Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…

“Hừ!” Đen mặt, Hoàng
thượng mặc xong y phục liền đi tảo triều, trong lòng Hỷ công công thầm
kêu không xong rồi, đã quên hỏi tiểu tổ tông kia, nếu như ngưng uống
thuốc giữa chừng thì sẽ ra sao.

Hỷ công công trong lòng thấp thỏm không yên theo phía sau Hoàng thượng đi tảo triều, mong là không xảy ra chuyện gì ha? Chỉ cần tảo triều xong là được, sau khi hạ triều, ông sẽ
lén đi tìm tiểu tổ tông kia để hỏi xem, có đơn thuốc nào có thể thay thế hay không.

Để Hoàng thượng uống “nước tiểu” một ngày ba lần,
thật là bất nhã nha, may mà hiện tại ngài ấy chưa biết, nếu như biết
rồi, vậy thì phiền phức lắm nha.

Tảo triều như cũ, các đại thần
thấy Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, biết là bệnh của Hoàng thượng đã
khỏi hẳn, trong lòng cũng yên tâm được một chút, chỉ có Sóc vương mặt
lạnh tanh kia, bất an liếc nhìn Hoàng thượng một cái. Không phải là hắn
không hi vọng Hoàng thượng phục hồi, chỉ là lần này đột nhiên lại khỏi
hẳn làm cho hắn cảm thấy bất an.

Các đại thần có mấy tấu sớ muốn
xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thật tình xử lý, cú như
vậy mà từ từ trôi qua một canh giờ, Hỷ công công lau lau mồ hôi, xem ra
sự lo lắng của mình là dư thừa, nói không chừng đúng là bệnh của Hoàng
thượng đã khỏi hẳn. Lời nói của tiểu tổ tông kia cũng chỉ là nói chơi
thôi. Bất quá hiển nhiên là ông ta đã yên tâm quá sớm, một canh giờ vừa
trôi qua, thì bụng của Hoàng thượng hơi kêu ục ục.

Hoàng thượng

thầm nói: không phải là lại….ngàn vạn lần đừng như vậy nha, mất mặt như
vậy? Đây là tảo triều, nếu như đột nhiên lui xuống, đặc biệt là bị người ta dìu xuống, thật sự quá mất mặt.

Bất quá, sự lo lắng của Hoàng thượng chẳng có ích lợi gì, hắn còn chưa cầu khấn xong, trong đại điện
lại truyền đến một âm thanh kì lạ——

“Bủm…”

Âm thanh không
phải rất vang, nhưng lại truyền khắp cả đại điện, lại còn một mùi hôi
thối không biết từ đâu xộc tới, nhiều đại thần đều nhịn không được cúi
hết cả đầu.

Nghĩ muốn bịt mũi lại, nhưng lại không dám, nơi này là tảo triều nha, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy được?

Là ai? Là ai to gan như vậy, dám xả rắm ngay trên đại điện? Hơn nữa, xả
thì xả đi, âm thanh lại còn to như vậy để làm gì hả? Âm thanh to thì
miễn cưỡng cũng có thể chịu được, nhưng tại sao lại còn thối như thế cơ
chứ?

Nghĩ đến chữ thối, cả tảo đường thối không chịu được, thối
kinh khủng. Các đại thần đều lặng lẽ nhìn tứ phía, chỉ thấy đại thần
khác cũng đang nhìn xung quanh, đều là vẻ mặt mơ màng. Bất quá người tội nghiệp nhất vẫn là Hỷ công công, ai bảo ông đứng gần Hoàng thượng như
vậy chứ? Ông biết tạp âm này từ đâu mà tới, cũng lãnh giáo được hậu quả
của việc không uống thuốc, bất quá, cho dù có khó ngửi đến đâu, ông cũng không thể cách xa hoặc bày ra một tí biểu hiện bất thường nào, nếu như
để các đại thần biết ai là người xả rắm thì phiền lắm đây.

Hoàng
thượng này cũng chẳng dễ chịu gì, hiện tại trong bụng của hắn đang phiên giang đảo hải (*) cứ như hát tuồng, nghĩ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại
sợ mất mặt trước mặt các đại thần: nếu còn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ sẽ còn những biểu hiện càng lợi hại hơn. May mà Hỷ công công có
kinh nghiệm trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần một ánh mắt của Hoàng
thượng là hiểu liền, thấy các đại thần đều ngậm chặt miệng không nói
chuyện, ông vội vã kêu lên:

“Vô sự thoái triều!”

Đã nghe
câu thoái triều này nhiều rồi, các vị đại thần đều cảm thấy câu thoái
triều hôm nay sao dễ nghe đến thế, sau khi nín thở quỳ an, thì chuẩn bị
nhanh chóng chạy khỏi hiện trường. Nhưng cũng chỉ là chuẩn bị mà thôi,
còn chưa kịp đứng dậy, một tiếng “bủm…” lớn hơn lại vang lên, nương theo tiếng đó là một mùi còn thối hơn trước nữa, mặt của Hoàng thượng bất
giác đỏ lên, Hỷ công công thầm kêu không ổn.

(*) Phiên giang đảo hải: Sông cuộn biển gầm, ý chí mạnh mẽ.

Khoát khoát tay, các vị đại thần đều đã rời khỏi, Hoàng thượng gian nan được
Hỷ công công dìu đứng dậy, dưới ghế đã ẩm ướt, về phần đó là thứ gì thì
không ai dám nói .


Mất mặt đi ra ngoài, nơi Minh Chánh Điện để
lâm triều này đã dự trữ cái bô để phòng ngừa rủi ro, căn bản là không có nhà vệ sinh. Hỷ công công kêu người đem đến một cái bô, tạm thời giúp
Hoàng thượng làm một “noãn phòng”, để ngài ấy tiện giải quyết.

Nửa căn giờ trôi qua, cuối cùng Hoàng thượng cũng giải quyết xong, thoải
mái đi tắm, thay bộ y phục sạch sẽ, mới kéo lê cái thân mềm nhũn đi về
phía tẩm cung. Dọc đường đi, hắn rốt cuộc cũng biết sự “lợi hại” của
việc ngưng thuốc, cũng hạ quyết tâm tiếp tục uống thuốc.

“Tiền
thái y, lập tức chuẩn bị thuốc đi!” Yếu ớt phân phó một tiếng, Hoàng
thượng ngả xuống long tháp, đợi cái thứ thuốc vị lạ thần kỳ kia được
bưng tới.

“Hỷ công công, ông muốn đi đâu?” thấy Hoàng thượng nhắm mắt, hồi lâu không thấy động đậy, Hỷ công công nhẹ chân nhẹ tay vừa
muốn rời đi, thì bị Hoàng thượng gọi lại.

“Hồi Hoàng thượng, lão
nô đi xem thuốc đã sắc xong chưa!” Hỷ công công chột dạ trả lời, thật ra ông là đi tìm tiểu hoàng tử, để tiểu hoàng tử sản xuất ít thuốc cho
Hoàng thượng dùng. Thái y không thể tùy ý đi vào hậu cung, bọn họ biết
đơn thuốc, nhưng lại không có chỗ lấy “dược liệu”.

“Chẳng phải có thái y rồi sao? Ngươi đứng đây hầu hạ là được!” Hoàng thượng nhẹ giọng
phân phó, hắn hiện tại, cảm giác bên cạnh có người đáng tin cậy thì bảo
hiểm hơn, ai biết lúc nào đó, bản thân lại muốn “nhất tả thiên lý” thì
sao?

“Dạ, lão nô tuân chỉ!” trong lòng Hỷ công công thấy sốt
ruột, lúc này không thế cứ thế mà rời khỏi được, ông sợ Hoàng thượng sẽ
hoài nghi, càng lo lắng không có thuốc.

Qua thời gian một nén nhang, Hoàng thượng đợi không được nữa:

“Tiền thái y làm ăn kiểu gì vậy? Sao còn chưa bưng thuốc lên?”


“Hồi Hoàng thượng, chi bằng lão nô qua đó thúc giục!” Hỷ công công vội vàng góp lời.

“Không cần, hắn đi!” Hoàng thượng chỉ vào một tiểu thái giám đang đứng một
bên, tiểu thái giám cúi thấp đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Lại qua một
nén nhang, Hoàng thượng bắt đầu khó chịu, không thể làm gì khác hơn là
đi nhà xí…

Mấy vị thái y nghe thấy Hoàng thượng muốn dùng thuốc,
trong lòng kích động vạn phần, phải biết là thái y không thể tùy tiện đi vào hậu cung, trong cung hiện tại người có tiểu chủ tử cũng chỉ có hai
người là Thục phi và Linh phi, còn lại đều là tiểu công chúa, dược hiệu
của bé gái đương nhiên là không bằng bé trai. Lúc có Hỷ công công, ông
ta có thể đi dẫn tiểu hoàng tử lại đây, nay Hỷ công công không ra, bọn
họ chỉ có thể sốt ruột, có thể có cách gì chứ?

Mấy vị thái y
trong dược phòng lo lắng đi lòng vòng, lúc đang không đầu không não,
trùng hợp nhìn thấy một bé trai khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Tiền thái y vừa thấy tuổi đứa bé này không lớn, nhưng lại rất lanh lợi, điều khiến
người ta kinh ngạc chính là, sao bé lại giống giống Hoàng thượng thế
nhỉ?

Hình như chưa nghe nói qua Hoàng thượng có đứa con lớn từng
này, vậy đứa bé này là ai? Con của vương gia, cũng không có nha. Bất quá mặc kệ, trước tiên lừa chút “nước tiểu” rồi nói sau.

Tiền thái y đi lên phía trước, dịu dàng nhìn đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi: “Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Đứa trẻ nhìn vẻ cười không có hảo ý của ông ta, đề phòng nói: “Mẹ cháu đã
nói, không thể nói tên cho người lạ nghe, cháu không nói đâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.