Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 140


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 140

“Điểm Điểm, ăn chậm chút, kẻo nghẹn đấy…”

Bởi vì đang trên đường, thức ăn bọn hắn chuẩn bị cũng không nhiểu, chu đáo
giúp Điểm Điểm xé thịt gà, khuôn mặt hắn vẫn luôn mang theo ý cười ôn
hòa. Điểm Điểm đói rồi, lúc mới đầu cũng chẳng cảm thấy có gì không thỏa đáng, đợi sau khi đánh chén no nê xong, cúi đầu xoa xoa cái bụng tròn
vo, Điểm Điểm cười hì hì nói:

“Cuối cùng cũng no rồi. Thúc thúc, đây là đâu thế, sao mọi người lại đi vậy?”

Cũng chẳng biết mình đã đi bao lâu, bọn người gia gia có lo lắng không? Mình bây giờ đang ở đâu đây? Thúc thúc này là ai?

“Điểm Điểm, ăn no rồi à? Con phải trả lời thúc thúc trước chứ? Có phải chọc giận mẹ con rồi không? Bọn con đang ở đâu?”

Người đó dịu dàng xoa đầu Điểm Điểm, ôm Điểm Điểm đặt lên đùi, gương mặt dịu
dàng như nước, sắc mặt Điểm Điểm sầm lại, tức tối nói:

“Còn lâu
ấy? Mẹ mất tích rồi, con và gia gia tìm mẹ lâu ơi là lâu mà cũng không
tìm thấy. Gia gia chuẩn bị về núi dẫn bọn Như Nhi, Hắc Tử đến tìm mẹ.
Con chạy ra ngoài, còn không phải là tại gia gia…”

Nghĩ tới gia
gia, Điểm Điểm liền sốt ruột đến muốn khóc, gia gia ngàn vạn lần đừng lo lắng nha, nhưng bây giờ bé cũng không biết nơi gia gia ở là nơi nào, bé làm sao trở về tìm gia gia được đây?

“Con cũng không gặp được mẹ con sao?”

Người đó trầm tư, Tiểu Tiểu không ở cùng họ, người áo đen xuất hiện hôm đó là ai? Bọn chúng thừa cơ cướp đi Tiểu Tiểu, không biết là có mục đích gì?
Trong lòng lại lo lắng cho Tiểu Tiểu hơn, gương mặt hắn lộ ra nét thương đau rõ rệt.

“Gia, cô nương phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không sao…”

Người trung niên nhìn vẻ đau thương trên mặt hắn, không khỏi khuyên nhủ.

“Mong là như vậy!”

Hắn khẽ thở dài một tiếng, Điểm Điểm trợn to mắt, tay nhỏ cũng sờ lên mặt hắn, khó hiểu hỏi:

“Thúc quen biết mẹ của con sao?”

Hắn tưởng rằng Điểm Điểm chỉ là tò mò, mãi đến lúc cảm giác đau trên gương
mặt truyền tới, hắn mới kinh ngạc nhìn thứ trên tay Điểm Điểm, tức giận
nói:

“Điểm Điểm, càn quấy!”

“Con tưởng là ai chứ? Hóa ra
là thúc thúc xấu xa à, nhưng lúc nãy thúc thật dịu dàng với Điểm Điểm,
con còn tưởng là cha nữa cơ? Thúc thúc xấu xa, Điểm Điểm sao lại chạy
lên xe của thúc vậy?”

Mặt nạ mỏng manh đã bị lột xuống, lộ ra
gương mặt tuấn tú trắng trẻo, câu hỏi của Điểm Điểm, khiến hắn chỉ biết
lắc đầu cười khổ, câu này vốn là hắn nên hỏi Điểm Điểm mới đúng, nhưng
giờ thì hay rồi, trở thành Điểm Điểm hỏi hắn. Nhưng cũng khó trách, một
đứa con nít bốn năm tuổi, dù có thông minh chăng nữa, cũng chẳng thể nào trông chờ được nó sẽ trả lời đống câu hỏi nghiêm túc của hắn đâu nhỉ?

“Điểm Điểm, con có biết con sống ở đâu không?”

Đồ đạc trên xe vốn không ít, hắn căn bản không phát hiện ra được tấm thảm
lông này mất từ khi nào, cũng chẳng biết Điểm Điểm bụng dạ quái gở này
sao lại trên xe, lên từ khi nào. Không biết những điều này, thì cũng sẽ
không biết được Điểm Điểm đang ở đâu, muốn báo tiếng bình an với gia gia của thằng bé cũng khó.

“Con…con và gia gia mới đến, chúng con
chỉ ở đây một đêm, đến tìm bà ngoại ông ngoại của con, con không hỏi gia gia nơi này là đâu…”

Điểm Điểm ảo não gãi gãi đầu, vấn đề này thật nghiêm trọng, nếu sớm biết mình sẽ mất tích, bé đã hỏi gia gia trước rồi.

“Bỏ đi! Hay là theo ta trở về trước vậy. Chịu không, Điểm Điểm?”

Sóc vương mỉm cười, nếu như biết được Tiểu Tiểu và ông lão không ở cùng
nhau, Lân vương nhất định sẽ càng lo lắng hơn, mà Hoàng thượng…

“Được đó, được đó…về kinh thành rồi, có phải Điểm Điểm sẽ có thể ở cùng cha không? Con muốn trở về tìm cha, cha vẫn tốt hơn!”

Vui vẻ vỗ vỗ bàn tay nhỏ mũm mĩm, cha là tốt nhất, trước nay chưa từng động đến một đầu ngón tay của mình. Nhưng trước kia, gia gia cũng chưa từng
đánh một đầu ngón tay của Điểm Điẻm mà. Nhưng giọng điệu ban nãy của gia gia thật dọa người, Điểm Điểm cũng không làm gì sai, gia gia tại sao
phải đánh Điểm Điểm chứ?

Cha? Trong mắt thằng bé cũng chỉ có Lân
vương sao? Sóc vương cười cay đắng, Điểm Điểm và Tiểu Tiểu, người mà hai người bọn họ thích đều là Lân vương, mà Lân vương thì còn hơn thế nữa,
thậm chí nhận Điểm Điểm làm con…Điểm Điểm nhỏ như vậy, có phải có thể

moi được chút gì từ trong lời nói của nó hay không?

“Điểm Điểm, tại sao con lại chạy khỏi gia gia? Có phải đã chọc giận gia gia rồi không?”

Tựa như bà phù thủy muốn bắt công chúa Bạch Tuyết, Sóc vương đầy vẻ ôn hòa.

“Điểm Điểm cũng không biết tại sao gia gia lại không vui, nhưng Điểm Điểm
thật sự đâu làm gì sai. Ả đàn bà xấu xa kia, cả ngày đều muốn dụ dỗ cha, bây giờ gia gia nói nàng ta mất trí nhớ rồi, lại suốt ngày theo sau
Điểm Điểm, Điểm Điểm chẳng qua chỉ…”

Cuối cùng cũng có người nghe bé ấm ức kể lể rồi, Điểm Điểm đem chuyện hôm đó, thêm mắm dặm muối nói
hết một lượt, mà Sóc vương thì lại bật cười lớn, hắn cười run hết cả
người, hỏi:

“Con nói là, đứa bé bị mất của Thủy Thủy, không phải của Lân vương?”

Khó trách từ đầu đến cuối Lân đều không thừa nhận. Cũng phải thôi, chuyện
như vậy, bọn hắn sao có thể không rõ? Tùy tiện một đứa bé liền muốn đổ
lên đầu bọn hắn, Thủy Thủy kia cũng thật là ngu xuẩn.

“Ừm, đúng
thế, đấy là con của cái tên Lâm gì đó ở bên cạnh dì, cho nên ả điên Thủy Thủy kia mới nhảy khỏi xe ngựa, đứa bé mất rồi, nàng ta liền mất trí
nhớ luôn…”

Điểm Điểm ra vẻ thở dài như người lớn, thật ra Thủy Thủy cũng rất đáng thương, con đã không còn, còn mất trí nhớ nữa…

“Nhưng Điểm Điểm nè, mấy chiêu chỉnh người của con thật không thua kém so với
mẹ của con chút nào nhỉ. Thật không biết cha ruột của con là ai, sao lại có đứa con bụng dạ quái gở như con thế chứ? Y cũng có phúc thật đấy…”

Sóc vương tán thưởng nhìn Điểm Điểm, nếu như mình có được đứa con tinh quái như vậy thì tốt biết mấy, tuy có chút nghịch ngợm, nhưng sự thông minh
này, nhìn thôi đã khiến người ta ưa thích rồi.

“Haizz, chuyện này cha đã nói không được nhắc tới nữa, thật ra ai là cha Điểm Điểm cũng
chẳng sao hết, đối xử tốt với Điểm Điểm và mẹ là được. Cha nói rồi, dù
sao cũng là một món nợ hồ đồ, Điểm Điểm bảo đảm là huyết mạch hoàng thất thế là đủ. Nếu như mẹ không vì điều tra thân thế của Điểm Điểm, cũng sẽ không hồ đồ mà vào cung, nhất thời gây ra một đống chuyện như vậy. Mẹ
cũng không biết cha của con là ai, nếu như biết, thì đã chẳng vào cung
rồi…”

Ra vẻ người lớn nói xong, Điểm Điểm bỗng bật cười, chỉ vào Sóc vương nói:

“Thật ra, thúc và Hoàng thượng cũng có khả năng là cha ruột của Điểm Điểm
đấy. Điểm Điểm nghĩ, chắc cha sợ đến lúc biết được sự thật, ngược lại
không dễ đối mặt với con và mẹ, cho nên mới không tiếp tục điều tra nữa. Có điều, con thích cha rồi, làm con trai của ông ấy con rất vui!”

Hiểu chuyện như Điểm Điểm, tuy chỉ nói đôi câu vài lời, những lời phía sau
càng như thể kể chuyện cười, nhưng lòng Sóc vương vẫn thắt lại: Xem ra,
hắn phải tìm Lân vương nói chuyện đàng hoàng một lần, vấn đề của Điểm
Điểm thật ra là một vấn đề lớn.

“Điểm Điểm, con có thể nào là con trai của ta hay không?”

Ôm lấy bé, Sóc vương tự hỏi. Nhưng câu này hắn không nói với Điểm Điểm. Đưa bé về kinh, gặp Lân vương rồi hẵng nói vậy?

Thời gian bốn ngày không hề dài, nhưng trong cái viện nhỏ bé kia, sớm đã như muốn lật trời luôn rồi, lòng mọi người đều thắt chặt lại, bởi vì đứa bé kia, đã mất tích tròn bốn ngày.

“Điểm Điểm, con đang ở đâu thế? Có khi nào bị người ta bắt đi rồi không?”

Vu phu nhân nước mắt giàn giụa, vẻ ưu sầu hiển rõ trên gương mặt như vậy,
mà Vu tướng càng ảo não ngồi bên cạnh, một tiếng rồi lại một tiếng thở
dài.

“Đứa bé này, ắt hẳn là rời khỏi đây rồi nhỉ?”

Ông lão ngẩng đầu lên, vì tìm Điểm Điểm, ông đã nán lại đây bốn ngày rồi, phải
mau chóng trở về, Tiểu Tiểu và Điểm Điểm đều phải tìm, xem ra phải tìm
chúng nó giúp đỡ rồi đây。

“Đều tại Thủy Thủy, nếu như không phải vì nó…”

Khi đó lúc nhìn thấy, bọn họ cũng cảm thấy Điểm Điểm hơi nghịch ngợm một
chút, nhưng chưa hề nghĩ sẽ đánh bé thật, nhưng đứa bé này lại sợ hãi
trốn đi, hơn nữa trốn liền bốn ngày, cũng chẳng biết một mình bên ngoài
ăn cơm có no không, ngủ có ngon hay không?

“Không trách nàng ta
được. Ta phải về núi trước đã, bảo bọn Hổ Tử Như Nhi tìm, so với chúng
ta tìm thì bớt việc hơn nhiều. Các người cũng đừng thường xuyên ra
ngoài, phải biết rằng chắc hẳn Hoàng thượng vẫn đang âm thầm tìm các
người, nếu như các người bị bắt về, Tiểu Tiểu biết được cũng sẽ không
yên tâm.”


Bỏ đi, nể tình họ lo lắng cho Tiểu Tiểu, lo lắng cho
Điểm Điểm, ông lão sớm đã tha thứ cho họ rồi. Về chuyện của Tiểu Tiểu,
ông cũng đã hỏi quản gia, đấy là tư tâm của quản gia, Vu tướng và phu
nhân vốn không biết chuyện.

Trước khi đi, ông lão dặn dò lần nữa:

“Nhớ kĩ, không được thường xuyên ra ngoài, tuyệt đối đừng để bị triều đình
bắt về, đừng có gây thêm phiền phức cho ta và Tiểu Tiểu, đợi chỗ Tiểu
Tiểu có tin tức rồi, tự ta sẽ báo bình an cho các người.”

Càm ràm luôn miệng, nhưng cũng là sự lo lắng của ông. Chuyện bên này, vốn chẳng liên quan gì đến ông, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, vì Tiểu Tiểu, vì
Điểm Điểm, ông chỉ đành phải bảo vệ luôn bọn họ…

Không có thiên lý nữa rồi, ông đây là thần trộm nổi danh trên đời đấy, bây giờ thì hay, cũng thành hộ vệ của họ luôn rồi.

***

“Vương gia, ngài muốn qua đó không?”

Nói với vương gia về lời mời của Sóc vương, trong mắt Lân vương do dự một
chút, Hoàng thượng cũng đi, phải gặp huynh ấy thật sao? Đã lâu không gặp huynh ấy rồi, vì sự mất tích của Tiểu Tiểu, hắn đối với Hoàng thượng
vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Vương gia, Sóc vương còn nói, sẽ cho ngài một sự vui mừng bất ngờ…”

Một sự vui mừng bất ngờ, đã đả động đến cõi lòng tĩnh lặng mà lại lạnh lẽo
của Lân vương. Vui mừng bất ngờ gì, không lẽ lúc Sóc vương ra ngoài, đã
tra ra được tin tức của Tiểu Tiểu?

“Quản gia, Sóc vương trở về lúc nào?”

Đè nén sự kích động trong lòng, trên gương mặt Lân vương, vẫn không cảm xúc như cũ, quản gia cúi đầu, thấp giọng nói:

“Hôm qua!”

Hôm qua trở về, hôm nay liền nói sẽ cho mình một sự vui mừng bất ngờ, xem
ra là liên quan đến Tiểu Tiểu thật rồi. Nghĩ đến Tiểu Tiểu, trong lòng
Lân vương kích động một chút, người con gái kia, tốt nhất phải ngoan
ngoãn đợi hắn, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.

Sóc vương
phủ, hắn không phải mới đến lần đầu, đối với những gì bên trong đó đều
rất quen thuộc. Cũng không cần người dẫn đường phía trước, một mình hắn
chậm rãi bước đi. Bước chân đi không nhanh, nhưng trong lòng hắn lại…

Lắc lắc đầu, đã đến đây rồi, vui mừng bất ngờ cũng sẽ có nhanh thôi, hắn
còn lo lắng sợ hãi gì nữa chứ? Nhiều nhất, chẳng phải chỉ là Sóc vương
tìm thấy Tiểu Tiểu trước, hay là có được tin tức của Tiểu Tiểu trước
thôi sao? Như thế cũng tốt, miễn cho mình lại lo lắng cho Tiểu Tiểu. Bây giờ bọn người Vu tướng đã không rõ tung tích. Tiểu Tiểu cũng không còn
gì để bận tâm nữa, ai cũng không ngăn cản được hắn và Tiểu Tiểu rồi.

Nghĩ đến ngày tháng hai người bên nhau, gương mặt Lân vương mang theo từng
tia ý cười, đi đường cũng nhanh hơn một chút. Chưa đến phòng khách, thì
nghe thấy tiếng trẻ con vang lên, một bóng dáng nhỏ bé xông ra ngoài,
theo sau có một nha hoàn, mắt thấy đứa trẻ kia ở trên bậc thềm hơi chếch một chút, người cũng nghiêng ngả sắp té xuống…

“Điểm Điểm…”

Một tiếng kinh hô, Lân vương bay tới, đón lấy Điểm Điểm suýt nữa thì đo
đất, thấy bé sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại, lông mi dài dài giống như của
Tiểu Tiểu, run run từng hồi, Lân vương không vui nói:

“Điểm Điểm, sao không cẩn thận một chút? Lúc nãy tí nữa thì té ngã rồi…”

“Hu hu…” Thân hình nhỏ bé ôm ngược lại Lân vương, bé ấm ức nói:

“Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi, Điểm Điểm muốn tìm cha, nhưng tỷ tỷ này không cho…”

Ngón tay mũm mĩm chỉ về phía nha hoàn, nha hoàn sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, run rẩy khóc nói:

“Vương gia tha mạng! Là Sóc vương căn dặn, không được để Điểm Điểm chạy lung tung…”

“Khốn kiếp!” Lân vương tức giận hừ một tiếng:

“Không được để Điểm Điểm chạy lung tung? Thì ngươi có thể đuổi theo Điểm Điểm
như vậy hay sao? Ban nãy đúng lúc bổn vương ở bên cạnh, nếu như không có bổn vương, Điểm Điểm té ngã thật rồi, ngươi có mấy cái đầu để gánh

vác?”

Chuyện lúc nãy, giờ nhớ lại hắn vẫn không nhịn được cả
kinh. Điểm Điểm là con nít, nó không hiểu chuyện, nha hoàn cũng không
hiểu chuyện luôn sao? Sóc vương cũng thật là, đệ ấy tìm được Điểm Điểm
rồi, tại sao không đưa đến phủ của mình? Nhìn Điểm Điểm, Lân vương do dự một chút, chẳng lẽ đây là vui mừng bất ngờ mà Sóc vương nói ư?

“Điểm Điểm, không cần sợ nữa, có cha đây, sau này sẽ không có chuyện gì nữa. Sao con lại ở phủ của Sóc vương? Mẹ con đâu?”

Nhìn trên người bé, ngược lại chẳng gầy đi bao nhiêu, xem ra Điểm Điểm sống không tệ, thế Tiểu Tiểu…

“Con không biết. Gia gia đã tìm mẹ rất lâu, nhưng vẫn chưa tìm thấy. Sau đó
Điểm Điểm nói với gia gia, để bọn Hắc Tử tìm, gia gia bây giờ có khả
năng đã về núi dẫn bọn Hắc Tử…cha ơi, cha nói xem Điểm Điểm có phải rất
thông minh không? Có phải không ạ?”

Lấy lòng mà nhìn Lân vương, cha nhất định sẽ khen ngợi Điểm Điểm, chủ ý của Điểm Điểm gia gia cũng nói là hay đấy.

“Đúng thế, Điểm Điểm rất thông minh. Điểm Điểm nói là, gia gia cũng không tìm được Tiểu Tiểu sao?”

Nhìn Điểm Điểm cực kì ngây thơ gật đầu, trong lòng Lân vương ngày càng bất
an, Tiểu Tiểu không phải được ông lão cứu, mà người Tiểu Tiểu quen biết
cũng không nhiều, có thể đến pháp trường cứu người mà lại có bản lĩnh
như vậy, hình như chỉ có y thôi…

Đều tại mình, lúc trước sao lại
không nghĩ đến vấn đề này chứ? Hắn vẫn luôn tưởng rằng Tiểu Tiểu ở cùng
ông lão, mà những người hôm đó là trợ thủ ông lão tìm đến, Tiểu Tiểu
đang cố ý tránh hắn, nhưng bây giờ…

“Lân, đệ đến rồi…” Một thân
trường sam màu xanh đậm, ăn mặc như vẻ bình dân bá tánh, Hoàng thượng
dưới sự tháp tùng của Hỷ công công mà đi vào. Nhìn thấy Lân vương và
Điểm Điểm ở trong tay, hắn hơi kinh ngạc một chút: Điểm Điểm, sao chưa
nghe nói là đã tìm được thằng bé rồi nhỉ, chẳng lẽ cũng tìm thấy Tiểu
Tiểu rồi sao?

“Điểm Điểm, con…”

“Hoàng thượng xấu xa…”
Điểm Điểm không đợi Hoàng thượng nói xong, đã tức giận ngoảnh đầu đi,
hôm đó nếu không vì Hoàng thượng xấu xa này, sao mẹ lại mất tích được
chứ?

Bụng dạ con nít luôn thẳng thắn như vậy, nói chuyện cũng
thế. Cho dù là thông minh như Điểm Điểm, bé có sớm trưởng thành, sớm
chín chắn hơn nữa, nói cho cùng, thì vẫn chỉ là một đứa con nít chưa lớn mà thôi. Hoàng thượng khẽ thở dài một tiếng, người của hắn cũng đang âm thầm nghe ngóng tin tức của Tiểu Tiểu, nếu như thật sự đã tìm được nàng rồi, hắn có thể buông tay hay không? Có thể hắn vẫn không làm được.

“Hoàng huynh, Lân, các huynh đều đến cả rồi. Chúng ta vào thôi!”

Lúc này cũng không biết Sóc vương đang bận cái gì, Lân vương đã đến lâu vậy rồi, hắn mới từ trong phòng đi ra, Lân vương xị mặt, mà gương mặt Hoàng thượng cũng lạnh lùng, bốn người ngồi bên bàn, cảm giác hết sức quái
dị.

“Điểm Điểm, con tự mình xuống ngồi đi, đã lớn đầu rồi…” Sóc
vương cười ngượng một tiếng, hắn có chuyện muốn hỏi Lân vương, nhưng
không thể là bây giờ, phải đợi một lát tách Điểm Điểm ra rồi hẵng nói.

“Không muốn, con muốn cha ẵm! Cha, cha không cần lo lắng như vậy nữa, gia gia
đã đi đón Hắc Tử và Như Nhi rồi, nhất định có thể tìm được mẹ…”

Điểm Điểm ngẩng gương mặt phúng phính lên, bàn tay nhỏ mũm mĩm sờ lên mặt Lân vương, Lân vương khẽ thở dài nói:

“Điểm Điểm ngoan, cha biết, đợi lát cha dẫn con đi tìm mẹ, chịu không?”

“Được đó, cha, cha phải cứu cho được mẹ và Tinh Tinh về đấy, mẹ thông minh như thế, nhất định sẽ không sao đâu nhỉ?”

Điểm Điểm cười vui vẻ, Lân vương lấy làm khó hiểu hỏi:

“Điểm Điểm, Tinh Tinh là ai thế? Sao cha không biết, là sủng vật của mẹ con à?”

Có Như Nhi, có Hắc Tử, có Hổ Tử, thêm một Tinh Tinh cũng chẳng có gì là
lạ, Lân vương cười nhạt nhìn Điểm Điểm, thật ra Tiểu Tiểu ở chỗ đó hắn
cũng thấy yên tâm, người kia cũng là một người có nguyên tắc, sẽ không
làm tổn thương người vô tội một cách bừa bãi.

“Tinh Tinh á, là
tên mà Điểm Điểm đặt cho muội muội, hôm đó Điểm Điểm nói với mẹ rồi, mẹ
cũng nói là nghe hay…” Điểm Điểm cười vui vẻ:

“Đấy là chắc chắn rồi, đây là tên do Điểm Điểm đặt cho muội muội, khẳng định là nghe hay nhất luôn.”

Muội muội, hôm đó mà Điểm Điểm nói chính là cái ngày ở pháp trường à? Tiểu
Tiểu không phản đối, chẳng lẽ…chẳng lẽ Tiểu Tiểu đã có con của mình thật rồi? Lân vương kích động đứng bật dậy:

“Điểm Điểm, bây giờ chúng ta đi cứu mẹ con và muội muội, chịu không?”

“Lân, huynh muốn làm gì? Huynh biết Tiểu Tiểu đang ở đâu sao?”

Sóc vương một phát kéo hắn lại, cuộc trò chuyện của họ, hắn tựa hồ cũng
hiểu được đại khái, gì mà muội muội Tinh Tinh, lẽ nào Tiểu Tiểu đã có
con của Lân?

“Ta biết nàng ở đâu, hoàng huynh, hi vọng khi đệ tìm được Tiểu Tiểu, hoàng huynh có thể thành toàn. Nếu như hoàng huynh
không muốn nhìn thấy bọn đệ, đệ dẫn Tiểu Tiểu rời khỏi kinh thành, tìm

một nơi ẩn cư là được rồi. Huynh cũng nghe rồi đấy, Tiểu Tiểu đã có cốt
nhục của đệ, đệ tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Thật sự phải làm
gắt hay sao? Trong mắt Lân vương thoáng qua một tia cay đắng. Thích
nàng, cho nên hắn tôn trọng nàng, cũng để nàng gây ra nhiều chuyện như
vậy. Nếu như lúc ban đầu, mình cứng rắn với nàng hơn một chút, thì Tiểu
Tiểu cũng sẽ không gây ra một đống chuyện như thế này.

Có điều,
Tiểu Tiểu lợi hại thật đấy! Mang con của mình, vậy mà còn dám vào trong
lao đổi người? Nàng không có não hay là gan to tày trời vậy? Đúng là một cô gái đáng đánh đòn, sau này tìm được nàng, hắn sẽ từ từ tính sổ với
nàng, từng chuyện từng chuyện.

“Lân, Tiểu Tiểu thật sự mang thai rồi ư?”

Nghĩ tới lúc thấy nàng ở trong lao, hình như cũng không thấy bụng, không lẽ
khi đó nàng đã có thai rồi? Nàng tại sao lại không nói ra, nếu như nói
ra, không chừng Hoàng thượng sẽ tha cho một lần, sẽ từ bỏ…

Vẻ mặt Sóc vương đấu tranh một hồi, Hoàng thượng khẽ thở dài một tiếng:

“Xin lỗi, Lân, hoàng huynh hình như vẫn không làm được…”

Hắn cũng không muốn ra nông nỗi này, nhưng…thích một người, làm sao dễ dàng buông tay như vậy được? Hoàng thượng cười khổ một tiếng, hắn không cam
tâm, không cam tâm chút nào, Tiểu Tiểu căn bản chưa từng cho hắn một cơ
hội, sao có thể buông tay đơn giản như vậy được chứ?

“Hoàng huynh…huynh…”

Hai mắt trợn tròn, cặp mắt Lân vương bốc hỏa, Điểm Điểm bỗng nhiên ra vẻ
người lớn than thở: “Hồng nhan họa thủy mà, xem ra lo lắng của gia gia
thật là dư thừa, mẹ căn bản không phải là không ai thèm nhỉ? Mẹ cao tay
như vậy, phương án thứ hai của gia gia xem ra phải trực tiếp ngâm nước
luôn rồi…”

“Phương án thứ hai?”

Mấy người đồng thời nhìn
về phía Điểm Điểm, dễ dàng như vậy mà đã có thể thu hút sự chú ý của ba
người bọn họ, xem ra sức quyến rũ của Điểm Điểm thật là không nhỏ à nha:

“Phương án thứ hai, chính là gia gia cho mẹ thời gian ba tháng, nếu như mẹ
không tìm được cha ruột của Điểm Điểm, thì phải để gia gia dẫn mẹ lên
phố bắt người, gặp được người thứ bảy, chỉ cần chưa có hôn phối, không
có phu nhân khác, thì có thể thành thân với mẹ, làm cha của Điểm Điểm.
Tìm được cha ruột là điều không thể, mẹ đã từ bỏ rồi; mà phương án thứ
hai cũng không được luôn, bởi vì có người thích mẹ, yêu mẹ rồi, nhưng mẹ muốn theo ai á hả? Hình như vẫn là cha thích hợp hơn, Hoàng thượng có
nhiều phi tử như thế, nhưng cha đã vì mẹ mà giải tán hết đám phụ nữ kia
rồi…”

Điểm Điểm cười khanh khách, lời nói ra, khiến long nhan
Hoàng thượng đỏ ửng cả lên. Đám phụ nữ kia, căn bản không phải do hắn
muốn, sao có thể vì vậy mà loại bỏ mình chứ?

“Nói như vậy, Lân
càng không thích hợp rồi, Lân vừa mới nghênh cưới công chúa, cũng xem
như là người đã có vợ, ngược lại là ta hình như thích hợp nhất…”

Sóc vương hưng phấn gục gặc đầu, không ngờ ông lão lại đưa ra điều kiện như vậy, xem ra khi đó để Lân vương cưới công chúa là cực kì đúng đắn, nhìn thử điều kiện của ông lão là biết, rõ ràng là nói tới mình đây mà?

Hai ánh mắt phẫn hận đồng thời bắn tới, Sóc vương vội nín họng, Lân vương không vui nhíu mày:

“Ả đàn bà kia, bỏ nàng ta là xong. Cưới nàng ta là do hai người lo liệu,
ta đâu có đồng ý. Sóc, lẽ nào đệ cũng thích Tiểu Tiểu? Nhưng người mà
Tiểu Tiểu thích chỉ có mình ta thôi, nàng là của ta, ai cũng đừng hòng
cướp!”

Quay đầu lại, Lân vương hung hăng lườm Hoàng thượng một cái, đắc ý cười nói:

“Vả lại, đứa con trong bụng Tiểu Tiểu, chính là cốt nhục của đệ, nàng chỉ có thể gả cho đệ thôi!”

Thật là phải cảm tạ Thủy Thủy, nếu như không phải nàng ta, ngày đó Tiểu Tiểu cũng sẽ không dạ dược mình, hai người cũng sẽ không thể có phu thê chi
thực, cũng không thể…

“Lân, có một chuyện hình như huynh vẫn luôn giấu chúng ta, chuyện của Điểm Điểm có phải huynh nên nói một chút hay
không? Có lẽ, Điểm Điểm chưa chắc đã là con trai của huynh nhỉ?”

Nói đến con trai, Sóc vương nhìn về phía Điểm Điểm, cũng nghĩ đến lời nói
của Điểm Điểm, chuyện của Điểm Điểm. Lân vương chắc chắn biết rõ hơn cả, Điểm Điểm tám phần là liên quan đến sự việc lần đó, cho nên Lân vương
mới lựa chọn lược bỏ.

“Chuyện này không gấp, ta đi cứu Tiểu Tiểu về trước đã!”

Lân vương hung hăng lườm Điểm Điểm một cái, chắc chắn là tên tiểu tử này
tiết lộ đây mà. Lần trước cũng chính là nó để lộ tin tức. Nhìn thấy cái
trừng mắt của cha, Điểm Điểm vội vã xua tay:

“Cha ơi, con chưa nói cái gì hết, không phải con nói…”

Không phải con nói mới lạ ấy? Tên nhóc này, hình như rất có hứng thú với thân thế của chính mình, nó ấy à, phỏng chừng không phải là do không cẩn
thận nói ra, chắc chắn là cố ý nói với Sóc vương, ắt hẳn là cũng muốn
nhân cơ hội tìm cha ruột của mình chứ gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.