Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 25: Muỗi cắn


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 25: Muỗi cắn

“Tiểu Tiểu, nàng xác
định muốn giải độc sao?” Nhìn hướng Ngưu Phong đang đợi được chữa trị ,
Lân Vương hỏi rất hoài nghi: “Ta như thế nào lại cảm thấy Tiểu Tiểu muốn giết người …”

Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn xuống, cười nói: “Vương
gia, như người vừa nói, ta cảm giác cũng có chút ổn rồi. Nhưng ta dùng
là châm, không phải đao nha, nếu như là đao, chính là giết người rồi…
Ngưu Phong, ngươi sợ cái gì? Ta nói là ta dùng đao rồi… Không đúng, ta
dùng chính là châm, giết không chết ngươi!”

Tiểu Tiểu vừa nói hết lời, người bốn chân bị trói trụ kia càng run rẩy hơn, mà một bên lão
mập sau khi chứng kiến, cũng vội vàng lau mồ hôi lạnh: “Tiểu tiểu cô
nương, có gì muốn chuẩn bị sao?”

Tiểu Tiểu quay đầu, tay buông lỏng châm, rơi xuống tay Ngưu Phong , hắn đau đớn kêu lên ô ô…

“Hả, thật xin lỗi, lúc nãy ta chưa cầm chắc a… Lưu chưởng quỹ , ông hỏi có
cái gì muốn chuẩn bị, vậy ông trước hết chuẩn bị bàn rượu và thức ăn đi. Ta cùng công tử còn có Lân Vương đêm nay tại đây, chờ xem người còn
việc gì hay không, nhân tiện uống rượu ngắm trăng đi!”

“Được!

Tiểu tiểu cô nương, cô nương có thể hay không đem kim châm kia lấy ra
trước không ?” Lão mập chỉ vào kim châm trên tay con mình, hỏi.

“Ha hả, vừa rồi ta đã quên rút, xin lỗi!” Tiểu Tiểu rút cây châm xuống, cầm ở trong tay nghĩ:

“Còn không mau đi chuẩn bị? Lão đầu, lại đây nhìn, ta là lần đầu tiên hạ châm, đừng hạ sai huyệt vị …”

“Cái gì? Lần đầu tiên?” Lần này, trừ Ngưu Phong miệng không nói được lời
nào, còn lại mọi người kinh ngạc nhìn nàng, Lân Vương hỏi:

“Lần đầu tiên hạ châm, có thể sai hay không? Hay là để cho lão đầu hạ châm đi?”

“Điểm ấy ngươi yên tâm, Vương gia, ngươi phải tin tưởng ta, mặc dù là lần đầu tiên hạ châm, ta cũng rất có kinh nghiệm. Ta từng cứu chim sẻ, con thỏ, con chó nhỏ… Khi châm qua, chúng ngay cả đau đớn cũng không có lên
tiếng…” Tiểu Tiểu vỗ ngực, tự tin nói.

“Ồ, vậy y thuật của Tiểu
Tiểu đúng thật rất tốt. Nhưng mà Tiểu Tiểu à, chim sẻ, con thỏ, con chó
nhỏ…, chúng nó đều kêu lên đau sao?” Chứng kiến Ngưu Phong cùng lão mập
kia sắc mặt trắng bệch, Lân Vương hảo tâm nhắc nhở .

“Hình như sẽ không kêu, nhưng mà bọn chúng cũng không kêu được rồi, bởi vì ta châm một cái, chúng nó cũng đi đời nhà ma rồi…”

Kết quả, Ngưu Phong và lão mập cũng hôn mê bất tỉnh, Lân Vương và Vu Hoa mắt trợn trắng.

“Này, xem ra, một lúc lại phải châm thêm rồi, lần này cứu người cũng không
thể cứu không nha”. Tiểu Tiểu phi nhanh hai cây châm xuống, hai người
lập tức mở mắt ra, Tiểu Tiểu nói: “Ta phải bắt đầu chữa bệnh rồi, Lưu
chưởng quỹ, vừa rồi là đùa ngươi chút thôi. Nhanh đi chuẩn bị rượu và
thức ăn đi.”

Chỉ thấy nàng nói xong, liền cầm lấy bảy tám cây
ngân châm, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, châm vào trên người Ngưu
Phong, Ngưu Phong trên mặt lộ ra tia thống khổ thất sắc…

Lão đầu
cao lớn run rẩy đi đến trước giường, nhìn vào huyệt vị châm được châm,
đột nhiên mở to hai mắt, hắn chỉ vào một cây châm hỏi:


“Cô nương, kim châm này chính là huyệt đau đớn, có phải châm nhầm rồi không?

“Cái gì? Huyệt đau đớn? Vậy con ta…” lão mập không có đi ra, xoay người nói rất lo lắng.

“Ta đương nhiên biết là huyệt đau đớn rồi, muốn nhờ vào huyệt vị này mới có thể đem độc bức ra. Nơi này để lại hai người trông coi, chúng ta đi ra
ngoài trước đi. Ngưu Phong, ngươi phải kiên trì, không thể té xỉu, nếu
như té xỉu rồi, sẽ kéo dài thời gian trị liệu, cho đến lúc toàn bộ độc
được bức ra mới thôi, biết không?” Tiểu Tiểu dặn dò.

Một lúc lâu
sau, cơm no rượu say ba người vào lại phòng ngủ, chỉ thấy Ngưu Phong mồ
hôi đã sớm ướt đẫm trên mặt trên người, trong phòng, còn có mùi vị như
mùi nước tiểu… Tiểu Tiểu nhéo mũi đi tới, để cho gã sai vặt giữ đầu Ngưu Phong, dùng đao cắt vào ngõn trỏ của hắn, chỉ thấy máu đen chảy ra. Sau một hồi, máu chậm rãi biến thành màu đỏ, Tiểu Tiểu xem máu khôi phục
bình thường sau đó mới cho hắn cầm máu, nhổ châm trên người ra.

Nàng chọn vài cái châm giữa bồn máu đen, từ trong đó lấy ra một cây châm còn nhỏ hơn cả kim may, để cho lão mập nhìn một chút, nói: “Chính là cái
này rồi, bây giờ đã tốt lắm, trước tiên ở trên giường nằm bốn năm ngày
sẽ khôi phục. Hai ngày đầu đừng ăn cơm, có thể uống nước, 2 ngày sau sẽ
bình thường. Tuy nhiên Ngưu Phong, ta bái phục ngươi rồi, lớn như vậy
rồi, dĩ nhiên còn có thể tiểu ra quần… Ha ha ha ha…”

Tiểu Tiểu
cười lớn rời đi, lão mập nhìn tình trạng kiệt sức của con mình trên
giường giáo huấn: “Phong nhi, sau này cách xa tiểu tổ tông kia một
chút!” Sờ trong ngực cất rất nhiều ngân phiếu, hắn đau lòng nói: “Lại

làm không công hai năm a!”

Trở lại tướng phủ, Tiểu Tiểu rất mệt chỉ muốn đi ngủ, lại bị Vu Hoa kéo.

“Làm sao vậy?” Nhìn cổ tay bị kéo, Tiểu Tiểu bực mình nói: “Có chuyện nói mau, ta mệt!”

Vu Hoa nhìn giai nhân bộ dáng mệt mỏi, vốn định nói lại nghẹn trong bụng,
ngày mai rồi nói vậy. Nhưng vừa nhìn đến nàng môi có chút sưng, hắn chua xót ngậm ngùi hỏi: “Tiểu Tiểu, miệng của nàng như thế nào lại sưng
lên?”

Kỳ thật, hắn muốn hỏi chính là, có phải hay không Lân Vương hôn vụng trộm? Nhưng nói đến bên miệng, lại chỉ có thể nghẹn trong
lòng, chính mình còn không có tư cách hỏi cái kia.

Miệng? Tiểu
Tiểu đưa tay sờ, trách không được cảm giác không thoải mái, thật đúng là có điểm sưng lên? Lân Vương khẳng định là cố ý rồi. Nghĩ đến buổi chiều nọ một màn tình cảm mãnh liệt, sắc mặt của nàng có một chút đỏ lên.
Nàng tránh đầu Vu Hoa, mất tự nhiên nói: “Muỗi cắn!”

Nói xong, bỏ chạy quay về phòng ngủ của chính mình. Vu Hoa gắt gao nhìn chằm chằm
bóng lưng của nàng, muỗi cắn? Bây giờ có muỗi rồi sao? Còn qua một hai
tháng mới có thể có muỗi mà…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.