Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 17: Là người sao?


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 17: Là người sao?

Sau khi Tiểu Tiểu rời
khỏi tầm mắt của bọn họ, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng
bỏng ở phía sau lưng mình, nàng nhăn mày khó hiểu: Lân vương hình như
thật sự lầm đối tượng rồi thì phải, người mà hắn hứng thú đáng lẽ phải
là Thủy Thủy chứ, cớ sao cái ánh mắt nóng bỏng kia cứ nhìn chằm chằm vào mình? muốn tuyên thị (tuyên bố+biểu thị) khát vọng nóng bỏng của
hắn đối với mình chắc?

“Cô nương, người muốn đi đâu? Nô tỳ có
thể giúp người không?” Một trong hai nha hoàn dẫn đường lúc nãy, thấy
Tiểu Tiểu đang hồn vía lên mây đi tới, liền ân cần hỏi han.

Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, liếc nhìn nha hoàn kia một cái, vội vàng khách sáo nói:

“Làm phiền tỷ tỷ rồi, ta muốn đi giải quyết một chút, xin hỏi phải đi như thế nào?”


“Để nô tỳ dẫn cô nương qua đó, không xa lắm, chính là bên kia! Vừa nãy thật cảm tạ ơn cứu giúp của cô nương!” Nha hoàn cung cung kính kính nói,
Tiểu Tiểu khiêm tốn đáp:

“Vừa nãy là lỗi của Tiểu Tiểu, đã khiến cho tỷ tỷ sợ hãi rồi!”

——-

Lúc trở về, Tiểu Tiểu đặc biệt dặn dò nha hoàn kia, nói Vương gia truyền
lời, không thể tùy tiện tới gần. Nha hoàn hiểu rõ gật đầu, ánh mắt ám
muội quét lên người Tiểu Tiểu, dọa cho Tiểu Tiểu bất an rời đi, mãi đến
khi rời khỏi tầm mắt của nàng ta, nàng mới len lén khom người, nấp vào
bụi hoa gần Túy Nguyệt đình, nhìn lén “tác phẩm” của bản thân…

Chu choa, thuốc kia thật sự là lợi hại! Ngươi xem Lân vương kia đi, trên
mặt đỏ hồng, hai mắt mê mẩn, làn môi diễm hồng, động tác thô lỗ… Ngay
đến tai cũng đỏ không ít. Đầu tóc vốn chỉnh tề kia, có hai sợi nghịch
ngợm rũ xuống, buông lơi trước ngực, muốn bao nhiêu gợi cảm thì có bấy
nhiêu gợi cảm….

Lân vương đang làm gì vậy? Tiểu Tiểu trợn to mắt
lên nhìn, miệng của hắn cư nhiên….Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Tiểu Tiểu mặc niệm hai lần, dùng tay che mắt lại, nhưng vẫn là không nhịn
được nhìn lén qua khe hở. Nếu không phải lý trí nói với bản thân nữ tử
kia là Thủy Thủy, là chính mình sắp đặt nàng ta làm như vậy, nàng còn

thật sự muốn qua đó giúp mỹ nam kia giải độc cơ, sợ gì thuận tay dắt
thêm một con dê về, không đúng, phải là dắt thêm một đứa nhỏ về, nàng
đều nguyện ý à nha…xơi hắn, tính như thế nào vẫn thấy lời! Nhưng nếu như thật sự xơi hắn, nàng cũng sẽ không ngốc nghếch mà chỉ như vậy liền trở về thôi đâu, nàng sẽ uống một chút thuốc, vậy không phải diệt được hậu
hoạn rồi sao?

“Vương gia, Thủy Thủy…”

Một tiếng Thủy Thủy, làm cho Lân vương đang mê mẩn liền sực tỉnh. Hắn nhìn quanh, nhìn nữ tử trong lòng, nữ tử kia đi giải quyết sao đến giờ vẫn chưa về? không
lẽ….?

Từ trước đến nay bản thân mình không phải là người tùy tiện như thế, vậy chắc chắn là hai nữ tử này đã hạ dược mình rồi, là Thủy
Thủy hay Tiểu Tiểu? Lẽ nào mục đích của bọn họ là muốn mình phải cưới
Thủy Thủy? Bây giờ Tiểu Tiểu đâu? Là đang trốn ở một bên canh chừng hay
đang núp ở một góc để rình coi? Lẽ nào đây chính là “tiền trảm hậu tấu”
mà hôm trước nàng nói sao? Chính là trước tiên khiến cho mình muốn Thủy
Thủy sau đó cưới nàng ta, hay là muốn ép thành hôn? Bọn họ nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy? Cho dù ta có động đến Thủy Thủy, muốn ngồi lên vị trí Lân vương phi, còn phải xem nàng ta có năng lực này không….Ức chế sự
khó chịu trong người, Lân vương nói thầm: Cư nhiên dám tính kế với ta,

thật đúng là gan bằng trời, hãy xem ta giải quyết nàng ra sao!

Bât động thanh sắc nhìn người trong lòng, lỗ tai nhạy cảm cảm nhận động
tĩnh chung quanh. Tại sao chung quanh lại không cảm nhận được tiếng hô
hấp của nàng, lẽ nào nàng không có ở gần đây?

Tiểu Tiểu ở một bên rình coi tự nhiên không hiểu Lân vương này đang muốn làm gì, nàng cũng
sốt ruột không thôi, trong lòng thầm mắng: Lân vương này, rốt cuộc có
phải nam nhân không vậy hả, không trực tiếp tìm một bãi cỏ nào đó xử
Thủy Thủy, còn dây dưa ở đó làm gì vậy trời, một chút cũng không dứt
khoát, sau này chắc chắn phải hạ thêm tí dựoc nữa….

Trong lòng còn chưa mắng hắn xong, một bóng dáng bay qua đây, đem nàng ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi nàng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.