Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 142


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 142

“Được lắm, tùy ngươi thôi! Có điều, bảo ta uống thuốc cũng được…”
Nhìn thấy trong mắt y thoáng qua một tia hi vọng, Tiểu Tiểu tươi cười
nói:

“Trừ phi ta chết, ta chết rồi, ngươi có thể tùy ý đút ta uống bất cứ thứ gì.”

Tiểu Tiểu vươn tay ra, sờ lên gương mặt đẹp trai kia của Dạ Hoặc,
cười lớn nói: “Đừng ép ta, có lẽ hiện giờ ta không có biện pháp; nhưng
nếu muốn chết, ai cũng không cản được ta!”

Tựa như tuyên thệ, gương mặt Tiểu Tiểu nghiêm túc cực kì, Dạ Hoặc
hiểu rằng nàng đùng mạng sống của chính mình để uy hiếp y? Điều này…

Trong lòng Dạ Hoặc, bỗng thấy khó chịu như thể nuốt phải con ruồi
nhặng, y có hứng thú với người con gái này, nhưng nàng lại vì đứa con
trong bụng, thà lấy cái chết để uy hiếp. Nếu như nàng chết rồi, thế y
phải làm sao?

Lại nhìn Tiểu Tiểu lần nữa, thấy trên gương mặt nàng chẳng có một
chút ý cười nào, Dạ Hoặc biết lời nàng nói là sự thật, nếu như nàng thật sự muốn chết, y cũng không có cách nào khác.

Tức tối mà phất tay áo bỏ đi, lúc ra cửa lớn, sự phẫn nộ trên khuôn
mặt cũng không giấu được nữa, đúng lúc nhìn thấy Mị dẫn theo hạ nhân,
bưng hơn mười chén thuốc đi tới.

“Gia, cần đưa vào không?”

Nhìn thấy Dạ Hoặc có vẻ không vui, Mị cẩn thận hỏi một tiếng, Dạ Hoặc ngoái đầu lại, tức giận nói:

“Đưa! Mặc sức nàng ấy đi!”

Kiểu như giận dỗi, người cũng mau chóng bỏ đi, không thể trách y quá
tự tin, Tiểu Tiểu này à, ước chừng sẽ có thể nghe thấy tiếng chén vỡ
nhanh thôi. Rõ ràng biết nàng sẽ đập vỡ, nhưng y vẫn đưa vào, dù sao thì thuốc cũng đã sắc xong, không đưa tới đó thì chẳng phải lãng phí hay
sao.

“Đã điều tra ra chưa?”

Trở về phòng nghị sự, gương mặt Dạ Hoặc lại trở về vẻ lãnh ngạo. Một
người đàn ông áo đen đi tới, cầm một bức thư đưa vào tay Dạ Hoặc, ngắn
gọn nói:

“Thân thế của vị cô nương này phức tạp, có một đứa con trai năm tuổi…”

“Cái gì? Nàng ấy có một đứa con trai rồi?” Điểm này, Dạ Hoặc thật sự
không biết, vội vàng bóc bao giấy trước mặt ra, lúc lấy tư liệu ra
ngoài, tay y hơi run rẩy: Con trai, nàng vậy mà đã có một đứa con trai
rồi, đứa con đấy là của ai? Không phải cũng là Lân vương đấy chứ?

Sau khi xem nhanh nội dung bức thư, Dạ Hoặc trầm trọng ngồi đấy, cô
nàng này, thật không biết phải nói nàng thế nào cho đúng, xem ra, nếu
như thích nàng, cái chức cha ghẻ này phải làm chắc luôn rồi. Hiện giờ
nơi này còn giam được nàng, nhưng qua vài ngày thì sao? Bây giờ nàng sắp xuống giường được rồi, ra khỏi cánh cửa phòng ngủ kia, nói không chừng
một lúc nào đó nàng có thể giải được độc trên người mình, đến khi đó…

Ám Dạ bảo nho nhỏ, đoán chừng không giam được nàng rồi, nàng sẽ không đợi được nữa mà đi tìm Lân vương ư? Có lẽ vậy, do dù Lân vương đã thành thân, trái tìm nàng vẫn đặt trên người hắn.

“Đi, đem đứa bé kia bắt lại! Nhớ kĩ, không được làm tổn thương đứa bé.”

Đứa bé, là điểm yếu của Tiểu Tiểu, nàng hiện giờ cũng đang có thai,
hành động tự nhiên phải kiêng dè rất nhiều, nếu có đứa trẻ ở đây, nàng
sẽ càng không thể trốn chạy được nữa, bởi vì một thai phụ dẫn theo một
đứa trẻ, rất khó chạy thoát.

Nghĩ đến đây, Dạ Hoặc cười đắc ý, chịu cục tức ở chỗ cô nàng kia, thế nào cũng phải tìm nơi xả giận chứ?


***

“Ngươi tên Mị à? Tên không tồi, Mị, đích thực là có bản lĩnh mị hoặc
lòng người. Mị nè, có ai từng nói, ngươi lớn lên rất xinh đẹp hay chưa?”

Cố ý làm lơ khay thuốc mà người đàn ông phía sau hắn đang bưng, Tiểu
Tiểu tươi cười tạo quan hệ với anh chàng đẹp trai này, Mị nghe thấy lời
Tiểu Tiểu, bộ mặt hơi nhăn nhó một chút, ngữ khí ôn hòa nói:

“Chưa có người sống nào từng nói…”

Chưa có người sống nào từng nói, ý gì thế? Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi:

“Ý là sao?”

“Bởi vì người từng nói câu này đều chết hết rồi!” Mị cười nhạt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu sợ hãi rụt cổ, cẩn thận hỏi:

“Thế ta thì sao? Ban nãy ta đã nói rồi, ngươi có giết ta diệt khẩu không?”

Con người này, trông thì khá dễ nói chuyện, khá dễ bắt nạt, nhưng…sao miệng tươi cười mà lời nói ra lại làm người ta nghẹn thế này? Hu hu,
mình đáng thương quá, tên Mị này cũng không cần lấy lòng nữa, sau này
vẫn nên tự lực cánh sinh thì hơn.

“Tạm thời sẽ không, bởi vì bảo chủ vẫn chưa để cô chết!”

Mị lãnh đạm nói, Tiểu Tiểu nghe xong sống lưng lạnh toát, người đàn
ông này, nhìn thì tính khí không tệ, ôn ôn hòa hòa, nhưng…sau này thật
sự bớt trêu chọc thì hơn.

“Đây là thuốc bảo chủ chuẩn bị cho cô nương, vẫn mong cô nương đừng
làm khó thuộc hạ, uống lúc còn nóng đi!” Thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, Mị không xoay người mà bưng lấy một chén thuốc, vươn tay đưa qua.

“Ơ…bào chủ của các ngươi không nói qua với ngươi hay sao? Y nói ta
không cần uống thuốc nữa. Hơn nữa cổ nhân từng nói, cứu một mạng người
còn hơn xây bảy tầng tháp, mà hại người ấy à? Thì phải xuống địa
ngục…cho nên, thuốc ta sẽ không uống, đứa bé này ta kiên trì muốn, mà
bảo chủ của các ngươi, lớn lên đẹp trai phong độ, ngọc thụ lâm phong,
người muốn làm phu nhân chắc chắn có rất nhiều…đàn ông tốt phải chia cho mọi người hưởng chứ, ta không độc chiếm đâu…”

Tiểu Tiểu cười hì hì, nàng nói một cách hào phóng, tay cũng không đón lấy đống thuốc kia, ngược lại ánh mắt của Mị liếc tới đầy hứng thú,
Tiểu Tiểu vội cười xán lạn.

“Thế thì tùy cô nương, thuốc để lại cho cô nương!”

Điềm nhiên căn dặn một tiếng, Mị bèn dẫn mọi người xoay người rời đi, ngửi thấy mùi thuốc ngập phòng, Tiểu Tiểu thật muốn nôn ra.

“Người đâu!”

Gọi lớn một tiếng, thuốc này, vẫn nên nhanh chóng vứt đi mới được.

“Cô nương…”

Một nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi chạy tới, Tiểu Tiểu trông nàng ta rất xa lạ, ban nãy suýt nữa nàng quên, Đào Nhi kia hình như bị lôi đi
chịu phạt rồi.

“Đem đống này, lấy ra ngoài đổ đi!”

Không kiên nhẫn phất phất tay, đống thuốc này, nhìn thôi đã khó chịu, ngửi thấy thì tâm tình nàng liền không thoải mái. Dạ Hoặc chết tiệt,
mình trúng độc chẳng thèm giải giúp, đối với đứa bé trong bụng nàng thì
lại dụng tâm nhiều. Đứa bé này là của Tiểu Tiểu nàng, ai cũng đừng hòng
nhăm nhe.

Kể từ ngày đó, Dạ Hoặc liền rất ít đến, mà Đào Nhi sau khi điều dưỡng vài ngày, lại trở về bên Tiểu Tiểu. Bởi mọi chuyện ngày đó, thái độ
Tiểu Tiểu đối với nàng ta liền tốt lên không ít, mà Đào Nhi kia, đối với việc khi đó Tiểu Tiểu nói đỡ cho nàng ta, càng khóc lóc cảm kích.

Lúc Tiểu Tiểu có thể ra ngoài sân viện, thì bắt đầu tìm kiếm thứ có

thể giải độc, chỉ là tìm hồi lâu, nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì. Cái
tên Mị làm người ta nắm bắt không được kia, hôm nay bỗng nhiên đi vào
trong viện, thấy Tiểu Tiểu không ngừng nghiên cứu hoa cỏ trong sân, hắn
cười nhạt nói:

“Cô nương đang tìm gì?”

“Ngắm hoa!”

Người đàn ông này, đột nhiên chạy đến đảm bảo là chẳng có chuyện
lành, Tiểu Tiểu cũng chẳng thân thiện với hắn, thậm chí chẳng thèm liếc
hắn cái nào.

“Ngắm hoa sao? Chỗ cô nương ngắm có hoa ư?”

Mị cười phì một tiếng, Tiểu Tiểu bực bội cau mày, cúi đầu nhìn chỗ
ban nãy mình nhìn, chỉ có mấy ngọn cỏ èo uột mà thôi, không có hoa.

“Ngắm cỏ!”

Nói xong một cách tóm tắt, Tiểu Tiểu tiếp tục cúi đầu tìm, lại nghe hắn nói:

“Được, cô nương từ từ tìm đi, chỉ là trong viện này, lúc trước, bảo
chủ đã phái người tới tra xét, nói là tất cả hoa cỏ có thể làm thuốc đều phải loại bỏ, cũng không biết là nguyên nhân gì…”

Nguyên nhân gì? Hai mắt Tiểu Tiểu tóe lửa, Dạ Hoặc, ngươi tốt nhất là đừng rơi vào tay Tiểu Tiểu, đến lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp
mặt. Nếu tất cả cây thuốc đã bị diệt hết rồi, thế thì ta còn tìm cái nỗi gì nữa?

“Vậy à? Thế thì có hơi ki lạ. Mị, thân thể của ta vẫn luôn không có
chút sức lực nào, mãi mà ta chẳng biết chuyện này là sao, ngươi là đại
phu mà, có thể khám giúp ta không?”

Ngân châm của hắn giấu ở đâu, ánh mắt Tiểu Tiểu liếc nhìn trên người hắn, nhưng trên mặt thì lại mang vẻ sợ hãi.

“Thân thể cô nương không có trở ngại gì, chỉ là lúc trước từng trúng
độc, thân thể chịu tổn hại, vẫn chưa loại bỏ sạch sẽ mà thôi.” Mị cười
nhạt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lẳng lặng đến gần hắn, khó hiểu hỏi:

“Vậy sao? Không biết lúc trước ta trúng độc gì? Y thuật của ngươi cao minh như vậy, chẳng lẽ cũng không thể giúp ta giải độc ư?”

Cái tên Mị này, công phu trợn mắt nói láo đúng là hạng nhất, trúng
độc khó trừ, thế mà hắn cũng nói ra được, còn không phải bọn họ vẫn luôn không chịu giải độc cho mình hay sao?

“Y thuật của ta bình thường, hơn nữa hiện giơ cô nương đang mang thai, sao ta có thể tùy tiện kê thuốc cho cô nương?”

Hắn nhướng mày, nói cũng đúng lý hợp tỉnh, Tiểu Tiểu vui vẻ cười nói:

“Thế cũng phải!”

Mang thai rồi, thuốc bọn họ bào chế nàng thật sự không yên tâm, hiện giờ, nơi này nàng yên tâm nhất vẫn là bản thân nàng.

“Cô nương từ từ tìm đi, thuộc hạ cáo từ trước đây…”

Đi đi, đi lẹ lên, đi càng nhanh càng tốt! Tiểu Tiểu cúi đầu cười
trộm, kỹ thuật trước kia sư phụ dạy nàng thật là có ích, thời khắc mấu
chốt, nó liền phát huy tác dụng rồi.

Tiếp tục đi về phía hậu viện, Đào Nhi kia không hề đi theo, tuy thái
độ nàng ấy đối với mình có tốt hơn không ít, nhưng suy cho cùng nàng
cũng là người của Dạ Hoặc, Tiểu Tiểu vẫn không dám tín nhiệm nàng.

Tìm chỗ cực kì kín đáo, Tiểu Tiểu mới vươn tay ra, một túi châm nhỏ
nằm trong tay nàng, thời gian của nàng không nhiều, lại phải né tránh

tai mắt của mọi người, nàng cầm châm lên, mau chóng châm cứu cho mình,
sau đó nhắm mắt lại, đợi thời gian tới, thân thể nàng đã đỡ hơn một
chút.

“Cô nương…cô nương…”

Thanh âm của Đào Nhi không lớn, nhưng từng tiếng không ngừng truyền
tới, Tiểu Tiểu nhếch miệng cười, bộ dạng bây giờ của mình, chẳng lẽ có
thể chạy ra ngoài được chắc? Đào Nhi này, trông chừng mình cũng gắt thật đấy.

“Đào Nhi, ta ở đây, không có gì!”

Rút châm ra, lén lút tìm chỗ giấu châm xong, Tiểu Tiểu cúi người đi
cả đoạn đường rồi mới lên tiếng, Đào Nhi vui mừng nhìn Tiểu Tiểu, cười
nói:

“Cô nương! Dọa chết Đào Nhi rồi, cô không sao chứ?”

“Không sao!”

Trên mặt Tiểu Tiểu, chẳng có một chút ý cười nào, người cũng nhanh
chóng bước về phía tiền viện, Đào Nhi khó hiểu nhìn Tiểu Tiểu, không
biết lại chọc giận cô nương chỗ nào rồi, trong lòng có chút thấp thỏm
bất an.

Trở về trong phòng, Tiểu Tiểu không nói năng, trực tiếp lên giường
nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, đã châm cứu một lần rồi, buổi tối nàng thử luyện công xem sao, muốn né tránh tai mắt của bọn họ, chỉ có đợi đến lúc buổi tối yên tĩnh. Muốn triệt để loại bỏ độc tố trên người, chí ít cũng phải tám đến mười ngày, bởi vì hiện giờ nàng không phải một mình, vì đứa bé, nàng phải từ từ giải độc, từ từ khôi phục. Con của nàng và Lân vương,
nàng nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.

Ngày tháng như vậy đã trôi qua bảy tám ngày, độc tố trên người Tiểu
Tiểu cũng loại bỏ gần hết, mà Dạ Hoặc kia chỉ ngẫu nhiên đến ngồi chơi,
tùy tiện nói vài câu, nhưng không hề ép Tiểu Tiểu phá thai, cũng không
nhắc tới những chuyện liên quan đến Lân vương nữa. Nhưng dáng vẻ của y
càng bình tĩnh, thì Tiểu Tiểu biết càng sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nói thực lòng, nàng không hiểu rõ Dạ Hoặc này, đây cũng chỉ là trực giác mà thôi.

Trăng lên đến trên ngọn liễu, Tiểu Tiểu nằm trên giường còn chưa thức dậy. Thân mình gần bốn tháng, phần bụng đã nhô lên rõ ràng, mà bên chỗ
Lân vương một chút tin tức cũng chẳng có. Đừng nói là Lân vương, sư phụ
dường như cũng quên mất nàng rồi. Theo lý mà nói, nếu như sư phụ muốn
tìm nàng, thì càng chẳng phải chuyện gì khó. Ban ngày nghĩ đến những
chuyện phiền muộn này, buổi tối Tiểu Tiểu ngủ không yên giấc. Trong lúc
mơ mơ màng màng, có người lẻn vào trong căn phòng ngủ này, ánh mắt sáng
quắc chăm chú nhìn người đang nằm nhíu mày trên giường, hắn bỗng nhiên
thở hắt ra một hơi, tay run rẩy vươn ra, vuốt lên gương mặt xuất hiện
hằng đêm trong mộng kia…

“Ưm…ai…”

Tiểu Tiểu trong mộng, nhưng cũng hết sức nhạy bén, còn chưa mở mắt
ra, tay đã nhanh chóng đánh tới, bốp một tiếng tát tai vang lên lanh
lảnh, người nào đó bắt đầu đen mặt.

“Ơ…” Mở mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú sáng nhớ chiều mong kia, còn
có dấu tay hồng hồng trên khuôn mặt hắn nữa, tay Tiểu Tiểu còn hơi nóng, nàng kích động muốn ôm lấy hắn khóc một trận, nhưng…người ban nãy mình
đánh hình như là hắn, nhìn sắc mặt hắn là đủ biết.

“Lân, xin lỗi, thiếp không biết là chàng…”

Ấm ức chớp chớp mắt, Tiểu Tiểu quyết định chủ động nhận sai trước,
tay cũng nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt Lân vương, nước mắt tí ta tí tách
rơi xuống.

“Cũng chưa nhìn rõ là ai đã động thủ, Tiểu Tiểu, nàng vẫn lỗ mãng như vậy!”

Lâu không gặp, bản thân tiều tụy không ít, cũng gầy đi nhiều, nhưng
Tiểu Tiểu không những không hốc hác, ngược lại nở nang hơn, xem ra ngày
tháng sống ở đây không tệ, trong lòng Lân vương thấy hơi chua xót.

“Thiếp…thiếp cũng không ngờ là chàng. Đã lâu vậy rồi, thiếp còn tưởng rằng chàng không cần thiếp nữa chứ?”

Tiểu Tiểu ấm ức mếu máo, Lân vương đang trách nàng à? Nàng lại không
chạy ra được, lúc ngủ đề cao cảnh giác không tốt hay sao? Nơi này còn có người đang nhìn nàng như hổ rình mồi nữa đấy!

“Ta vẫn luôn tìm nàng, nhưng nàng không biết đâu, Ám Dạ bảo này cũng
chẳng phải hạng xoàng. Muốn lén lút lẻn vào, rồi tìm được đến đây, cũng
đã chậm trễ hàng đống thời gian rồi. Tiểu Tiểu, nàng vẫn khỏe chứ? Y

không làm khó nàng chứ?”

Tay vuốt ve gương mặt mềm mượt của nàng, ánh mắt Lân vương nhu tình như nước, Tiểu Tiểu ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói:

“Khỏe!”

Đúng thế, rất khỏe, ít nhất, hiện giờ nàng và con đều rất tốt. Nghĩ
đến con, nàng đẩy Lân vương ra, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói:

“Lân, thiếp vẫn luôn bảo vệ tốt cho thiếp và con, bọn thiếp đều rất ổn, chàng sờ thử đi!”

Nắm lấy bàn tay hắn, để hắn sờ cái bụng nhô lên của nàng, cái bụng
nhỏ tròn tròn cứng cứng, ở trong đó là đứa con của hai người bọn họ,
gương mặt Lân vương nở nụ cười mê chết người không đền mạng:

“Nó vẫn ngoan chứ? Có phá nàng không?”

“Cũng tạm, nó có khi sẽ động đậy nữa đấy? Chàng đặt lên trên thử xem, có lẽ sẽ cảm nhận được.”

Lúc Điểm Điểm lớn cỡ này, nàng còn ngây ngốc không biết nữa chứ? Khi
đó, nàng cứ khổ não mãi về cái bụng của mình, tại sao ăn bao nhiêu cái
bụng vẫn không giảm xuống? Mãi sau đó, sư phụ nhắc nhở nàng xong, nàng
mới biết bên trong có một đứa bé, nàng cũng vui mừng khôn xiết.

Bây giờ tốt rồi, từ sớm đã biết sự tồn tại của đứa bé, bản thân mình
thì chịu biết bao nhiêu là khổ. Giống như nôn nghén, lúc trước có Điểm
Điểm, nàng chưa từng nôn một lần nào cả. Nhưng đứa con này, cách một nửa ngày, nàng phải nôn một chặp. Cái loại cảm giác đến mật đắng cũng ói cả ra kia, bây giờ nghĩ đến nàng vẫn còn cảm thấy khó chịu.

“Động rồi, thật sự động đậy rồi…Tiểu Tiểu, con của chúng ta động đậy rồi kìa?”

Tựa như một đứa trẻ, Lân vương kích động la lên, Tiểu Tiểu bịt miệng
hắn lại, nhanh nhạy xem xét xung quanh một lượt, nhỏ giọng nói:

“Chàng muốn người ở đây đều biết chàng đã đến hả? Lân, bây giờ thiếp
cảm thấy thiếp đã trưởng thành hơn một chút, mà chàng thì cứ như con nít ấy, không ổn trọng bằng thiếp nữa.”

Sự ổn trọng của nàng à, đều là làm dáng mà thôi, Lân vương thở khẽ một hơi, nhưng hắn không phản bác Tiểu Tiểu, nhỏ tiếng hỏi:

“Tiểu Tiểu! Điểm Điểm cũng đang ở gần đây đợi nàng đấy. Thân thể nàng sao rồi? Chúng ta rời đi ngay bây giờ?”

“Lân, võ công của thiếp, ít nhất phải đợi hai ngày nữa mới khôi phục. Lúc trước, thiếp trúng một chút độc, chỉ hạn chế võ công và nội lực của thiếp, nhưng cũng không tổn hại tới thiếp. Ngày trước, thiếp mới tìm
được một số ngân châm bắt đầu chữa trị, nhưng vì sự an toàn của đứa bé,
thiếp dùng châm rất nhẹ, cho nên độc giải chậm một chút. Chàng xem chúng ta có cần đợi qua hai ngày nữa không?”

Võ công của nàng hiện giờ chưa khôi phục, cùng lắm cũng chỉ tốt hơn
người bình thường một chút, Lân vương dẫn nàng thoát ra cũng không được
cho lắm, nên…

“Đợi qua hai ngày tuy tốt, nhưng nàng ở đây ta thật sự không yên
lòng. Tiểu Tiểu, chúng ta vẫn nên đi ngay bây giờ đi, hãy tin Lân, Lân
sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng và con xảy ra chút chuyện nào.”

Thời gian hai ngày không dài, Tiểu Tiểu đã ở đây lâu như vậy, theo lý mà nói cũng chẳng ngại một hai ngày kia. Nhưng một sự bất an kì lạ cứ
tràn lan trong lòng, Lân vương không muốn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ lại
xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cái cảm giác không tìm thấy Tiểu Tiểu, hắn
đã cảm nhận rất nhiều, huống hồ, với năng lực của hắn mà nói, dẫn Tiểu
Tiểu đi cũng không phải chuyện không thể.

“Được thôi, thiếp đi theo chàng!”

Nghe xong ý của Lân vương, Tiểu Tiểu biết Lân vương tất nhiên đã có dự tính, nàng tin tưởng hắn, vốn dĩ nên tin tưởng vào hắn.

“Ừm, nàng thay y phục!”

Đường sớm đã dò kĩ, Tiểu Tiểu thay y phục xong, Lân vương bế nàng bay lên, lên xuống vài cái, liền đến trước cửa Ám Dạ bảo, chỉ cần đi qua
Thái Kỳ trận nguy cơ trùng trùng trước mặt này, thì bọn họ thật sự an
toàn rồi.

“Lân, trước mặt là…” Tiểu Tiểu không xác định nhìn về phía trước, một Ám Dạ bảo nho nhỏ, vậy mà cũng bày trận pháp, chuyện này…

Có hơi kì dị, nói không ra tại sao, nhưng nàng cứ cảm thấy không thỏa đáng.

“Cái này, là điều cần thiết để đi ra Ám Dạ bảo, nhưng thời gian không khớp thì trận cũng sẽ biến đổi, chúng ta phải nắm bắt thời gian, không
được để bọn chúng có sự cảnh giác!” Tay ôm chặt lấy Tiểu Tiểu, Lân vương an ủi nàng, cũng tựa như đang an ủi chính mình.

“Ha ha ha…Lân vương thật hứng chí nhỉ, đêm hôm khuya khoắt, đến Ám Dạ bảo của ta cũng chẳng nói một tiếng. Lân vương muốn lén lút như vậy dẫn phu nhân của ta rời đi hay sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.