Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 93


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 93

…..nghe bọn họ nói thế, người biết thì xem như là Hoàng thượng có duyên với đứa trẻ kia,
người không biết thì còn tưởng đó là con riêng của Hoàng thượng nữa
đấy?….

__________________________

Nước được bưng lên, Vân phi lần lượt súc miệng, nhưng có súc thế nào đi nữa thì trong miệng vẫn cảm nhận được cái vị khai kia…

“Tại sao? Tại sao trong miệng ta vẫn có cái vị kia cơ chứ? Ai có thể nói cho ta, ai có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không…” Sự kiêu căng lúc đầu sớm đã chẳng còn, Vân phi đầy vẻ tuyệt vọng nhìn hai người bên
cạnh, một người là thiếp thân cung nữ của ả, một người là thiếp thân ma
ma.

“Nương nương, đừng như vậy, không còn mùi gì nữa đâu, là do
tâm lý người nghĩ vậy thôi…” Kiều ma ma đi lên phía trước, đỡ lấy thân
thể đang chực ngã của Vân phi, nói lời an ủi.

“Tâm lý của ta?”
Vân phi ngẩng đầu, nhìn mặt của ma ma, mơ màng hỏi: “Phải làm thế nào,
thì tâm lý của ta mới không cảm thấy khó chịu nữa? Phải làm thế nào mới
có thể quên hết đi?”

“Nương nương, người cứ ngẫm nghĩ xem ai hại
người ra nông nỗi này? Là ai khiến người phải chịu khổ thế này! Không
thể cứ thương tâm vậy được, người nên nghĩ cách báo thù mới phải…” Ma ma nghĩ một hồi, có lẽ lúc này chỉ có thể an ủi ả như vậy thôi.

“Là Tiên phi, là Tiên phi hại ta ra nông nỗi này, bằng không sao nàng ta
lại biết ta dùng thuốc gì cơ chứ, nàng ta nói có quen thân với Hỷ công
công, nhưng Hỷ công công là thiếp thân công công bên cạnh Hoàng thượng,
ông ta dám làm thân với hậu phi hay sao? Nhất định là Tiên phi, nhất
định là nàng ta…”

Vân phi nhìn ma ma, rồi lại nhìn Tranh Nhi, là nàng ta, ả dám chắc là vậy!

“Cho nên nương nương phải nghĩ cách mà thu dọn nàng ta, chứ không phải cứ ở
đây mà nghĩ mãi tới chuyện thuốc thang. Nương nương,Tiên phi không hề
đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta, theo nô tỳ thấy thì không
nên đối đầu trực diện với nàng ta, hay là…”

Kiều ma ma lỉnh lên
phía trước, thì thầm bên tai của Vân phi, Vân phi trầm tư, tựa như đang
nghĩ xem kế sách của Kiều ma ma có khả thi hay không.

“Ma ma nói không sai, bổn cung sẽ làm theo lời của ma ma. Nhưng bổn cung đã đắc
tội với ả ta rồi, phải làm sao mới có thể tiêu trừ hiềm khích giữa bổn
cung và ả ta?” Vân phi khổ não nhìn ma ma, sớm đã chẳng còn cái vẻ chán
chường ban nãy nữa.

“Nói từ việc xử tội trước đi! Hôm nay Tiên
phi nương nương đã để lộ chân và đùi, điều này tuyệt đối là không hợp
cung quy. Cung quy không quy định rõ, là bởi vì phi tử trong hậu cung sẽ không phạm phải loại sai lầm này, cho nên…”

Kiều ma ma cười mờ ám, Vân phi cũng cười:


“Cho nên bổn cung cho nàng ta một ân huệ, cứ nói chuyện này chấm dứt tại
đây, bổn cung không truy cứu nữa. Sau đó đến cung của Liên phi đi dạo,
đem chuyện ngày hôm nay kể hết một lượt cho ả ta, tiện thể ngay đến
chuyện độc của Liên phi là do ai hạ cũng âm thầm tiết lộ một phen. Lửa
bén bên chỗ Liên phi, để hai người bọn họ đấu với nhau, chúng ta cứ đợi
mà làm ngư ông đắc lợi là được!”

“Nương nương nói chí phải. Nhưng chỉ làm như vậy thôi thì chưa đủ, đối với Tiên phi phải ân uy tịnh thi
(1), chỉ cần thu phục được nàng ta, đã có lời nói trước đó của Hoàng
thượng, thì chủ nhân của hậu cung chính là nương nương rồi…” Ma ma đứng
bên nhắc nhở.

Vân phi bật cười ha ha:

“Tốt, Tranh Nhi,
những lời ban nãy ngươi nghe rõ rồi chứ? Bây giờ bổn cung muốn đi bái
phỏng Liên phi tỷ tỷ, đến đây giúp bổn cung trang điểm một chút đi!”

Nửa canh giờ sau, phỏng chừng là Thiến chiêu nghi kia vẫn còn chưa rời đi,
thì Vân phi đã xuất phát rồi. Bên chỗ Tiên phi kia tạm thời vẫn chưa
gấp, phải đi báo tin cho Liên phi mới được.

………………….

“Tỷ tỷ, gần đây sức khỏe của tỷ ra sao rồi?” Vừa vào cung môn, Vân phi nhìn thấy hai người đang nói chuyện, ả quan tâm hỏi.

“Hơ, Vân phi muội muội đến đấy à. Là ngọn gió nào thổi muội đến đây vậy,
Liên Hoa cung của tỷ tỷ hôm nay đúng là khách quý không dứt!”

Liên phi cười cười, mặt của ả đã không còn sưng đỏ nữa, nhưng mấy chấm đỏ
trên mặt vẫn ngoan cố không chịu lặn bớt, ả vẫn luôn trốn trong cung,
không dám ra cửa.

“Tỷ tỷ đây là trách muội muội đấy à? Tỷ tỷ cũng đâu phải là không biết, thiếu thút nữa là muội muội không gặp được tỷ
tỷ nữa rồi…”

Giả đò thở dài một tiếng, nghĩ lại quãng thời gian đó, đúng là không phải những tháng ngày mà con người phải sống mà.

“Muội muội nói gì thế? Tỷ tỷ chỉ nghe nói muội muội bị bệnh nhẹ, nghiêm trọng đến thế sao?”

Liên phi vẻ mặt khó hiểu mà hỏi. Thật ra, nàng ta bệnh thế nào sao ả không
biết được cơ chứ? Nghe nói bị tiêu chảy đến nỗi nằm lì trên giường không dậy nổi, nhưng sao lại khỏi thì không ai biết được, cứ như thể bỗng
dưng khỏi hẳn vậy.

“Thật ra, suýt chút nữa thì muội muội…lúc đầu
cứ tưởng là chỉ bị nhiễm lạnh, tiêu chảy thông thường thôi, không ngờ
thuốc của thái y chẳng có tí tác dụng nào hết. Qua ba ngày, các thái y
mới tra ra là muội muội bị trúng độc. Bệnh của tỷ tỷ chắc cũng là bị
trúng độc nhỉ? Thái y có nói phải chữa thế nào hay không?”

Vân

phi nhìn kĩ mấy chấm đỏ trên mặt Liên phi, nếu mặt của nàng ta vĩnh viễn như vậy luôn thì tốt quá. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của ả, Vân phi biết mấy cái này sớm muộn rồi cũng sẽ khỏi thôi.

“Haizz, thái y
sớm đã biết là trúng độc rồi, chỉ là không ngờ lại dai dẳng như vậy.
Thật không biết phải bao lâu nữa thì mới khỏi được, không nói mấy chuyện này nữa, nghe nói Hoàng thượng đã để muội muội tạm thời chưởng quản hậu cung, đúng là phải chúc mừng muội muội rồi!”

Liên phi vẻ mặt cảm kích nhìn Vân phi, nói tiếp:

“Muội muội có thể gánh vác thay tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự cảm thấy rất vui mừng.
Bao năm nay, tỷ tỷ đã mệt mỏi rồi. Sau này có muội muội giúp đỡ tỷ tỷ,
tỷ tỷ nhẹ nhõm không ít. Nhưng phải vất vả cho muội muội rồi!”

Vân phi cười nhạt nhìn cái vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của Liên phi, ngoài miệng nói lời cảm ơn, trong lòng nhất định là hận sao mình không chết
luôn chứ gì. Nếu là bình thường, ả sẽ cười ha ha, nhưng bây giờ thì
không được, ả còn cần nàng ta giúp nữa mà?

“Lúc trước chỉ biết
hâm mộ sự uy phong của tỷ tỷ khi chưởng quản hậu cung, thực tế mình làm
rồi mới biết cái khó của nó. Chắc tỷ tỷ cũng nghe nói rồi chứ, hôm nay
Tiên phi cởi giày đến Thanh Hoa Trì bắt cá, bị Hoàng thượng và Lân vương nhìn thấy…”

Thấy cái vẻ muốn nói lại thôi của Thiến chiêu nghi,
Vân phi ngừng lại, nói với Thiến chiêu nghi: “Muội muội cũng có mặt,
tình hình cụ thể chắc muội muội cũng biết chứ?”

Thiến chiêu nghi gật gật đầu, tức giận nói:

“Liên phi nương nương, tỷ không biết tình hình lúc đó náo nhiệt bao nhiêu
đâu. Tiên phi đi chân trần, váy xắn tới hông, quần dưới váy cũng kéo tới đùi, hơn nữa nàng ta còn ôm ấp với Lân vương…”

“Thế Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng có nhìn thấy hay không?” Liên phi khẩn trương
hỏi, hai người bọn họ dám thân mật như vậy, chắc Hoàng thượng sẽ tức lắm đây?

“Hoàng thượng đương nhiên là tức giận rồi, nhưng Lân vương
giải thích là muốn giúp một tiểu cung nữ bắt cá, mà đúng lúc Tiên phi
sắp té vào trong nước, ngài ấy liền tiện đà mà cứu nàng ta lên…nhưng mọi người đều thấy rất rõ ràng, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp thế chứ?”
Thiến chiêu nghi than thở một tiếng, Vân phi không cam mà nói:

“Hoàng thượng nói như vậy, rõ ràng là bảo vệ hai người họ, Lân vương giải
thích như thế, Hoàng thượng liền tin luôn. Hoàng thượng còn đối xử rất
tốt với đứa trẻ kia, thậm chí đứa trẻ đó bất kính với người mà người
cũng không tức giận…”

“Đây…cho dù là con của mình, người cũng
chưa từng đối xử tốt như vậy. Đứa trẻ đó là tiểu cung nữ bên cạnh Tiên
phi sao?” Liên phi tức tối nói, nghe bọn họ nói thế, người biết thì xem
như là Hoàng thượng có duyên với đứa trẻ kia, người không biết thì còn
tưởng đó là con riêng của Hoàng thượng nữa đấy? Hơn nữa, sao đột nhiên
Tiên phi lai tìm một tiểu cung nữ ở bên người, tất cả những điều này

đúng là có vấn đề mà.

“Nương nương, tỷ nói xem chuyện này của
Tiên phi phải xử lý sao đây? Hoàng thượng giao nàng ta cho chúng ta toàn quyền xử lý, muội muội mới bắt đầu làm, cái gì cũng không hiểu, mong tỷ tỷ hãy cho ý kiến đi nhé?”

Vân phi khiêm nhường nhìn Liên phi đang tức giận, mục đích của ả đã đạt được rồi, chắc Liên phi sẽ đối phó với nữ nhân kia nhỉ?

“Việc này, theo cung quy thì đúng là không dễ phạt. Muội muội không ngại tìm
người cảnh cáo nàng ta một phen, bổn cung sẽ nói với Hoàng thái hậu một
tiếng, tin rằng Hoàng thái hậu sẽ chủ trì công đạo.”

Liên phi
cười nhạt, tìm ai cũng chẳng sao, đã hơn mười ngày, chắc độc của nàng ta sắp phát tác rồi nhỉ? Đến lúc đó, một phi tử điên, ả không tin nàng ta
còn có chỗ đứng trong cung.

“Tỷ tỷ nói không sai, thế thì muội
muội đi tìm người trước đây. Tỷ tỷ phải dưỡng sức khỏe cho tốt, trong
cung còn có rất nhiều chuyện cần tỷ tỷ làm chủ nữa đấy?” Vân phi giả dối dặn dò, Thiến chiêu nghi cũng đứng dậy cáo từ. Trong lòng mỗi người đều có tính toán, chẳng qua là hiện nay bọn họ có cùng một mục tiêu mà
thôi.

*

“Nương nương, trong cung đã trở nên náo nhiệt rồi, người không ra ngoài làm rối thêm nữa hay sao?” Thủy Nhi nhẹ nhàng bóp
vai cho mỹ nhân đang nằm trên tháp, khó hiểu hỏi.

“Làm rối cái
gì? Là hai người họ quá ngu ngốc, bọn họ không nhìn thấy rằng Tiên phi
kia là một người không dễ chơi hay sao?” Mỹ nhân cười khẽ, nhắm mắt lại
vẻ mặt hưởng thụ.

“Nhưng nương nương không tranh không cầu như
vậy, cuối cùng rồi chẳng phải cái gì cũng không có được hay sao?” Thủy
Nhi không vui mà nhìn mỹ nhân, thật không hiểu nương nương nghĩ sao nữa, rất nhiều thứ đều có thể cầu được ước thấy, nhưng nàng ấy chẳng để ý
đến cái gì cả.

“Thủy Nhi, cái này ngươi không biết rồi, chẳng
phải ta đã có được sự chiếu cố lâu dài của Hoàng thượng rồi sao? Bây giờ ta chỉ có một công chúa, tranh cái gì, cầu gì chứ? Đợi khi mang thai
thêm một hoàng tử, chúng ta có thể từ từ hành động.” Mỹ nhân mở mắt ra,
lông mi xinh đẹp chớp chớp, mang theo từng tia trí tuệ.

“Với năng lực của nương nương, nếu như quản lý hậu cung, chắc chắn sẽ tốt hơn ả
nữ nhân độc ác kia. Nương nương nên nắm bắt, chí ít thì có quyền lợi vẫn tốt hơn là không quyền !” Thủy Nhi ấm ức nói, sự thông minh tài tình
của nương nương, vốn là đệ nhất trong cung, không ai sánh bằng. Mà Hoàng thượng thì lại càng đối xử tốt với nương nương, cùng vào cung với nương nương, người hiện tại được sủng ái nhất đó là nương nương, mà điều nàng nghĩ không ra đó là, tại sao nương nương không tranh giành gì hết vậy?

“Thủy Nhi, cái này thì ngươi không hiểu rồi, nếu như ta tranh giành quyền lợi gì đó, nhất định Hoàng thượng sẽ không xem trọng ta như vậy nữa đâu.”
Mỹ nhân khẽ thở dài một tiếng, trong thanh âm mang theo sự bất đắc dĩ.

“Nương nương, Thủy Nhi không hiểu. Nhưng nương nương sẽ không làm gì nữ nhân
kia hết sao? Cứ như vậy mà nhìn nàng ta kiêu căng trong cung à? Giống
như chuyện hôm nay, trong lòng mọi người đều rất rõ, Hoàng thượng đối xử với nàng ta không giống trước kia nữa. Tuy cho đến nay vẫn vậy, nàng ta vẫn còn chưa thị tẩm, nhưng mọi người đều biết, đấy chỉ là chuyện sớm
muộn mà thôi!”

Thủy Nhi sốt ruột nhìn mỹ nhân, mỹ nhân trầm mặt xuống, lạnh giọng nói:

“Đương nhiên sẽ không! Thảo Nhi, gia gia của ngươi hình như là…” Giọng từ từ
nhỏ lại, qua hai nén nhang, cái cô nương gọi là Thảo Nhi kia cầm lấy
lệnh bài của Đồng phi đi ra khỏi cung, không ai hay biết nàng ta ra khỏi cung làm gì.

***


Mặt trời ban trưa rất nóng, sau khi Tiểu Tiểu dẫn Điểm Điểm về cung thì không đi ra ngoài nữa, hai người ăn xong cơm thì chơi đùa trong phòng.

“Hoa Nguyên, cô chơi với nó đi, ta không muốn chơi nữa, cứ thua hoài, ta chơi không lại nó, chán chết!”

Tiểu Tiểu ôm hận kêu lên, Điểm Điểm bật cười há há:

“Mẹ, mẹ ngốc quá đi, ngay đến Điểm Điểm cũng không thắng nổi!”

Tiểu Tiểu lườm nguýt, cái gì gọi là ngốc hả, ai thắng không nổi tiểu tử mi
chứ, còn không phải tại sợ mi khóc hay sao? Mi thắng, cười ha ha một
cái, mi mà thua, miệng vểnh còn cao hơn ai hết. Tình hình mà cứ như vậy, ta thắng được mới là chuyện lạ đó?

“Ta quá ngốc, Điểm Điểm là thông minh nhất, để Hoa Nguyên chơi với con đi, mẹ đứng bên nhìn hai người…”

Tiểu Tiểu cao hứng nhét đồ vào trong tay Hoa Nguyên, bản thân thì nằm bên
trong giường, mở to con mắt đen láy, nhìn hai người đang ngồi ở đầu
giường.

“Được rồi, Điểm Điểm, dì chơi với con nhé.” Hoa Nguyên
cười hà hà, không phải chỉ là để Điểm Điểm thắng mình thì thua thôi sao? Cái này thì có gì khó chứ?

Cầm một cái que nhỏ lên, Hoa Nguyên giấu tay sau lưng, lát sau mới đưa tay ra, để Điểm Điểm đoán xem đang ở trong tay nào.

Điểm Điểm cau mày nhìn hai bên, hai tay đều lớn nhỏ như nhau, chẳng để lộ ra dấu vết gì, làm sao mà biết là đang ở tay nào chứ?

Hoa Nguyên cười trộm, một tay không cẩn thận mà lỏng ra một chút, đúng lúc
để Điểm Điểm nhìn thấy một góc của chiếc que kia, bé cao hứng cạy tay
của Hoa Nguyên ra: “Ở đây, chính là tay này!”

Tay mở ra, chiếc que quả nhiên là ở trong tay đó, Điểm Điểm cao hứng cầm chiếc que lên, quay đầu nói với Tiểu Tiểu:

“Mẹ, con thắng rồi, con thắng Hoa Nguyên rồi!”

“Ừm, Điểm Điểm lợi hại thật.” Tiểu Tiểu hơi buồn ngủ, híp mắt nhìn hai người bọn họ lại bắt đầu chơi tiếp, dù sao thì kết quả cũng như nhau, Hoa
Nguyên đoán mãi chẳng trúng, mà Điểm Điểm thì đoán đâu trúng đó.

“Hoa Nguyên, nương nương ngủ rồi à?” Đương lúc hai người đang chơi hăng say, Từ ma ma đi vào, nhỏ giọng hỏi.

“Ừm, mới ngủ thôi. Sao vậy?” Hoa Nguyên nhìn về phía Từ ma ma, lại có chuyện gì nữa sao?

“Là Vân phi, ả ta lại đến đây nữa!” Từ ma ma đáp lại một tiếng, sao ả ta
học mãi mà chẳng khôn ra vậy nhỉ? Hôm đó đau bụng bán sống bán chết, sao giờ vẫn còn tới tìm nương nương nữa?

“Vân phi? Ma ma, chính là ả nữ nhân xấu xa mà sáng nay muốn xử phạt nương nương hả?” Điểm Điểm đột
nhiên quay đầu lại, mất hứng hỏi.

“Ừ, chính là ả ta, nhưng Điểm
Điểm không thể nói như vậy được, để ả ta nghe được thì ả sẽ báo thù cháu đấy.” Hoa Nguyên nói với Điểm Điểm.

“Cháu cóc sợ ả ta. Đợi khi ả đến, cháu nhất định sẽ thu dọn ả.” Điểm Điểm hùng hồn tuyên bố, Hoa
Nguyên và Từ ma ma đều trợn mắt, đúng là chủ nào tớ nấy. Điểm Điểm này y chang nương nương, đều rất ngông cuồng.

_______________________

Chú thích:

(1) Ân uy tịnh thi: Dùng uy nghiêm và ân đức quản lí thuộc hạ. Mới đầu thì
đối xử dịu dàng, vừa phải quan tâm đến thuộc hạ, vừa phải khiến cho đối
phương biết bạn là thượng cấp. Làm việc phải dùng cả ân lẫn uy, thủ đoạn phải vừa lỏng vừa ác, vừa nghiêm khắc mà lại khoan dung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.