Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 149
“Ồ, Hoàng thượng thúc thúc cũng có à. Nhưng trên lưng cha cũng có mà. Thúc thúc xấu xa, trên lưng thúc có không vậy? Còn hai vị thúc thúc này nữa, hai người trông cũng khá giống Điểm Điểm, trên lưng hai người cũng có hay không?”
Điểm Điểm ngây thơ nhìn về phía bọn họ, mấy người bị điểm danh tuy da mặt cũng đủ dày, nhưng nay bị một đứa trẻ chỉ đích danh hỏi chuyện này, vẫn không nhịn được mà đỏ mặt. Tiểu Tiểu cúi đầu khẽ cười, Lân vương
không đỡ nổi, Điểm Điểm muốn tự mình tìm cha, điểm này hắn đích thực là
chưa từng nghĩ tới.
“Ơ…cái này…” Gian nan tìm lại tiếng, Sóc vương đỏ mặt gật đầu, mà
Tịch vương và Húc vương thì cứng ngắc gật đầu, Điểm Điểm cười hì hì nói:
“Các người đều có hết à? Nếu mấy người cũng có, thế thì Điểm Điểm cảm thấy ai cũng có khả năng là cha của Điểm Điểm hết á. Hay là vậy đi, con tự mình nhìn thử, vết bớt của ai giống Điểm Điểm nhất, người đó chính
là cha của Điểm Điểm, được không?”
Điểm Điểm cười tự đắc, rồi chạy lại chỗ Tiểu Tiểu, kéo tay Tiểu Tiểu hỏi:
“Mẹ. Điểm Điểm có phải thông minh lắm không? Điểm Điểm bỗng nhiên cảm thấy chủ ý này thật hay, mẹ, mẹ nói xem?”
Tiểu Tiểu cười tươi:
“Điểm Điểm thật thông minh, chủ ý này quả thực không tồi, có cần mẹ
giúp Điểm Điểm không? Nếu Điểm Điểm cần, mẹ sẽ giúp Điểm Điểm phân biệt
kĩ càng một lượt…”
“Được đó, được đó! Mẹ và Điểm Điểm cùng giúp Điểm Điểm nhận cha nhé!”
Cao hứng vỗ tay, lại không biết sắc mặt Lân vương tái mét, hắn một
phát tóm lấy Tiểu Tiểu, một phát túm lấy Điểm Điểm, vẻ mặt bực bội nói:
“Không được! Tiểu Tiểu, nàng chỉ được nhìn thân thể của Lân, nhìn thân thể của người đàn ông khác, nghĩ cũng đừng mơ!”
Giọng điệu sặc mùi giấm, cặp mắt tức đến bốc hỏa, khiến Tiểu Tiểu
trước ngây ra một lúc, sau đó hiểu ra rồi trực tiếp bật cười to, Lân
vương không vui nói:
“Tiểu Tiểu! Không được cười, ta nghiêm túc đấy!”
Cái cô nàng này, thật muốn chết mà, nếu như nàng thật sự dám đi nhìn
thân thể người đàn ông khác, hắn nhất định sẽ trừng phạt nàng cho ra
trò! Đem nàng nhốt ở nhà, để nàng một người đàn ông cũng chẳng gặp được. Đợi đứa con sinh ra xong, hai người tính sổ tiếp!
“Lân, lúc nãy chàng ghen đấy à? Ha ha, dáng vẻ chàng ghen vì thiếp
trông đáng yêu quá đi. Thiếp biết chàng nghiêm túc, nhưng thiếp cũng
nghiêm túc đấy, nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào, Điểm Điểm cần thiếp giúp
đỡ, thiếp sao có thể…”
Tiểu Tiểu cười càng vui vẻ, Lân vương bá đạo ôm lấy thân mình hơi cồng kềnh của nàng, tức giận nói:
“Ta nhìn giúp nàng, vậy được rồi chứ!”
Haizz, biết ngay là nàng sẽ không chịu an tĩnh mà. Lân vương bất đắc
dĩ cười khổ một tiếng, bây giờ hắn bỗng cảm thấy, sau này Điểm Điểm nếu
như ở cùng với Tiểu Tiểu, cuộc sống của mình sẽ đặc sắc lắm đây! Một
Tiểu Tiểu đã không hiền lành rồi, lại thêm một Điểm Điểm vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, hai người tụ lại với nhau, nói không chừng sẽ thật sự lật tung Lân vương phủ của mình mất!
Có điều, đứa bé trong bụng này, bất luận nam nữ hắn cũng phải đích
thân dạy dỗ, nếu như để hai người Tiểu Tiểu và Điểm Điểm cùng giáo dục,
Lân vương thật khó tưởng tượng sẽ thành cái gì nữa….
“Chàng giúp thiếp?”
Tiểu Tiểu lấy làm lạ nhìn Lân vương, Lân vương gật đầu, biểu thị chính là ý đó, Tiểu Tiểu khẽ than:
“Chàng hỏi Điểm Điểm ấy, nếu như nó đồng ý, thiếp cũng không ý kiến!”
Thân hình mỹ nam đáng thương! Tiểu Tiểu than thở trong lòng, hi vọng
Điểm Điểm không quá dễ dãi, Tiểu Tiểu hiện giờ rất chi là tò mò, cái bớt sau lưng Hoàng thượng, Tịch vương, Húc vương trông như thế nào, có phải trông giống như của Lân vương, Sóc vương hay không?
Hơn nữa, trông bọn họ người nào người nấy lớn lên không tệ, có lẽ
dáng người dưới áo cũng không kém, nếu như có thể nhìn cho đã mắt cũng
tốt. Tiểu Tiểu nháy mắt với Điểm Điểm, nỗ lực chớp mắt, lúc này giọng
Lân vương cũng truyền đến:
“Điểm Điểm, để cha giúp con nhìn, được không?”
Giọng nói dịu nhẹ, ngữ khí cũng dịu dàng vô đối, Điểm Điểm choáng
váng gật đầu, nhìn thấy Tiểu Tiểu nháy mắt ra hiệu, bộ não bé dừng lại,
rất quan tâm nói:
“Điều này, cha vẫn nên hỏi mẹ của con thì hơn. Mẹ đồng ý là được, con là con nít, phải nghe lời mẹ!”
“Ha ha, là ta biết cách dạy con…”
Ánh mắt mọi người lần nữa liếc về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cười đắc ý, sắc mặt Lân vương đen lại, bá đạo hỏi:
“Tiểu Tiểu, nàng nói xem có để vi phu thay nàng không?”
Ngữ khí vô cùng chân thành, nhưng trong lời nói mang theo mười phần
uy hiếp, hai mắt híp lại thành một đường, Tiểu Tiểu biết hiện tại nàng
chỉ có thể gật đầu thôi, Lân vương hình như có hơi mất hứng rồi đây.
“Vậy thì tốt! Điểm Điểm, con muốn nhìn thế nào, cha bây giờ tìm giúp con!”
Lân vương cười vừa lòng, sắc mặt Hoàng thượng đen kịt, không giấu được hàn ý trong mắt nữa:
“Lân, việc này ta đã nói đáp án rồi, đệ không có đường phản bác. Nếu không, đệ còn muốn làm thế nào?”
Nghe ra sự không vui của Hoàng thượng, Lân vương không sợ hãi, hắn vẫn cười nhạt:
“Ta không ý kiến, nhưng mà, Hoàng thượng, lúc nãy huynh cũng nghe rồi đấy, người có ý kiến không phải ta, mà là Điểm Điểm, Điểm Điểm cho rằng tìm cha như thế là không chính xác, cho nên nó mới tự mình tìm cha,
điều này, chắc hẳn mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”
Chuyện hôm nay, chỉ là ý tưởng tạm thời thôi, nếu như giao cho Điểm
Điểm chắc cũng không có khả năng đâu, một đứa con nít năm tuổi, làm sao biết được nhiều chuyện vậy chứ. Vả lại Lân vương vốn cũng chẳng chỉ dạy gì cho Điểm Điểm, cho nên lúc nói ra những lời này hắn cũng không chột
dạ, ngược lại Hoàng thượng lại tỏ ra tức giận.
“Nghe thấy rồi. Nhưng nếu nhận thân kiểu này, thì cũng chẳng có sức
thuyết phục gì. Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện này không bằng…”
Húc vương từ nãy đến giờ chưa nói qua câu nào bỗng nhiên lên tiếng, Tiểu Tiểu đánh giá nhìn y, không biết y sẽ nói ra lời lẽ gì.
“Điểm Điểm nhận thân, là cần thiết phải tiến hành, nó muốn xem vết
bớt, chúng ta cho nó xem thì được rồi. Dù sao ở đây cũng chẳng có người
ngoài? Chẳng qua, trẫm đã có thể chứng minh được Điểm Điểm là con của
trẫm, thế cũng chẳng sợ nó nghiệm chứng!”
Hoàng thượng nói ra lời lẽ chính nghĩa, mà Điểm Điểm chỉ nhếch miệng
khinh thường, Tiểu Tiểu cười trộm, ánh mắt Lân vương thoáng qua tia lạnh lẽo, Hoàng thượng hôm nay cầm chắc phải khiến Điểm Điểm trở thành con
của hắn.
“Hỷ công công, ngươi đến giám sát!”
Hoàng thượng tức giận thét một tiếng, Hỷ công công vội vã đứng ra,
khó xử nhìn mấy vị vương gia một cái, Tiểu Tiểu cũng bị khách khí mời ra ngoài, bởi vì Lân vương kiên trì không để nàng nhìn thân thể của người
đàn ông khác.
Buồn chán đứng bên ngoài Ngự thư phòng, bên trong yên tĩnh, giọng nói bọn họ cực thấp, Tiểu Tiểu nghĩ đến các mỹ nam thoát y lộ ra tấm thân
hoàn mỹ, thì nhịn không được chảy nước miếng muốn tìm chỗ nhìn lén một
phen, nhưng ngặt nỗi đám cung nữ thái giám đông quá, muốn nhìn lén cũng
khó.
Đi đi lại lại hơn mười vòng, nàng buồn chán đi xa một chút, bất tri bất giác lại đi đến Lâm Tiên cung nơi lúc trước nàng ở.
Trong cung không hề có chủ tử khác cư ngụ, nô tài trong đấy cũng
không cắt giảm, bọn họ thấy Tiểu Tiểu đến, người nào người nấy đều kích
động nước mắt ầng ậc, đặc biệt là Từ ma ma, nước mắt không nhịn được
chảy xuống:
“Nương nương, cuối cùng người cũng trở về rồi…”
Từ ma ma kích động nói, mắt Tiểu Tiểu cũng hơi ươn ướt, tuy lúc đầu Từ ma ma có lẽ từng lén phản bội mình, nhưng…
Bà ta lúc ấy, chắc cũng là vạn phần bất đắc dĩ đây? Có Hoàng thượng
phía trên đè ép, hỏi gì đó bà ta sao dám che giấu chứ? Hơn nữa vẻ mặt
hiện giờ của bà ta không phải làm bộ, sự kích động trong ánh mắt càng
không phải là giả.
“Ta rất tốt, chẳng phải vẫn còn sống đấy thôi?”
Không chỉ sống, vả lại còn sắp làm mẹ rồi. Làm một người mẹ, tuy
trước đó nàng cũng từng làm qua, nhưng lần này lại có cảm giác khác
biệt, chắc là vì có Lân vương ở bên cạnh.
“Nương nương, ngày đó…suýt nữa dọa chết nô tỳ rồi!”
Từ ma ma nắm lấy tay Tiểu Tiểu, nói chuyện cũng có chút run rẩy, bà ta kích động nói:
“Hôm qua, nô tỳ biết nương nương đã trở về, vốn muốn qua đó thăm
nương nương, nhưng đi rồi mới biết, Hoàng thượng sợ nương nương không
nghỉ ngơi tốt, đặc biệt hạ một đạo chỉ ý, bất kì người nào cũng không
được đến thăm nương nương!”
Hoàng thượng hạ chỉ ư? Tiểu Tiểu cau mày trầm tư, chẳng trách hôm qua không ai đến “thăm” nàng nhỉ? Hóa ra là mệnh lệnh của Hoàng thượng, hắn cũng coi như là có lòng, xem như vẫn còn lương tâm.
“Ta cũng muốn qua xem thử, nhưng lúc đó quả thật mệt quá, bà cũng
biết đấy, thân thể nặng nề, làm chuyện gì cũng khó. Từ ma ma, làm khó bà vẫn còn nhớ đến ta. Các ngươi cũng vẫn khỏe cả chứ, có tin tức của Hoa
Nguyên hay không?”
Ở nơi này, luôn không nhịn được nhớ đến Hoa Nguyên, Tiểu Tiểu mất
tích lâu như vậy, Hoa Nguyên cũng sớm đã không thấy tung tích, nàng ta
không ở cùng với sư phụ, cũng không ở chung với đám người Vu tướng, cứ
như biến mất vậy, thật không biết…
“Nương nương, người vẫn chưa biết ư? Hoa Nguyên đã trở về cung, làm người hầu trong tẩm cung của Hoàng thượng…”
Từ ma ma lấy làm khó hiểu nhìn Tiểu Tiểu, chẳng lẽ Hoa Nguyên chưa
gặp nương nương sao? Nhưng cũng khó trách, quan hệ hiện giờ của Hoa
Nguyên với Hoàng thượng rất tốt, khôi phục lại thân phận trước kia chắc
cũng là chuyện sớm muộn thôi.
“Cái gì, bà nói Hoa Nguyên ở lại bên cạnh Hoàng thượng rồi?”
Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn to mắt, nhớ lúc đó Hoa Nguyên rất kiên định
mà nói không còn bất kì tâm tư gì với Hoàng thượng nữa, đã hoàn toàn
chết tâm rồi. Cung nữ trong tẩm cung của Hoàng thượng, ai cũng biết rằng lúc nào cũng có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng, chỉ cần được
Hoàng thượng sủng hạnh, làm phi tử là chuyện dễ dàng. Không lẽ lúc đó
Hoa Nguyên lừa mình ư? Mà Hoàng thượng cũng thiệt là, đã giữ Hoa Nguyên
bên mình rồi, tại sao còn đối với mình lưu luyến không quên chứ? Đàn
ông, quả nhiên đều có thói hư tật xấu, mà Hoàng thượng, cũng chưa chắc
thật sự thích qua ai, sở dĩ đối với nàng cố chấp như vậy, chắc cũng do
thói xấu của đàn ông gây nên – bởi vì hắn vẫn chưa có được nàng.
“Đúng vậy, nương nương. Hơn một tháng trước nàng ta bị Hoàng thượng
bắt được, hai người cũng không biết nói thế nào, trực tiếp ra khỏi thiên lao liền đến tẩm cung Hoàng thượng hầu hạ, có điều bây giờ Hoàng thượng đối với Hoa Nguyên rất tốt, mọi người đều nói Hoa Nguyên phục vị là
chuyện sớm muộn.”
Từ ma ma cười sáng tỏ, dù rằng khi đó Hoa Nguyên nói hận Hoàng thượng đến cỡ nào, nhưng một khi có cơ hội, nàng ta vẫn lựa chọn trở về bên
Hoàng thượng, suy cho cùng thì vinh hoa phú quý này không phải ai cũng
kháng cự được!
“Như thế cũng tốt! Thật ra ngay từ đầu ta đã từng nói với nàng ta,
nếu như nàng ta muốn quay trở lại bên Hoàng thượng, ta sẽ dốc hết sức
giúp đỡ nàng ta. Lúc đó chỉ thấy thái độ nàng ta thực sự kiên quyết, ta
cũng không hỏi tỉ mỉ, sợ nàng ta lại đau lòng lần nữa…không ngờ nàng ta
lại nghĩ như vậy, thế này cũng tốt, nói thực lòng, Hoàng thượng thật sự
không tồi, chỉ là hơi cố chấp thôi!”
Ánh mắt Tiểu Tiểu chậm rãi nhìn qua hết thảy Lâm Tiên cung, mọi thứ
nơi này vẫn quen thuộc như vậy, lúc trước, nàng từng xem nơi này là nhà
mình một thời gian!
Lắc Lắc đầu, nơi này chắc cũng sắp có người mới đến ở rồi nhỉ? Có
điều nàng cũng nên đi thăm Hoa Nguyên, dù đến bây giờ, nàng vẫn sẽ giúp
đỡ Hoa Nguyên, chỉ cần Hoa Nguyên có thể khơi dậy hứng thú của Hoàng
thượng, ngày tháng sau này của nàng và Lân vương cũng sẽ tốt hơn.
Từ ma ma nhìn thấy vẻ âu lo trong ánh mắt Tiểu Tiểu, bà than thở:
Hoàng thượng tuy tốt, nhưng tại sao trong trái tim nương nương không có
Hoàng thượng chứ? Mấy tháng nay, bà đã nhìn thấy thâm tình của Hoàng
thượng đối với nương nương. Lúc thêm khuya vắng lặng, Hoàng thượng luôn
thích đến Lâm Tiên cung thẫn thờ, ngài nói chỉ nơi này mới có vết tích
của nương nương; cũng chỉ có nơi này, mới có thể cảm thấy nương nương ở
bên ngài….
Hoàng thượng, thật ra cũng có sự bất đắc dĩ của ngài. Trong cung cô
đơn tĩnh mịch, phụ nữ trong cung tuy luôn cười săn đón lấy lòng Hoàng
thượng, nhưng có mấy ai thật lòng thích Hoàng thượng chứ? Cũng vì vậy,
nhìn thấy nương nương, ánh mắt Hoàng thượng mới sáng lên, mà tình cảm từ chán ghét, không thích chậm rãi biết chất, muốn dứt bỏ cũng vạn phần
gian nan.
“Tiểu Tiểu, sao nàng lại chạy đến nơi này?”
Mang theo chút oán trách, Lân vương nắm tay Điểm Điểm đi vào, Tiểu
Tiẻu ngượng ngùng lè lưỡi, vội vàng chào Từ ma ma rồi nắm tay Lân vương
rời đi. Nơi này nhiều người khó giữ miệng, không thích hợp nghe ngóng
tin tức, điều nàng hi vọng nhất bây giờ, là nghe ngóng tiến triển việc
nhận cha của Điểm Điểm ra sao rồi. Hu hu, tại Lân vương hết, đẩy mình ra ngoài, chẳng nghe được tin tức gì hết!
“Tiểu Tiểu, nàng đi chậm thôi, làm sao vẫn hấp ta hấp tấp vậy chứ?”
Lân vương không vui nhíu mày, lo lắng kéo lấy giai nhân đi như chạy kia, Điểm Điểm bật cười ha ha:
“Mẹ đang lo lắng cho con đó mà! Mẹ, mẹ thật muốn biết cha ruột của Điểm Điểm là ai đến vậy luôn à?”
Tiểu Tiểu lườm Điểm Điểm một cái, đấy là đương nhiên, chẳng lẽ lại là giả chắc?
“Điểm Điểm, con nói nhỏ cho mẹ nghe, rốt cuộc là ai vậy, có phải cha con không?”
Ánh mắt lén nhìn về phía Lân vương, thật hi vọng là hắn, nếu như vậy, thì mọi thứ đều viên mãn rồi. Chỉ đáng tiếc là mình không nhớ được mọi
chuyện hôm đó, nếu như có thể có một chút xíu ấn tượng thôi, thì nàng đã chẳng chật vật thế này.
“Mẹ, mẹ qua đây, con lén nói cho mẹ nghe, đừng để cha nghe thấy!”
Điểm Điểm ra vẻ thần bí vẫy vẫy tay, Tiểu Tiểu nhanh nhảu chạy đến
bên Điểm Điểm, vội cúi người xuống, tai cũng ghé sát miệng Điểm Điểm,
Điểm Điểm ôm lấy đầu Tiểu Tiểu, thét một tiéng vào tai nàng:
“Con biết, nhưng con không nói cho mẹ!”
Mau chóng buông tay, người cũng nhanh chóng chạy ra mấy bước, nhân
lúc mẹ vẫn chưa hoàn hồn lại, bé phải tranh thủ chạy thoát thân…
Chơi xỏ mẹ, lâu lắm rồi bé không làm như vậy!