Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 38: Tính ngươi xui xẻo


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 38: Tính ngươi xui xẻo

Quanh co khúc khuỷu
hồi lâu, ông mặt trời đã sớm xuống núi , quần áo ẩm ướt trên người Tiểu
Tiểu cũng được gió làm cho se bớt, nhưng mãi mà lãnh cung trong truyền
thuyết còn chưa có đi tới.

Không biết là cố ý hay vô tình, trên
đường đến cũng không có đụng tới mấy người phi tử, tới tới lui lui cũng chỉ là vài cung nữ thái giám mà thôi. Nhìn thấy Hỉ công công, bọn họ
cũng cung kính cùng hắn chào hỏi, đối với Tiểu Tiểu lại khinh khi, xa
cách . Đều nói trong hoàng cung không lớn, tin tức lại truyền cực nhanh, nói vậy, bọn họ cũng sớm nghe được phong thanh tin tức Hoàng thượng nói gì rồi .

May là, Tiểu tiểu cũng là một người ân oán rõ ràng,
biết bọn họ bất đắc dĩ, sẽ không đem sự bất công này ghi nhớ với họ.
Bằng không, hậu cung chắc sẽ có một trận hỗn loạn có quy mô lớn .

“Hỉ công công, ngươi không báo thù riêng đấy chứ?” Tiểu Tiểu nhìn người kia không nhanh không chậm tiêu sái thân hình ở phía trước nàng , hậu cung, chính mình cũng đã tới, như thế nào không nhớ rõ có lớn như vậy đây? [
nói nhảm, ngươi nguyên lai là bay , bây giờ vốn là đi bộ, có thể giống
nhau sao? Tiểu Tiểu: mồ hôi, ta đây đã quên ]

“Chủ tử, nô tài làm sao dám ?” Hỉ công công lau lau mồ hôi trên mặt, hắn lúc nào đi qua
nhiều đường như vậy rồi. Nếu Hoàng thượng không giao cho mình vị “Đại
thần ” này, chính mình sẽ không dốc hết sức lấy lòng đây? Không có đắc
tội nàng mà cũng thiếu chút nữa vì một câu nói của nàng mà chết , đắc
tội nàng còn có thể sống sót sao?

Haizz, với quá khứ, nàng cũng

không sống tốt bao lâu, chính mình hảo hảo lấy lòng nàng một chút :
“Tiên phi nương nương, lãnh cung một hồi tới ngay, rất nhanh !”

“Hừ, như vậy làm phiền Hỉ công công rồi!” Tiểu Tiểu hung tợn khách khí nói.
Hỉ công công, đừng nghĩ ta không biết ngươi dẫn ta đi bao nhiêu đường,
một hồi, ta sẽ tính sổ với ngươi!

Kết quả là, không
nhanh không chậm tiến bước lập tức thăng cấp thành chạy trốn, Tiểu Tiểu buồn cười nhìn bộ dáng thở hỗn hển kia của hắn , dễ dàng theo ở phía
sau. Hù doạ quả nhiên dùng được, ngươi xem xem bây giờ tốc độ Hỉ công
công ? Nếu sớm đi như thế, không phải sớm tới ngay rồi sao?

Ba bước cũng làm hai bước, Tiểu Tiểu chạy tới phía sau Hỉ công công , hảo tâm nhắc nhở nói: “Hỉ công công…”

“Tiên phi nương nương, xin hỏi có gì chỉ giáo?” Hỉ công công dưới chân không
có chậm trễ, hơi vừa quay đầu lại, làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe .

“Hỉ công công, phía trước đường có tảng đá…”

Bịch một tiếng, Hỉ công công biến thành bộ dáng chó con hôn đất, hôn môi nhiệt liệt mặt đất…

“Ôi chao, thắt lưng ta… Cái mũi ta…”

Hỉ công công đáng thương một tay xoa thắt lưng, một tay xoa cái mũi, thẳng cố gắng quỳ rạp trên mặt đất, ôi chao ôi chao kêu…

Tiểu Tiểu vô tội nói: “Hỉ công công, phía sau không có chó đuổi theo ngươi,
ngươi chạy trốn nhanh như vậy làm gì? Ta vừa mới có nhắc nhở qua , ngươi như thế nào cũng không chú ý vậy?” Ta tuyệt đối không phải cố ý
nói chậm như vậy à!

55555555, xui xẻo Hỉ công công quỳ rạp trên
mặt đất nghĩ đến: phía sau vốn là không có chó, nhưng là có tôn đại thần à! Nếu như ngươi không nói chuyện với ta, ta tuyệt đối sẽ nhìn thấy
tảng đá rồi, cũng tuyệt đối sẽ không ngã sấp xuống …

Trên tay
dính dính nước, giơ tay lên vừa nhìn, dĩ nhiên là máu! Trách không được
cảm giác cái mũi rất đau, nguyên lai là cái mũi bị thương rồi, cái mũi
của mình vốn không cao, lần này, có thể hay không trực tiếp cấp bẹp
xuống 555555…

“Hỉ công công, ngươi không sao chứ?” Chứng kiến hắn thật lâu quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy, Tiểu Tiểu hảo tâm qua xem hắn một chút . Nhưng lại không cẩn thận chứng kiến hắn đầy bụi đất, còn có hai dòng máu mũi kéo dài, mặt và cả bên mép đều là… (shinku:
khặc khặc, mắc cười wá)

Bi ai nhìn hắn, Tiểu Tiểu thở
dài nói: “Hỉ công công, ngươi cũng quá không cẩn thận rồi. Có thể đứng

lên không? Nếu không ta đỡ ngươi đứng lên?”

“Không cần… Không
cần!” Hỉ công công từ trên mặt đất đứng lên, lấy ra một cái khăn, cẩn
thận lau mặt một chút, khuôn mặt giống như vừa lăn lộn , càng thêm đặc
sắc.

“Tiên phi nương nương, chúng ta hay là nhanh lên một chút đi thôi, chậm nữa, sẽ chậm trễ giờ dùng bữa mất…”

Tiểu Tiểu nhìn cái mặt “đầy màu sắc” kia, mạnh mẽ đình chỉ ý cười, nghe lời đi theo hắn, tiếp tục đi về phía trước .

Sau khi đi vài bước, nàng quay đầu lại nhìn một chút hòn đá hại Hỉ công
công , thầm nghĩ: bầu trời tối đen rồi, chờ lúc hắn trở về, có thể hay
không lại vấp phải nó một lần nữa?

Hẳn là không thể nào? Mặc kệ , tin tưởng hắn không ngu như vậy đi.

Lại đi thêm chừng một nén nhang, rốt cục đi tới lãnh cung trong truyền
thuyết . Thật đúng là đủ lạnh , cùng một đường khác với phong cảnh xung
quanh, vốn cùng một bầu trời, cùng một chỗ .

Xung quanh lãnh
cung, chỉ có vài cây lớn, phỏng chừng là vì không có người sống. Không
có hương hoa, không có tiếng chim hót, không có đình đài, không có lầu
các… Có chăng, cũng chỉ là một loạt phòng rách nát mà thôi

“Tiên
phi nương nương, đây là viện bỏ không, ngươi nhân tiện ở chỗ này đi!” Hỉ công công chỉ chỉ tận cùng bên trong viện, cẩn thận đối với Tiểu Tiểu
nói.

“Cái kia, Hỉ công công, ta như thế nào cảm giác bên trong

rất cũ. Gian phòng này bao lâu rồi không có người ở?” Chỉ nhìn thoáng
qua, Tiểu Tiểu đã nghĩ đến, nơi này khẳng định người không thể ở.

“Nương nương, cái này nô tài cũng không rõ ràng lắm , Hoàng thượng lại đang chờ nô tài, nô tài đi về trước!”

Nói xong không đợi Tiểu Tiểu đáp ứng, Hỉ công công cũng không quay đầu lại rời đi.

“Hỉ công công…” Nhìn bóng dáng hoảng hốt chạy trốn, Tiểu Tiểu hảo tâm hô, đáng tiếc chính là Hỉ công công sợ hãi chạy trốn thoát vội vàng về phía trước, ngay cả quay đầu lại cũng không dám. Gặp phải Tiểu Tiểu, hắn
hình như thật sự rất xui xẻo.

Tiểu Tiểu thở dài nói: Hỉ công công à, ta cũng chỉ bất quá là muốn cùng ngươi nói một tiếng, vừa mới xoay
người , không cẩn thận chứng kiến cái mông bị dập của ai đó…

Không biết có bị sưng lớn không nhỉ? Tiểu Tiểu liếc nhìn một chút, không lớn
không lớn, chẳng qua chỉ có thể nhìn thấy màu sắc của nội khố (*) mà
thôi, cái mông vẫn còn bao trụ được.

Haizz, hậu cung thật đúng là đủ loạn! Công công cũng mặc thành như vậy, phung phí, phung phí nha!

(*) Nội khố: có thể hiểu nó như là quần lót ^^!

【 xem hết này chương, nếu như ngươi cười rồi, nhân tiện đầu phiếu; nếu
như ngươi cười to rồi, nhân tiện đầu phiếu gia tăng nhắn lại! Nếu như
chưa người nào cười, phải đi đâm đầu vào tường mất. Hạ chương dự cáo,
phi tử lên sàn, Hoàng thượng phun cơm 】


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.