Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 77
“Đúng, ta là người đàn ông của Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu, dẫn ta đi đi!”
_________________________
Mời ông vào vại——cái này có tính là vậy không nhỉ? Tiểu Tiểu cười gian trá, nhưng Dạ Hoặc này cũng chẳng phải là tay vừa. Hắn không phải đàn ông
bình hoa, không chỉ có tướng mạo, có võ công, còn có đầu óc…
“Mơ đi! Nàng nghĩ sau khi ta giải huyệt xong sẽ bỏ chạy ngay chứ gì? Tiểu Tiểu, đừng có mơ nữa!”
Trực tiếp đánh tan mộng đẹp của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu hời hợt cười cười:
“Tùy thôi, dù sao thì có bắt được ta đi nữa, Lân vương cũng sẽ không để ta
xảy ra chuyện. Ngược lại là ngươi, ban đêm xông vào Lân vương phủ, nghĩ
cũng biết chả có gì tốt đẹp…”
Hừ, Tiểu Tiểu ta tuy võ công không cao bằng ngươi, nhưng về cái khoản tâm cơ, thì lại chẳng kém ngươi đâu nha.
“Vậy sao? Tiểu Tiểu, nàng đúng là ngốc chết đi được, nàng nói xem, phi tử
của Hoàng thượng nửa đêm canh ba xông vào Lân vương phủ, dụng tâm đơn
thuần lắm chắc?” Dạ Hoặc cười gian trá, gần đây trong nhà xảy ra chút
chuyện, hắn không kịp điều tra tỉ mỉ về cô gái này, nhưng nàng tuyết đối không phải là đại phu, tám chín phần là phi tử của Hoàng thượng rồi.
Thật không ngờ rằng, cô gái nhìn thì có vẻ khá thông minh này, thế mà
lại ngốc đến vậy, bị hắn ăn gắt gao…
“Ta…” Tiểu Tiểu ậm ừ cả nửa
ngày, lại phát hiện ra mình căn bản chẳng có cách nào phản ánh được,
nhìn cái biểu tình ăn chắc mình rồi của Dạ Hoặc, nàng mới phát hiện ra
vừa nãy hình như mình mắc bẫy rồi, mắc bẫy của người đàn ông này mất
rồi.
“Ngươi cố ý?” Không phải phủ định, Tiểu Tiểu khẳng định nhìn hắn. Hắn căn bản không biết mình là phi tử của Hoàng thượng, lúc nãy
chẳng qua chỉ là thăm dò mình thôi.
“Cũng phải có sự ngu ngốc của nàng phối hợp mới được chứ. Tiểu Tiểu, hậu cung vui không? Làm phi tử
của Hoàng thượng có vui không? Chắc là không vui vẻ thế đâu, bằng không
nàng chạy ra đây làm gì? Nhưng ta thấy cũng thật kì lạ, nàng chẳng phải
là phi tử của Hoàng thượng hay sao? Sao cứ cảm thấy ông chồng Hoàng đế
của nàng không nhận ra nàng? Ngược lại thì có thân với Lân vương một tí, chẳng lẽ nàng hồng hạnh vượt tường?”
Làm ra cái biểu tình hoảng sợ, nhưng trong lòng hắn thì làm gì có tí ti sợ sệt gì, Tiểu Tiểu giận mắng:
“Cái gì gọi là hồng hạnh vượt tường hả? Ta với Hoàng thượng căn bản chẳng có tí quan hệ gì được không hả? Người ta quen biết là Lân vương, quan hệ
quái gì tới Hoàng thượng chứ? Không biết thành ngữ thì đừng có dùng bậy, để người khác nghe thấy ngươi không thấy mất mặt à.”
Dạ Hoặc sờ
lên mặt nàng, trơn nhẵn, y như lúc lần đầu gặp mặt với mình, thì ra đây
chính là dung mạo thật của nàng, hôm đó thấy chắc là sau khi đã dịch
dung. Lá gan của nàng thật không nhỏ, dám dịch dung để vào cung, cũng
không sợ bị Hoàng thượng phát hiện sao.
“Tiểu Tiểu, nàng không
biết, lúc nàng giận nhìn đẹp lắm, rất đẹp. Nàng xem, cặp mắt phẫn nộ
này, cứ như là biết nói vậy, linh khí bức người; cái miệng nhỏ nhắn đỏ
mọng, toát lên vẻ đẹp của nó, cứ như đang đợi người ta tới thưởng thức
vậy; còn có cái này nữa, gần nhau như vậy, làm người ta suy nghĩ miên
man…Tiểu Tiểu, nàng đang dụ dỗ ta sao?”
Ánh mắt Dạ Hoặc bắt đầu
trở nên mơ màng, hắn mê mang nhìn Tiểu Tiểu, thật không ngờ, không cần
quần áo sang quý, không cần tinh điêu tế khắc, không cần bột son phấn
sáp, chỉ là một thân y phục dạ hành đơn giản, cũng có thể khiến nàng trở nên mê người như vậy. Ánh trăng sáng tỏ rọi lên người nàng, mạ lên
người nàng một tầng sáng bàng bạc, làm dịu đi cảm giác cứng ngắc trên
đôi mắt đang giận dữ của nàng, làm cho kẻ trước nay định lực mười phần
như mình trong lòng cũng bắt đầu nhộn nhạo.
“Ngươi…cách xa ta chút…”
Không phải tiểu cô nương chưa trải qua chuyện nam nữ, độ ấm càng ngày càng
nóng của người đàn ông bên cạnh, làm sao nàng lại không biết đấy đại
biểu cho hàm nghĩa gì chứ? Dạ Hoặc lớn lên rất đẹp, rất tuấn, rất hữu
hình, nhưng Tiểu Tiểu lúc này, lại không hi vọng mình và hắn phát sinh
cái gì, sâu trong lòng, nàng cảm thấy mình làm như vậy sẽ có lỗi với một người…cứ như là trộm tình sau lưng người đó vậy.
Nhất định là
bởi vì biết hôm nay hắn điên cuồng tìm mình! Tiểu Tiểu tự khuyên mình.
Mình sao có thể thủ thân vì hắn chứ, người đàn ông đó, có nhiều phụ nữ
thế kia, trước nay hắn cũng chưa từng kiểm điểm qua. Hơn nữa, mình muốn
hắn, không đại biểu rằng mình sẽ vì hắn làm gì đó.
“Dạ Yêu, nàng sợ rồi à? Nàng biết ta muốn gì không?”
Tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt Tiểu Tiểu, cứ như lửa vậy, nhiệt độ nong nóng đó khiến cho Tiểu Tiểu thấy sợ hãi, mà cái ôm cứng rắn của hắn cho Tiểu
Tiểu biết, hắn bây giờ muốn làm gì…
“Không có…Dạ Hoặc, ngươi đừng quên, bây giờ chúng ta đang ở đâu…”
Tiểu Tiểu có chút sợ hãi nhìn hắn, nàng thật không muốn tình một đêm với hắn trên con đường hẻo lánh này đâu. Tuy Dạ Hoặc đã trúng độc, nhưng Tiểu
Tiểu biết, hắn chỉ là không thể tùy tiện dùng võ công mà thôi. Hắn hít
vào khá ít, sẽ không hôn mê được, nhưng sẽ xuất hiện cảm giác tay chân
vô lực——nếu như hắn muốn, muốn phát sinh chuyện gì đó với mình thì vẫn
có thể làm được.
Sóc vương chết tiệt, bình thường tinh ranh thế
kia, bây giờ sao lại ngu như vậy? Ngu một lần cũng được, mau đến đây tìm người đi, Tiểu Tiểu ta thà để thân phận mình phơi bày ra ánh sáng, cũng không muốn bị người ta ăn trên đường này đâu…
Lời cầu khẩn của
Tiểu Tiểu, lần này lại chẳng ai nghe thấy, Dạ Hoặc vẫn cúi đầu xuống,
thuần thục bắt lấy cánh môi đỏ mọng của Tiểu Tiểu, bắt đầu trằn trọc
triền miên. Tay hắn không di chuyển lung tung, chỉ là một tay đem nàng
ôm vào trong lòng, một tay khác thì đặt sau đầu Tiểu Tiểu, đỡ nàng, sợ
nàng sẽ té xuống.
Hu hu…trong miệng Tiểu Tiểu giãy giụa, kết quả
chỉ khiến hắn hôn càng sâu hơn, hắn thuần thục khiêu khích tất cả cảm
giác trong miệng nàng, mãi đến khi nàng từ từ mềm nhũn, từ từ không còn
giãy giụa nữa….
“Dạ Yêu, nàng đúng là tiểu yêu tinh động lòng
người, vẫn là nhiệt tình thì tốt hơn, ta thích! Dạ Yêu, được không? Được không vậy?”
Dạ Hoặc khẩn trương nhìn nàng, hắn rất muốn nàng, chính tại đây, ngay bây giờ!
“Không…” Tiểu Tiểu khẽ hừ một tiếng, nhưng khi nhìn thấy con ngươi hắn hơi hơi
tối lại, nàng thông minh câm miệng lại, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân như xa mà gần, không bao lâu, bọn họ sẽ tới đây.
“Có người
đến?” Dạ Hoặc cũng nghe thấy tiếng bước chân đó, số lượng người đến rất
đông, nhưng nội lực đều tầm thường. Nếu là bình thường, hắn căn bản sẽ
chẳng lo lắng gì, nhưng bây giờ không được, mình bây giờ chẳng có tí võ
công nào, bọn họ mà đến thì chỉ có mà bị bắt thôi.
“Dạ Yêu, đưa ta đi.”
Trên tay chẳng có nhiêu sức, nhưng giúp nàng giải huyệt thì vẫn còn dư chán. Dạ Hoặc không hề do dự, lưu loát giải huyệt đạo cho Tiểu Tiểu. Tiểu
Tiểu bật cười giảo hoạt:
“Hoặc, ngươi đáng yêu quá đi, ngươi cho rằng ta tự do rồi, còn lo cho sự sống chết của ngươi hay sao?”
Y như lúc nãy hắn làm, tay Tiểu Tiểu sờ lên mặt của Hoặc, thế giới này
thật đúng là không công bằng, một người đàn ông thôi, có da thịt tốt như vậy làm quái gì chứ.
Lãng phí!
“Dạ Yêu, ta tin nàng, mau lên! Bằng không thì cả hai chúng ta cũng đừng hòng chạy thoát!”
Dạ Hoặc nhàn nhạt nói, cứ như hắn thật sự rất hiểu Tiểu Tiểu vậy, Tiểu Tiểu khinh thường bĩu môi:
“Lần này, ngươi thật sự tin lầm người rồi. Hoặc, nói thật cho ngươi biết,
Tiểu Tiểu ta chính là một người tự tư vậy đó, ta trước giờ vẫn luôn kiên trì có ơn báo ơn, có thù báo thù. Nhiều lần như vậy, hình như ngươi
chẳng có ơn gì với ta hết á, cho nên…”
Nàng cười nguy hiểm, nhấc chân lên, in một vết nóng bỏng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn:
“Ta đi đây, ngươi cứ từ từ mà giỡn với đám người đó đi. Võ công ngươi tốt
như vậy, ngươi thông minh thế này, ta tin rằng ngươi nhất định có thể
chuyển nguy thành an. Không gặp lại nha…”
Vẫy vẫy tay, Tiểu Tiểu
cứ thế mà đi. Dạ Hoặc cười nhìn bóng lưng nàng, thật không ngờ, nàng y
như những gì hắn nghĩ, sẽ tuyệt tình như vậy, nhưng mình thật sự không
cứu được nữa hay sao? Thế thì chưa chắc.
Vươn tay ra, hắn lấy từ
trong tay áo ra một con rắn màu lục bích, hắn gõ nhè nhẹ lên đầu con rắn một cái, con rắn liền ngẩng đầu lên, thè cái lưỡi dài ra, nằm trong
lòng bàn tay hắn, mắt nhìn hắn đăm đăm.
“Đi đi, Tiểu Tử!”
Cứ như là nói chuyện với người vậy, hắn đối với cái đầu của con rắn, cười nói.
Thần kì, con rắn gật gật đầu, bỗng từ trên tay hắn trườn xuống, chớp mắt đã
biến mất không thấy bóng hình. Dạ Hoặc lết cái chân vô lực, tìm một nơi
càng hẻo lánh hơn ngồi xổm xuống…
Rất nhanh, sẽ có người đến cứu mình, hắn tin vào năng lực của Tiểu Tử.
Đội ngũ đèn đuốc thật dài, dần dần đến gần cái góc tối đó, không ôm bao
nhiêu hi vọng, Sóc vương vẫn dặn dò gia đinh của vương phủ, ra ngoài đi
tìm cái gọi là thích khách. Mà bản thân hắn, lại chỉ có thể tìm người đi gọi ngự y, gọi đại phu, giúp Hoàng thượng và Lân vương giải độc đã rồi
hãy nói.
Tinh anh của vương phủ hắn không điều động, Hoàng thượng ở đây, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, người trong phủ mà thiếu thì
thật không được. Nhưng mà, nếu như hắn biết cái đám gà mờ được phái ra
ngoài kia thật sự tìm thấy “Thích khách”, hắn nhất định sẽ không ngây
ngốc ngồi đợi ở vương phủ đâu.
Người đầu tiên mời đến, chẳng phải thái y. Chỉ là mấy đại phu ở gần đây, người vương phủ đem bọn họ xốc ra từ trong ổ chăn, nhưng bọn họ có xem thì cũng chỉ xem vậy thôi, loại
độc này ngay đến thấy cũng còn chưa thấy qua nữa là.
Lo lắng nhìn hai người đang hôn mê, may mà mình có thể chất bách độc bất xâm, bằng
không, lúc đó cùng nhau té ngất chính là ba người bọn họ rồi, ngay đến
một người bận chăm sóc cũng chẳng có, như thế, há chẳng phải sẽ thảm lắm hay sao?
“Vương gia…” Thái y cuối cùng cũng tới, ngăn cản mấy lễ nghi rờm rà của bọn họ, Sóc vương dẫn bọn họ về phía tẩm thất, khẩn
trương nhìn mấy khuôn mặt ngưng trọng kia, lòng Sóc vương trầm xuống tận đáy cốc, đừng nói là bọn họ cũng không biết đấy nhá?
“Sao rồi, thái y?”
Nhìn thần sắc của bọn họ, Sóc vương hình như đã hiểu được gì đó, nhưng hắn
không thể vững tin——kết quả thế kia quá trầm trọng, một trong hai người
là Hoàng thượng đấy.
“Vương gia…chúng thần…”
Lau lau mồ
hôi, Tiền thái y cúi thấp đầu nói không nên lời. Ông nên nói thế nào
đây, chẳng lẽ nói với Vương gia rằng hình như xuất hiện một cao thủ chế
độc, tốc độ và thủ đoạn chế độc của hắn ta, làm người ta khó nắm bắt
được chắc? Nhưng bây giờ độc Hoàng thượng và Lân vương chính là như vậy, căn bản nhìn không ra là độc gì…
“Tiếp tục xem, mấy người các
ngươi nghe rõ cho bổn vương, chẩn không ra độc gì, không chữa khỏi độc
cho Hoàng thượng và Lân vương, các ngươi cứ đợi mà diệt cửu tộc đi!”
Lời nói kế tiếp, Sóc vương không để thái y nói ra, hắn hung ác uy hiếp,
trong giọng nói có chút suy yếu. Hai người, đều là người mình quan tâm
nhất, hắn sẽ không để hai người họ xảy ra chuyện đâu.
“Dạ…dạ…”
Mấy vị thái y lại vây quanh giường, tiếp tục cái công việc xem như vô vọng
đó! Hết cách rồi, ai bảo mấy người bọn họ học nghệ không tinh cơ chứ!
***
Lửa từ từ đi đến đây, không phải võ công của đám người đó cao cường, biết
có một bóng đen đang trốn ở đây. Chẳng qua đơn thuần chỉ là mèo mù với
cá rán ——trùng hợp mà thôi!
“Ngươi…ngươi chính là thích khách…”
Một người dẫn đầu đám thị vệ, nhìn thấy một người áo đen đang nhàn nhã
ngồi đó, hơi run rẩy hỏi.
Hoặc ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, khinh thường cười nói:
“Không phải!”
“Thế tại sao ngươi lại ở đây?” Thị vệ ngu ngơ hỏi, câu hỏi nêu lên khiến cho Hoặc cười trào:
“Tránh lạnh!”
Tránh lạnh? Trong đêm có hơi se lạnh, thật sự cần tránh lạnh sao? Tựa như cảm giác được gì đó, thị vệ nói với đám người phía sau:
“Các huynh đệ, chắc là hắn đấy, chúng ta cùng lên, bắt hắn về, Vương gia sẽ thưởng cho chúng ta.”
Người phía sau đều đáp lại môt tiếng, ỷ người đông thế mạnh, bọn họ dần dần
vây Dạ Hoặc lại ở phía góc tường, Dạ Hoặc chẳng khẩn trương tẹo nào, hắn cười nhạt nhìn bọn họ:
“Chỉ dựa vào các ngươi sao? Thật không biết lượng sức…”
Trong tay bắt lấy mấy cục đá phi ra, tuy không có nội lực rót vào đó, nhưng
dọa đám người này thì vẫn dư sức chán. Thật chẳng biết Sóc vương nghĩ gì nữa, sao lại phái cái đám người như vậy ra ngoài nhỉ? Mấy tên võ công
tốt một chút, đầu óc tốt một tẹo kia, đều đang bảo vệ hai cái người đang hôn mê ấy à?
“Mọi người cẩn thận, hắn có ám khí!”
Thị vệ
dẫn đầu vọt sang một bên, phía sau có rất nhiều người trúng phải đá, bắt đầu kêu rên. Phải biết rằng, bọn họ chẳng qua chỉ là gia đinh, là hộ
viện giữ nhà mà thôi, tình huống thế này có khi nào gặp phải đâu chứ?
“Ha ha, chỉ có thân thủ như vậy, mà cũng muốn bắt ta sao? Vẫn là nên trở về tìm cứu binh đi!” Dạ Hoặc bật cười ha ha, làm cho tên thị vệ thủ lĩnh
kia bắt đầu bực bội, phát tức nói: “Các huynh đệ, hắn đã trúng độc,
ngươi xem hắn căn bản là không dám động đậy, mọi người chúng ta cùng
nhau xông lên, nhất định sẽ tóm được hắn!”
“Hừ!” Dạ Hoặc không hề lo lắng, cứ như đùa giỡn vậy, cục đá trong tay hắn ném tới tấp, nhưng
đó cũng chỉ làm đau người mà thôi, vốn chẳng ngăn cản được bước chân tới gần của bọn họ. Nhưng hắn không sợ, cho dù có bị bắt, bọn họ cũng chẳng dẫn hắn đi được, Tiểu Tử đã ra ngoài rồi, thuộc hạ của hắn nhất định sẽ đến.
“Hừ, bây giờ ta muốn xem xem ngươi còn có tài cán gì nữa!”
Vài người cuối cùng cũng tóm lấy cánh tay của Dạ Hoặc, cái tên thủ lĩnh
kia hưng phấn đá vào hai chân của Hoặc.
Đợi về đến vương phủ,
Vương gia biết được mình đã bắt được tên thích khách nửa đêm tập kích
này, nhất định sẽ thưởng cho mình thật hậu hĩnh. Bộ óc thì như cái bàn
tính, miệng thì cũng không nhàn rỗi:
“Chúng ta mau chóng trở về, giao hắn cho Vương gia trước cái đã!”
Ha ha…
Một toán người mới đi được mấy bước, tiếng cười lớn ha ha truyền đến, nương theo đó, là một bóng dáng màu đen, không ai nhìn được nàng ta hành động thế nào, nhưng chớp mắt thì người đàn ông vốn do bọn họ áp giải đã rơi
vào tay nàng ta, một chiếc khăn lụa mỏng màu đen, che lấy dung mạo nàng
ta, chỉ có cặp mắt đen kia, phát sáng dưới ánh đuốc lập lòe, rất đẹp.
“Tiểu Tiểu, ta biết ngay là nàng sẽ không nỡ bỏ rơi ta mà.” Dạ Hoặc bật cười xấu xa, Tiểu Tiểu tức giận nói: “Ngươi cố ý?”
Thật là, mắc mớ gì mình lại phải ra cứu hắn thế chứ? Hắn không những không
tri ân đồ báo, ngược lại còn cố ý kêu tên mình ra. Ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa chắc hẳn đều là người của Lân vương phủ, hắn như vậy chẳng phải là muốn nói toạc ra với Lân vương rằng mình và hắn là cùng một bọn hay sao.
“Tiểu Tiểu, ta đâu có? Ta làm sao cố ý nào?”
Dạ
Hoặc lấy làm khó hiểu chớp chớp hai mắt vẻ mặt vô tội, Tiểu Tiểu phát
lời thề lần nữa sau này mình sẽ không làm người tốt nữa đâu, người tốt
không có hảo báo, bây giờ nàng đã tin tưởng hoàn toàn rồi.
“Ngươi…” Tức đến không còn gì nói, thị vệ thủ lĩnh bên kia lại không đuổi nữa,
cái người này là cán cân để mình đòi công với Vương gia, sao có thể để
vị cô nương tên gọi Tiểu Tiểu này tóm đi chứ?
Thị vệ không nhận
ra Tiểu Tiểu, đấy là bởi vì Tiểu Tiểu chỉ vào Lân vương phủ một lần, một cô gái bình thường chỉ gặp qua có một lần, vốn chẳng khiến người ta dễ
dàng nhớ được.
“Cô nương, hắn ta là thích khách nửa đêm xông vào
vương phủ, chúng tôi đang muốn dẫn hắn về vương phủ, giao cho Vương gia
xử lý, mong cô nương đừng nhúng tay…” Thị vệ thủ lĩnh khách khí nói, vị
cô nương này, nhìn có vẻ dễ nói chuyện, chắc sẽ không làm khó bọn họ
đâu.
“Xin lỗi, hắn là người ta cần, ta phải dẫn hắn đi!”
Tiểu Tiểu cười tà nhìn Dạ Hoặc, lời vừa nãy đã nhắc nhỏ nàng, mình xem như là có ân cứu mạng hắn một lần.
“Đúng, ta là người đàn ông của Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu, dẫn ta đi đi!” Mập mờ xáo trộn hết ý của Tiểu Tiểu, nhân lúc Tiểu Tiểu còn đang ngây ngốc, Dạ
Hoặc dựa vào trong lòng Tiểu Tiểu, thậm chí còn tập kích môi hồng của
nàng——đợi Tiểu Tiểu phát giác ra, môi đã tránh thoát rồi, trên mặt lại
bị phi lễ.
“Ngươi phát tình hả? Có bệnh!” Thét giận một tiếng,
Tiểu Tiểu thật muốn bóp chết hắn, nhưng cái đám người đang trợn to mắt
xung quanh kia, khiến cho Tiểu Tiểu không có dũng khí đứng ngây ở đây
nữa, nhấc cái kẻ đáng chết kia lên, nàng vẫn cứu hắn.
“Ngươi cái tên đàn ông này, có bệnh hả! Tại sao phải khiến đám người kia hiểu lầm, có phải ngươi cố ý không?”
Ban nãy, hắn phi lễ với mình, đám người kia đều thấy hết cả rồi, bọn họ là
người của Lân vương phủ, thế thì sớm muộn gì Lân vương cũng biết. Không
biết sau này, hắn sẽ nhìn mình ra sao nữa?
Nghĩ đến hắn có thể sẽ hiểu lầm mình, Tiểu Tiểu liền trở nên xúc động, đều tại tên đàn ông
chết tiệt này, đều tại cái tấm lòng tốt bụng chết tiệt kia của mình!
“Nàng yêu hắn ta?” Mang theo một chút bi thương, Dạ Hoặc sợ hãi hỏi.
“Không có!” Rồi hắn sẽ hiểu lầm mình mất thôi, bỏ đi, đừng nghĩ đến hắn nữa, quên hắn đi.
“Nàng gạt người? Nàng yêu hắn ta, đúng không?” Dạ Hoặc bắt đầu phẫn nộ, không rõ nguyên nhân, hắn chính là phẫn nộ, bởi vì Tiểu Tiểu là người mình để ý, sao có thể yêu người khác được chứ?
“Không có! Í, ta có yêu hắn hay không, mắc mớ gì đến ngươi?”
Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, thật chẳng có gì lớn lao hết, chẳng qua chỉ là một
người đàn ông thôi mà, dù cho trên thế giới này có thiếu cái gì đi chăng nữa, thứ duy nhất không thiếu chính là đàn ông.
“Ta…” Hơi khó hiểu cúi đầu, hình như đúng thật là chẳng mắc mớ gì đến mình hết á.
“Dạ Hoặc, chỗ này tạm thời an toàn rồi, dẫn ngươi đến đây, ta cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi. Không hẹn gặp lại!”
Lúc này, trong lòng Tiểu Tiểu rất hỗn loạn, nàng cần phải về nhà, ổn định
tâm tình của mình cho tốt đã, vạch ta con đường sau này phải đi!
Loạn rồi, bởi vì sự trở về của Lân vương, vì sự dây dưa của Dạ Hoặc, hình như thật sự đều loạn hết cả rồi!
“Tiểu Tiểu, độc của ta thì sao? Độc của ta thì phải làm sao đây?” Kéo lấy tay nàng, Dạ Hoặc không muốn để nàng rời đi, hắn không muốn mất đi nàng, cô gái đáng yêu này.
“Rau trộn!”
‘Độc’ nhắc nhở
nàng, Dạ Hoặc chỉ hít vô có chút xíu thôi, bị nặng là hai người kia kìa, bây giờ nàng cần phải qua đó, không thể để Lân vương chịu khổ, cũng
không thể để Hoàng thượng chịu khổ!
Trở về vương phủ lần nữa, so
với ban nãy, thủ vệ đúng là nghiêm hơn không ít, bây giờ tuy Tiểu Tiểu
có thể đến gần, nhưng lại không thể đến đó tra xem thương thế của hai
người kia, làm sao đây?
Nhìn Sóc vương đang sốt ruột đi lòng vòng kia, còn đám thái y mày chau mặt khổ kia nữa, xem ra người đầu tiên
phải tách ra chính là tên Sóc vương ranh mãnh đó rồi. Tiểu Tiểu buồn bực nghĩ một lúc, vẫn chẳng có cách nào khả thi, cái dáng vẻ bây giờ của
mình tuyệt đối không thể lộ diện, moi móc từ trong lòng ra, may mà loại
dược phấn này vẫn còn một ít, thoa lung tung trên mặt một lát, nàng
không biết dáng vẻ hiện tại của mình, nhưng cái này không quan trọng,
chỉ cần không phải bộ dáng thật sự của Tiểu Tiểu là được!
Cái đám ngu ngốc ấy cuối cùng cũng chạy về, Sóc vương chạy đến trong viện, nhìn cái đám người dang thở hồng hộc kia một cái, thất vọng hỏi: “Tìm được
chưa?”
“Hồi vương gia, tìm được một tên thích khách áo đen…lúc
chúng tôi bắt được hắn định áp giải mang về, thì lại bị một cô gái tên
là Tiểu Tiểu cướp đi…”
“Các ngươi có thể bắt được hắn?” Sóc vương cười lạnh một tiếng:
“Võ công của hắn, không phân cao thấp với bổn vương, các ngươi có thể bắt được hắn hay sao?”
“Vương gia.” Thị vệ lau mồ hôi, nhỏ tiếng nói: “Hình như hắn đã trúng độc, không động đậy được…”
Thì ra là hắn cũng trúng độc, thế thì mấy thứ độc lúc đó cũng chẳng phải là hắn đã suy tính sẵn, chỉ là tùy tính mà thôi. Còn Tiểu Tiểu kia nữa, có phải là Tiểu Tiểu của Lân vương không nhỉ?
“Ngươi nói là bị Tiểu Tiểu cướp đi rồi à?”
Bắt được nghi điểm của sự việc, Sóc vương bất an hỏi.
“Hồi vương gia, đúng vậy. Quan hệ của hai người đó thật mập mờ, hai người họ còn…” Thị vệ có chút khó xử ngừng lại, chuyện thế kia, nhớ lại mà y còn thấy đỏ mặt nữa là.
“Hai người họ còn thế nào?”
Trong lúc vô ý nhìn thấy bóng dáng được thái y đỡ, Sóc vương tiếp tục hỏi.
“Cô gái đó nói, người đàn ông kia là của nàng ta, hai người còn hôn nhiệt
tình trước mặt mọi người nữa…” Đỏ mặt nói hết mấy lời kế tiếp, mặt thị
vệ cúi càng thấp.
“Ngươi không lừa bổn vương đấy chứ? Sao lại có
loại con gái không biết xấu hổ như vậy? Hôn trước mặt mọi người, da mặt
nàng ta đúng là đủ dày…”
Sóc vương bật cười lạnh, Lân, bây giờ
huynh đã biết cô gái kia là loại con gái thế nào rồi chứ? Lúc đám thị vệ này hồi báo, cũng là lúc huynh thức tỉnh.
“Vương gia, thuộc hạ
nói thật đó, bọn họ cũng nhìn thấy, rất nhiều người đều ở hiện trường,
hai người còn rất say sưa, cũng rất,…”
“Phải đó…”
Thấy
Vương gia muốn nghe, mọi người trong viện đều bắt đầu bà tám. Tuy nói
thường thì một người đàn ông sẽ chẳng lắm mồm, nhưng đấy cũng phải xem
tình hình. Nếu như là phụ nữ đặc biệt là phụ nữ kinh hãi thế tục, mấy
chàng mà bắt đầu nói bát sát lên, thì cũng chẳng kém tí gì so với đàn bà đâu.