằm tháng Giêng*

Vừa nhìn thấy Tống Đình Phàm, Trần Lâm liền hiểu thời gian qua vì cố ý né tránh, cố ý dùng áp lực đè nén nhớ nhung thì sẽ tưởng niệm người này mãnh liệt như thế nào. Khi nhìn thấy hắn, trong lồng ngực đều tràn đầy tâm tình thỏa mãn làm mình không kiềm nén được. Nếu như thế, vì sao mình phải nghĩ đến việc chia tay?

Khi Tống Đình Phàm thấy Trần Lâm liền nhíu nhíu mày mất tự nhiên, người này ở nhà gần một tháng nhưng không béo được chút nào, ngược lại, còn rất gầy! Việc ở nhà, làm cậu lo lắng bất an… đến vậy sao?

Vì thế, Tống Đình Phàm nghĩ, xem ra thời gian qua những suy tính của mình tất yếu phải được thực thi vào đêm nay

Không nói gì thêm, Tống Đình Phàm đưa Trần Lâm về nhà, buộc cậu thành thành thật thật nghỉ ngơi, buổi tối bọn họ sẽ đến một nơi ăn cơm. Trần Lâm vốn đang cảm thấy áy náy với Tống Đình Phàm, hơn nữa lâu rồi không được gặp hắn, vì thế, ngoan ngoãn nghe lời Tống Đình Phàm, cũng không nói sẽ đến cửa tiệm xem xét chút tình hình

Tối đến, Tống Đình Phàm lái xe đưa Trần Lâm đến ‘một nơi’ dùng cơm tối như khi sáng đã nói

Khi xe hắn đi vào một cổng có lính gác, Trần Lâm mới mơ hồ rồi lại rõ ràng biết hắn rốt cuộc đang làm gì

Trong lòng cả kinh, Tống bá bá đã nói với Tống Đình Phàm?!

Bất an lo lắng bước xuống xe, Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm, hắn tất nhiên rất chú ý đến tình tự trong mắt cậu nhưng không giải thích lời nào, chỉ nắm chặt tay Trần Lâm. Trong mắt rõ ràng hiển hiện, xác thực xác thực nói với cậu: không cần lo lắng, mọi việc đã có anh

Tống Đình Phàm tin tưởng bây giờ Trần Lâm đã biết mình đang làm gì

Trần Lâm theo Tống Đình Phàm đi vào một ngôi nhà cổ, không khó nhận ra, phòng ốc nơi này nhất định đã có từ rất lâu. Tuy sắc trời đen thẫm nhưng từ ánh đèn ít ỏi trong nhà, Trần Lâm mơ hồ nhìn ra một cỗ uy nghiêm lặng lẽ từ những căn phòng kia

Vào trong nhà, đèn đuốc sáng choang, thị giác thay đổi đột ngột làm Trần Lâm nhất thời không thích ứng được, đưa mắt nhìn lại, mới biết cảm giác khi đứng bên ngoài và bên trong ngôi nhà rất khác biệt! Nội thất trong nhà đủ xa hoa nhưng không phô trương, đủ cổ kính nhưng không cũ kĩ. Hiển nhiên, chủ nhân rất chú trọng giữ gìn

Ánh mắt hơi thay đổi, Trần Lâm liền thấy lão nhân làm mình phải chọn lựa. Lão nhân sắc mặt trầm ổn như núi không chút dao động. Kì thật, trước khi đến đây, Tống Đình Phàm đã nói qua một tiếng với Tống lão đầu nhi sẽ mang người cùng đến. Lời vừa thốt ra, lão nhân còn không đoán được người nào sẽ đến sao?


Một lúc lâu sau, Trần Lâm rõ ràng cảm nhận lão nhân đang im lặng cao thấp đánh giá mình. Không biết qua bao lâu mới nghe được một câu hỏi đã cố lược hiển những sắc thái uy nguy hùng hậu

– “Đây là kết quả cuối cùng sau khi cậu suy nghĩ xong?”

– “Tống bá bá…..”. Giọng nói luống cuống không thể rõ ràng hơn

Mà Tống Đình Phàm vốn đang đứng bên cạnh Trần Lâm, sau khi nghe xong câu hỏi của lão nhân, trong lòng vốn như một mặt hồ bình lặng lại có viên đá to rơi xuống, ngay khi những gợn sóng trong mặt hồ vì câu hỏi kia còn chưa tan, một câu ‘Tống bá bá’ của Trần Lâm còn làm hắn kinh ngạc hơn nữa

Nhìn thấy tình thế trước mắt, trong đầu chuyển động qua lại vài lần, Tống Đình Phàm đã rất rõ ràng nguyên nhân những thay đổi kì lạ gần đây của Trần Lâm! Nguyên bản mình đang đợi Trần Lâm trở về tự mình giải thích, thật không ngờ tình huống này đã nói rõ tất cả! A, bất quá nghĩ thêm một chút, hiện tại cậu không phải ‘tự mình’ giải thích sao! Chẳng qua phương thức có chút khác biệt!

Đáy mắt Tống Đình Phàm cuồn cuộn cảm xúc, nhưng hắn áp chế đi rất nhiều, bởi vì hắn cũng đang đợi, đợi Trần Lâm nói cho hắn biết quyết định cuối cùng. Liếc mắt nhìn lão đầu nhi vẫn đang ngồi uy nhiêm, Tống Đình Phàm lại nghĩ, xem ra lão đầu nhi nghĩ đêm nay hắn mang Trần Lâm đến đây vì cậu muốn thông báo kết quả, không biết, đêm nay hắn đưa Trần Lâm đến, căn bản đã không nói cho cậu một lời nào. Trần Lâm hoàn toàn không biết gì về việc được mình mang đến đây

Tình huống bất ngờ này, không khí đột nhiên căng thẳng cực độ!

Trần Lâm liếc mắt nhìn Tống Đình Phàm, rõ ràng trong mắt có chút xin lỗi cùng xấu hổ, thậm chí cậu cũng rõ ràng nhận ra, không khí quanh Tống Đình Phàm đang rất lạnh lẽo. Cười khổ trong lòng, nguyên lai Tống bá bá không gặp hắn, hắn cũng không biết việc mình đã gặp Tống bá bá

Chính là vì đoạn hội thoại lộ liễu vừa rồi giữa mình và lão nhân đã tố cáo tất cả. Xem ra đêm nay về nhà mình còn phải giải thích một phen

Lại nhìn về Tống lão đầu nhi, ánh mắt Trần Lâm đã rất thanh minh, trấn định, “Tống bá bá, Trần Lâm không thể đáp ứng người….. Thật xin lỗi”

Lẳng lặng chăm chú nhìn Trần Lâm một lát, Tống lão đầu nhi hoàn toàn hiểu việc mình làm đã vô dụng! Đáy lòng sâu kín thở dài một hơi, ánh mắt lại chuyển sang đứa con đang đứng bên cạnh Trần Lâm, nhận thấy ánh mắt con không chút e dè sợ hãi, thậm chí còn rất lạnh lùng bình thản. Lão nhân mắng to một câu trong lòng: thực sự là đứa con không biết phải trái tốt xấu!

Biết rõ mình có thể không thành công trong việc chia rẽ hai người, nhưng vẫn tìm gặp Trần Lâm, việc này, xú tiểu tử của mình có thể sẽ liều mạng sống chết với mình đến cùng a!


Lùi từng bước, lão nhân nghĩ, nếu mình ngăn cản không được, vậy những gì Trần Lâm nói cũng không có gì không đúng ………..

Lại nhìn hai người đang trước mặt mình, lão nhân tựa hộ cảm giác cũng không cần cực đoan đến vậy, như thế, lão nhân đương nhiên cũng sẽ không nói những việc mạo phạm đến tôn nghiêm của nam nhân. Vì nói ra, mình cũng có chút không tôn trọng người khác. A!

Bất quá, hai người đang đứng cũng có thể xem là cảnh đẹp ý vui. Nhưng đứa con lại trưng ra bộ mặt u ám thực tổn hại đến hình tượng; còn Trần Lâm kia mới thực mà mặt ngọc đón gió, dung mạo duyệt nhân

Có chút luống cuống vì mình trầm tư quá lâu, Tống lão gia vội vàng giả vờ ho khan hai tiếng, “Khụ, ách, đừng đứng như vậy, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Tết nguyên tiêu, hai đứa có thể đợi, nhưng bánh trôi thì không thể a~!”

Lời nói của lão nhân xoa dịu không khí rất nhiều, lại dùng ánh mắt hiền lành thân tình nhìn Trần Lâm, làm cậu trở tay không kịp!

Trần Lâm mở to mắt, trong lòng nghi vấn, mọi việc giải quyết như vậy? Tống bá bá đồng ý?? Không ngăn cấm gì sao???

Mà lão nhân dường như muốn cổ vũ Trần Lâm, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ vai cậu, “Đi thôi, con có thể chưa rành đường đi nước bước trong nhà, để Đình Phàm dẫn con đi rửa tay rồi quay lại ăn cơm”

Trần Lâm cảm kích bối rối gật đầu, sau đó theo Tống Đình Phàm đến toilet

Tống lão gia đứng yên hồi tưởng ánh mắt “ngốc lăng’ đang tính toán của con trai, trong lòng có chút bất an xoa xoa trán

Trong buồng vệ sinh, xuyên qua tấm kiếng, Trần Lâm không ngừng phiêu mắt liếc nhìn Tống Đình Phàm đang yên lặng bên cạnh, chỉ thấy người nọ xoa tay hai ba lượt, chậm rãi mở nước rửa sạch, sau hai lần thì dùng khăn lau tay. Đến khi chuyển khăn tay qua cho mình cũng không ngẩng đầu nhìn mình một cái, không ngẩng đầu nói với mình một câu. Trần Lâm biết Tống Đình Phàm đang chờ đợi điều gì, nhưng trong tình thế này, cậu có mở miệng cũng không nói được câu nào

Trần Lâm vẫn trầm mặc lần lượt ra khỏi buồng vệ sinh. Ngay khi sắp ra đến cửa, Tống Đình Phàm đột nhiên dừng lại, Trần Lâm nhất thời không phản ứng kịp liền va vào ngực Tống Đình Phàm, bất động thanh sắc chạm vào thân thể hắn

Một đôi con ngươi sâu không thấy đáy thẳng tắp nhìn vào mắt Trần Lâm, làm lòng cậu ngẩn ngơ


– “Ăn cơm trước, hết thảy về nhà nói sau”. Nói xong, Tống Đình Phàm liền xoay người đi ra

Trần Lâm chỉ có thể lăng lăng đi theo hắn

Tống lão đầu nhi ngồi trong phòng ăn nhìn hai người bước vào, lại cẩn thận nhìn bầu không khí có chút quái dị, trong đầu liền lóe lên ý niệm, thì ra là thế!

Tinh mâu chạy qua chạy lại giữa hai người, sau đó thu về. Tiếp theo liền ra sức đón tiếp Trần Lâm dùng cơm

Vì Trần Lâm và Tống lão đầu nhi đã gặp nhau nhiều lần, hơn nữa còn cùng nhau dùng cơm vài lần. Trừ bỏ khúc mắc giữa hai người về Tống Đình Phàm; những vấn đề khác, có thể nói Trần Lâm và lão nhân rất hòa hợp. Lão nhân cũng rất quan tâm cậu. Tuy Trần Lâm còn trẻ tuổi nhưng tính cách và sở thích lại tương đồng với ông, tỷ như hai người cùng bàn luận về sách, trà đạo đều thập phần ăn ý.

Nếu không bởi vì thế, Trần Lâm cũng sẽ không tùy tiện nghĩ lão nhân thật lòng đối xử tử tế với mình

Tống Đình Phàm bất động thanh sắc nhìn hai người, mày tự nhiên nhíu lại, trong lòng đã sớm có những suy tính của mình

Cơm chiều xong, Tống Đình Phàm để Trần Lâm tùy ý ngồi trong phòng mình, tùy tiện xem bất kì thứ gì trong phòng. Hắn đến thư phòng gặp lão đầu nhi. Trần Lâm biết hai cha con họ hẳn nhiên là đang tranh luận, cậu cũng không hỏi thêm điều gì, thức thời ngồi ngốc trong phòng Tống Đình Phàm

Lần cuối cùng hai cha con gặp nhau trong thư phòng đã là hơn một năm trước. Nhưng không khí giữa hai lần gặp mặt đều không quá khác biệt, đông đặc và cứng ngắt

Lão nhân ngồi sau bàn làm việc không ngại ánh mắt sắc bén đứa con đang bắn về mình, nhàn nhã nhấp một ngụm trà vừa pha, đợi con mở miệng

– “Ông không cần giải thích với con một chút về hành vi của mình sao?”. Không muốn tiếp tục đứng như vậy, Tống Đình Phàm ngồi xuống sô pha gần mình nhất rồi nặng nề mở lời

– “Nga?”. Tống lão đầu nhi chỉ hơi nâng mắt liếc nhìn còn

Trên mặt tuy cảm xúc không dao động nhiều nhưng trong lòng đã thầm giật mình, nguyên lai đúng là vậy! Đứa nhỏ Trần Lâm kia không nói cho con mình chuyện bọn họ đã gặp nhau! Thật ra tất cả đều là đứa con khư khư cố chấp mang Trần Lâm về gặp mình! Xem ra, đêm nay Trần Lâm chỉ là vì câu hỏi của mình mới thuận thế nói ra quyết định, chứ không phải đã tính toán trước sẽ cự tuyệt mình trước mặt đứa con

Nhưng, theo tính cách của con mình, bị người khác giấu diếm, chỉ sợ là đã rất tức giận rồi, trách không được, vừa rồi lại phát hiện không khí giữa hai người kia rất cổ quái. Xem ra, lần này mình đã làm liên lụy đến Trần Lâm, đứa nhỏ kia thể nào về nhà cũng phải nhọc công giải thích với thằng con mình một phen. Nếu không……

Biết việc đêm nay hoàn toàn không phải là chủ ý của Trần Lâm, lão nhân suy nghĩ cách thức nói chuyện, hoàn toàn không để ý ánh mắt đã có chút mất kiên nhẫn của con trai


– “Vậy con tùy tiện mang Trần Lâm về đây, chẳng phải cũng cần giải thích với ta một chút sao?”

– “Con chỉ nói với ông một lời, quyết định của con cũng đã được nói ra từ vài năm trước, chẳng qua là ông có chấp nhận vấn đề hay không thôi”. Tống Đình Phàm cũng không thua kém lão nhân

Tống lão đầu nhi biết Tống Đình Phàm muốn nói việc vài năm trước hắn đã đề cập mình đồng tính luyến ái, ông nhớ khi đó mình đã tức giận, giật mình như thế nào khi nghe điều này; sau đó lại nhìn đứa con dứt khoát rời nhà lập nghiệp, lão nhân khi ấy nhất thời sững sờ

Chú ý biểu tình của lão nhân, Tống Đình Phàm tiếp tục mở lời, “Ông cũng biết trước nay những chuyện con đã quyết định, ông không thể can thiệp vào. Hôm nay con mang Trần Lâm về đây, chỉ vì muốn cậu ấy an tâm phần nào thôi. Không phải đến để mong được chấp nhận”

Đúng vậy, đêm nay Tống Đình Phàm đưa Trần Lâm về nhà gặp lão đầu nhi vì muốn cậu an tâm một chút. Trước đó, Tống Đình Phàm đều cho rằng Trần Lâm chậm chạp chưa muốn quay về vì cậu còn áy náy với cha mẹ. Cho nên, lần này Trần Lâm trở về, Tống Đình Phàm trước tiên liền dẫn cậu đi gặp Tống lão đầu nhi, hắn muốn nói với Trần Lâm, cho dù người nhà có phản đối, cho dù người nhà có tìm mọi cách ngăn cản, hắn cũng sẽ không buông tay; hơn nữa việc Tống lão nhân có tán thành hay phản đối cũng tuyệt không ảnh hưởng đến quyết định của hắn; nếu hắn yêu Trần Lâm, vậy cậu chỉ cần toàn tâm toàn ý với hắn, những việc còn lại không ảnh hưởng gì

Chính là, Tống Đình Phàm thật không ngờ, Trần Lâm đã gặp lão nhân nhà mình, thậm chí còn giấu diếm mình, hai tháng qua Trần Lâm luôn im lặng suy nghĩ về việc chia tay. Nghĩ vậy, Tống Đình Phàm liền tức giận ngút trời

– “Con nghĩ như vậy, nhưng…. đứa nhỏ Trần Lâm kia có như con không? Nó chính là đã suy nghĩ thật lâu mới trả lời ta. Đương nhiên, tuy rằng cuối cùng là từ chối, nhưng ít nhất nó cũng đã do dự đắn đo quá lâu đi? Lí giải theo một nghĩa nào đó, nó…. tựa hồ không được kiên định như con đâu…. Hơn nữa, không từ mà biệt, theo ta biết, nó chỉ mới vừa quay lại hôm nay a”

Ngụ ý, Trần Lâm rõ ràng là do dự như thế, nếu ta thêm vào một chút thúc giục ‘gì đó’, nó rất có thể sẽ không trở lại đâu! Lời nói này của Tống lão đầu nhi mang theo vài phần khiêu khích, tuyệt đối đã làm cơn giận của Tống Đình Phàm tăng thêm vài phần

– “Ông làm tốt việc của mình là được rồi, người của con, con tự có cách giải quyết!”

Nói xong, Tống Đình Phàm liền rời đi, vì lời nói của lão nhân thực sự đã chạm vào tử huyệt của hắn– Trần Lâm thế nhưng rất do dự!! Điều này làm hắn có chút không chịu được

Tống lão đầu nhi nhìn bóng dáng giận dữ của đứa con, trong lòng thầm than không tốt không tốt, mình nhất thời nhanh nhẩu cố ý khích tiểu tử nhà mình, nhưng đã làm Trần Lâm gặp rắc rối lớn!

Tống lão nhân có chút hốt hoảng nói với theo con, “Nó cuối cùng vẫn là nói với ta sẽ giữ vững lập trường!”

Thân ảnh đang đi hơi dừng lại, sau khi nghe được câu nói của lão nhân, thân thể có chút thay đổi, xoay người đắc ý nhìn lão nhân, sau đó lại đi thẳng

Trong phòng chỉ còn lão nhân, ông tấm tắc tự nghĩ, tại sao phải nói cho nó a! Giờ làm cho nó đắc ý, còn khoe khoang với mình! Bất quá lại nghĩ, quên đi, mình cũng xem như đã đồng ý cho hai đứa, thì còn so đo như vậy làm gì! Chính mình cũng cảm thấy thật may mắn, nếu đúa nhỏ kia không phải là Trần Lâm, có lẽ mình sẽ đấu đến cùng với đứa con xem rốt cuộc bản thân có thể một lần thay đổi quyết định của nó hay không


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.