Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 132


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 132

“Ba ngày sau, Lân
vương đại hôn, nữ tử nghênh cưới nàng cũng từng gặp qua, chính là công
chúa Phong quốc Phong Tình Nhiên. Đến lúc đó, trẫm hi vọng nàng có thể
cùng trẫm chủ hôn cho họ!”

____________________________________

“Bà ngoại?”

Những người trong toa xe đều kinh ngạc liếc về phía Điểm Điểm, bà ngoại, thế là ý gì?

“Cháu tên Điểm Điểm đúng không? Cháu không phải là đứa con gái mà Lân vương nhận nuôi hay sao? Tại sao lại gọi bà ngoại?”

Vu Hoa gian nan tiêu hóa tin tức này, bà ngoại, nó không phải là con của
Tiểu Tiểu và Lân vương chứ? Nhưng điều này không thể nào, lúc Tiểu Tiểu
mới đến, căn bản không quen biết Lân vương, lần đó khi mình mời Lân
vương đến phủ là lần đầu tiên Tiểu Tiểu gặp Lân vương. Nếu nàng sớm đã
quen biết Lân vương, thế nàng đến kinh thành có thể trực tiếp đi tìm
ngài ấy, mà không phải…

“Điểm Điểm, cháu là con gái của Tiểu Tiểu?”

Vu phu nhân đứng lên, dịch một bước đến trước mặt Điểm Điểm ngồi xổm
xuống, tay xoa lên gương mặt mũm mĩm của Điểm Điểm, run rẩy hỏi.

“Không phải đâu, bà ngoại. Tiểu Tiểu là mẹ của con, nhưng con không phải là con gái của người, con là con trai của người!”

Điểm Điểm cười vui vẻ, tuy bé không thích người khác vuốt lên khuôn mặt tuấn tú của bé, nhưng cảm giác bà bà này đem lại cho bé thật không tệ, bé
tạm thời chịu thiệt một chút, nhẫn nhịn tí xíu vậy.

“Cháu là cháu ngoại của ta?”

Nước mắt từng chút tuôn rơi, từng giọt từng giọt, óng ánh long lanh!

“Chắc là vậy á!”

Điểm Điểm vươn bàn tay múp míp, vội vã giúp bà lau nước mắt trên mặt, miệng lo lắng nói:

“Bà ngoại, bà đừng khóc mà, gặp Điểm Điểm không vui ư? Tại sao phải khóc
chứ? Đừng khóc…đừng khóc…mẹ con từng nói, ưa khóc thì không phải là trẻ
ngoan, cũng không phải là nam tử hán!”

Vu phu nhân nghe xong,
nước mắt chảy càng dữ dội, Vu tướng cũng nhịn không nổi mà đứng dậy,
nhìn gương mặt cực giống Lân vương kia của Điểm Điểm, lẽ nào nó thật sự
là con trai của Lân vương? Ông ta cũng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh
Vu phu nhân, nhẹ giọng nói:

“Điểm Điểm, ta là…”

Là gì? Ông nói không nên lời, ông là gì đây, là hung thủ truy sát con gái mình,
cũng là người dồn mẹ của Điểm Điểm vào chỗ chết. Vả lại, đáng cười nhất
là, ông còn là cha của Tiểu Tiểu, là người cha mà Tiểu Tiểu đã cứu thoát tính mạng từ trong nhà lao…

“Con biết, gia gia từng nói với con, con phải gọi ông là ông ngoại, đúng không?”

Chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, Điểm Điểm làm ra vẻ cực kì đáng yêu. Biểu
tình của bọn họ thật kì lạ quá, chẳng lẽ từ khi nào mà mình trở nên xấu
xí rồi à? Bọn họ nhìn thấy mình sao lại kinh ngạc như vậy, mình là siêu
cấp vô địch tiểu soái ca Điểm Điểm người gặp người thích hoa gặp hoa nở
cơ mà.

“Đúng, đúng…” khẽ trả lời, mắt Vu tướng cũng ẩm ướt, thật
muốn bật khóc giống phu nhân, nhưng ông không thể, bên cạnh còn có mấy
đứa con cơ mà? Hai ngày nay, đầu óc ông sắp không hoạt động được nữa,
bỗng nhiên xuất hiện thêm một cô con gái cổ linh tinh quái đã đủ khiến
ông kinh ngạc rồi, hơn nữa đứa con gái này vốn đã chết từ hai mươi năm
trước…

Giờ thì hay, không chỉ là con gái, thậm chí đến cháu ngoại cũng có nốt, thì ra bây giờ ông có thể tìm một nơi ẩn cư, ngậm kẹo đùa

cháu được rồi.

“Không…không thể nào…mày không phải con trai của
Lân vương, sao mày có thể là con trai của Lân vương được…Lân vương không có con, chỉ có trong bụng ta đây mới là của Lân vương…”

Sự cảm
động trong xe chẳng hề kéo dài lâu, giọng của một kẻ mắc bệnh điên vang
lên, Thủy Thủy chạy hai bước tới đó, cũng chẳng biết lấy sức lực từ đâu, một phát đẩy Vu tướng ở bên cạnh Điểm Điểm ra, một phát đẩy Vu phu
nhân…hai người đều không đề phòng trước, không cẩn thận liền té ngồi
xuống đất, lại thấy Thủy Thủy đã bóp cổ Điểm Điểm, dùng sức mà bóp…

“Nữ nhân điên, ngươi…” Hô hấp bỗng trở nên khó khăn, hai tay Điểm Điểm cố
gắng cạy tay Thủy Thủy, Vu Hoa vừa thấy Điểm Điểm bị Thủy Thủy bóp, vọi
tới cứu Điểm Điểm, sau khi điểm huyệt đạo Thủy Thủy xong liền dùng sức
cạy tay Thủy Thủy, lát sau cuối cùng cũng cạy ra được, tay vung một cái, thân thể bị điểm huyệt của Thủy Thủy liền ngã thẳng ra phía sau, một
bóng dáng lướt qua, vội vã đón lấy Thủy Thủy, tránh để nàng ta trực tiếp ngã khỏi xe…

“Từ Lâm, huynh…” Thủy Tiên ngã trên đất, sắc mặt
trắng bệch nhìn Từ Lâm, ban nãy đang ngồi yên lành, nhìn thấy Thủy Thủy
sắp ngã nàng cũng rất lo lắng, nhưng hắn cũng không thể…

Không
thể dốc sức đẩy ngã mình rồi qua đó đón lấy Thủy Thủy như vậy chứ? Thủy
Tiên vẻ mặt tổn thương, mà cảm giác ẩn ẩn đau ở vùng bụng càng khiến
nàng nhíu chặt mày, bụng đau như vậy, không phải là…

“Thủy Thủy, muội không sao chứ?”

Từ Lâm chẳng hề quay đầu nhìn Thủy Tiên, hắn khẩn trương ôm lấy Thủy Thủy.

“Từ Lâm ca, muội không sao, muội không động đậy được…”

Tỏ vẻ đáng thương nhìn Từ Lâm, Thủy Thủy sớm đã chẳng còn cái bộ dạng tựa như hung thần ác sát giống ban nãy nữa.

“Vu Hoa thiếu gia, Thủy Thủy đã là người có mang rồi, ngài giúp muội ấy giải huyệt đạo đi chứ?”

Từ Lâm thu lại vẻ mặt khẩn trương, bàn tay ôm lấy Thủy Thủy vẫn không hề
buông lỏng, mà Điểm Điểm thì lại tò mò nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía
Thủy Tiên trên mặt đất, ánh mắt lấy làm khó hiểu đảo đi đảo lại giữa ba
người.

“Hừ, Thủy Thủy, đừng có quá đáng nữa!”

Vu Hoa hừ
lạnh một tiếng, bắt đầu từ khi nào, muội muội của mình trở nên nông nỗi
này? Lẽ nào yêu một người lại thật sự trở nên đáng sợ như vậy sao?

“Ca, ban nãy muội đã quá xúc động, sẽ không nữa…” Cười xòa nhìn Vu Hoa, lại
lấy lòng mà nhìn Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm chán ghét ngoảnh đầu đi:
Giả dối, nàng ta biết mới lạ ấy?

“Í, dì, y phục của dì sao thế…”

Bởi vì chạy nạn, y phục mà bọn người Thủy Tiên mặc đều không tươi sáng,
trên một thân y phục màu vàng nhạt, cái màu đen đen thấm ra kia, là…

Ánh mắt Vu Hoa liếc tới, y khẩn trương chạy đến, ôm Thủy Tiên ở dưới đất dậy, kinh hoàng la lên:

“Thủy Tiên, muội sao vậy, y phục của muội…”

“Dừng xe, mau dừng xe! Thủy Tiên là, là…” Vu phu nhân đứng dậy, vịn khung xe
gào lên với bên ngoài, ông lão đánh xe ở ngoài nghe được tiếng ồn ào ở
bên trong, cau mày không vui, không dừng xe. Bọn họ tưởng đây là đang du sơn ngoạn thủy chắc? Dừng xe? Bị đám người Hoàng thượng phái đến tóm
được thì phải làm sao?

“Bà ngoại, bà ngồi xuống, để con gọi gia gia!”

Gia gia, là nhân vật điển hình không thích lo chuyện bao đồng, duy nhất lần đầu tiên lo chuyện bao đồng đó là nhặt mẹ về, ông đã đủ hối hận lắm
rồi. Cho nên ông thường nói. Thà tìm nơi nào đó ngủ, cũng tuyệt không lo chuyện vớ vẩn của người khác!


“Gia gia…” Sau khi dìu Vu phu nhân ngồi vững, Điểm Điểm mới vén tấm màn che, đáng yêu mà gọi.

“Gia gia, con là Điểm Điểm đây…”

Gọi một tiếng, ông lão không để ý đến bé, Điểm Điểm đành phải to tiếng hơn
gọi lại một lần nữa, ông lão rốt cuộc cũng quay đầu lại, không vui nói:

“Điểm Điểm, sao vậy? Bọn họ ăn hiếp con hả?”

Hung dữ trừng mắt bên trong xe một cái, ai dám bắt nạt bảo bối Điểm Điểm của ông, ông nhất định sẽ cho kẻ đó biết tay!

“Không phải đâu, gia gia, người phải vào trong cứu người đi, dì bị bệnh rồi, chảy máu nữa…”

Điểm Điểm gian nan giải thích, bé cũng chẳng biết đây là bệnh gì nữa.

“Chảy máu?” Ông lão cau mày, từ trong lòng móc ra một bình thuốc nhỏ màu đen, ném cho Điểm Điểm nói:

“Cho nàng ta bôi, một lát sẽ khỏi! Đây là thuốc cầm máu thượng hạng!”

“Ờ, vâng!” Điểm Điểm cười vui vẻ, sau khi buông rèm xuống liền lấy thuốc ra như dâng bảo vật:

“Đây là ban nãy gia gia cho con, gia gia nói chảy máu ở đâu, thì trực tiếp
bôi lên, một lát liền khỏi, đây là thuốc cầm máu thượng hạng…”

Sắc mặt người trong xe đơ ra, người sáng mắt đều biết tình huống bây giờ
của Thủy Tiên ắt hẳn là sảy thai, cái này cũng có thể bôi lên cầm máu à?

Mặt Vu tướng bắt đầu co rúm, mà Vu Hoa thì lại dở khóc dở cười, trên mặt Từ Lâm thoáng qua một tia lo lắng, Thủy Thủy bật cười ha ha, nhưng dưới
cái trừng mắt dữ dằn của Vu tướng liền ngừng cười, nghiêm túc ngồi một
chỗ, một tay bảo vệ bụng mình. Duy chỉ có Thủy Tiên, trên gương mặt mang vẻ tổn thương lại trắng bệch, trong ánh mắt tuyệt vọng không biết đang
nghĩ đến điều gì…

Chuyện như vậy, một đứa con nít như Điểm Điểm
tất nhiên là nói không rõ ràng, Vu tướng tiến lên trước vài bước, mở rèm ra lớn tiếng gọi:

“Lão sư phụ, lão sư phụ!”

“Chuyện gì?”

Hung dữ lườm Vu tướng một cái, nếu ông ta không phải cha ruột của Tiểu Tiểu, dám đối xử với Tiểu Tiểu như vậy, ông là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho ông ta.

“Khụ khụ…có thể dừng xe ngựa một lát hay không…ban nãy Thủy Tiên hơi đau, hình như là sảy thai rồi…”

Vu tướng ngượng ngùng ho khan một tiếng, ông hiểu địch ý của ông lão, nếu
không bởi vì Tiểu Tiểu, ông ta đời nào cứu cả nhà bọn họ?

“Không được! Bây giờ các người đang chạy trốn!” Ông lão lạnh mặt, sắc mặt Vu tướng hơi ngây ra, liền nghe ông lão nói:

“Nếu bây giờ dừng xe, bị Hoàng thượng đuổi kịp, thế há chẳng phải Tiểu Tiểu đã uổng công thế mạng hay sao?”

Lạnh lùng nhìn ông ta, ông chính là muốn xem thử bây giờ đã biết được Tiểu
Tiểu là con gái ông ta rồi, ông ta sẽ chọn lựa thế nào.

“Điều này, vậy tiếp tục lên đường thôi!”

Con của Thủy Tiên, vốn chẳng nên ra đời, nó và Từ Lâm bỏ trốn vì tình, đứa
trẻ này cũng là nghiệt tử, mà Tiểu Tiểu, vì mạng của bọn họ, bây giờ còn đang ở trong lao tù, ông không thể khiến Tiểu Tiểu khó xử. Nhưng, nhìn
vẻ đau khổ của Thủy Tiên, ông vẫn đau lòng…

Nhìn vẻ khó xử của ông ta, ông lão bật cười ha ha:

“Tốt! Thật ra cũng có cách cứu Thủy Tiên, không biết Vu tướng có nguyện ý hay không?”

Lông mày trắng nhướn cao, có thần y sẵn đây lại không dùng, cho dù là dừng
xe, phụ cận đây cũng chẳng có mấy hộ dân cư, chẳng khác nào không cứu!

“Cách gì?”


Tựa như một đốm lửa được nhóm lên, trong mắt của Vu tướng nhoáng lên một
chút xíu hi vọng, có thể giữ được đứa bé kia cũng tốt, không phải Hoàng
thượng đã bỏ qua cho bọn họ rồi sao? Vả lại lúc đó Thủy Tiên chịu hình
nặng như vậy cũng không sao, mạng của đứa bé đó cũng xem như đủ cứng.

“Ông tới đánh xe, ta đi vào cứu người!”

Cứ như xách một con gà, Vu tướng bị ông lão xách ra ngoài, đặt trên xa tọa, nhét roi vào trong tay ông ta, ông lão cười nói:

“Đừng giảm tốc độ, chúng ta phải nhanh lên đường. Đợi sắp xếp ổn thỏa cho các người, ta còn phải trở về cứu Tiểu Tiểu nữa đấy?”

Nghe thấy phải trở về cứu Tiểu Tiểu, Vu tướng khẩn trương vôi vã gật đầu,
gật lấy gật để, ông lão bật cười ha hả, người cũng chui vào trong xe.

Chẩn mạch một lúc, ông lão than nhẹ một tiếng:

“Ta cố hết sức vậy!”

Đứa bé vẫn chưa mất, nhưng thai khí tổn thương nặng, mấu chốt là hiện giờ
Thủy Tiên này, hình như có ý muốn chết thì phải, như vậy không tốt cho
đứa bé, cũng không tốt cho bản thân nàng ta.

Trong khoang xe vốn
chẳng rộng lớn, ông lão bảo bọn họ nhường một vị trí, bảo Từ Lâm đỡ Thủy Tiên, ông từ trong lòng lấy ra ngân châm mang theo trên người, từng
châm từng châm nhanh chóng hạ xuống, lại móc ra một cái lọ, lấy ra hai
viên thuốc màu hồng nhạt nhét vào trong miệng Thủy Tiên, ông tức giận
hỏi:

“Sao lại ngã?”

Suốt dọc đường, tốc độ đánh xe của ông đâu nhanh lắm, hơn nữa xe đi cũng coi như vững vàng, không thể ngã thành như vậy được?

Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Thủy Thủy, Thủy Thủy xua xua tay:

“Các người nhìn ta làm gì, đâu phải ta khiến tỷ tỷ ngã, không liên quan đến
ta, là…Từ Lâm ca đấy…Từ Lâm ca, tại sao huynh lại làm tỷ tỷ ngã hả?”

Chỉ vào Từ Lâm, hình như là nguyên nhân từ hắn, không có bất cứ gì liên quan đến mình hết, Thủy Thủy tự nói với bản thân.

Mọi người lại nhìn về phía Từ Lâm, Từ Lâm đỏ mặt, nhỏ tiếng nói:

“Ta cũng chỉ là nghe nói Thủy Thủy mang thai, thấy muội ấy sắp ngã, sợ mất
đứa bé, mới…các người cũng biết đấy, đứa bé này có thể là con bài thoát
thân của chúng ta vào thời khắc mấu chốt, ta sao biết Thủy Tiên cũng
mang thai chứ? Thủy Tiên, muội đã mang thai rồi, sao muội không nói với
ta một tiếng chứ…đều tại ta…”

Từ Lâm tự trách nhìn Thủy Tiên, ánh mắt Thủy Tiên hơi động, thì ra không phải hắn thích Thủy Thủy, chỉ là
vì đứa bé trong bụng của Thủy Thủy. Hắn cũng cho rằng, đứa bé trong bụng Thủy Thủy có thể bảo vệ mang của bọn họ…trong lòng có chút thoải mái,
Thủy Tiên cười yếu ớt:

“Từ Lâm ca, muội cũng không biết, muội không chú ý…”

Thủy Tiên nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, đứa bé, con của nàng và Từ Lâm! Đều tại mẹ hết, không bảo vệ tốt cho con, con nhất định phải mạnh khỏe, tuyệt đối đừng có chuyện, đừng làm mẹ đau lòng, đừng khiến mẹ hối hận!

“Hu hu, tay của ta, tay của ta…tay của ta sao rồi…” Lời của Thủy Tiên còn
chưa dứt, Thủy Thủy đột nhiên la lên. Ông lão quay đầu nhìn thử, chỉ
thấy bàn tay vốn trắng ngần của Thủy Thủy giờ đây đã sưng lên…tay trái
của nàng ta vẫn trắng nõn, sưng lên là tay phải, béo lên gâp bội lần tay trái, đỏ lựng, cứ như quả đào chín vậy, mọng nước, óng ánh…

Nàng ta trúng độc rồi? Ánh mắt ông lão tựa như vô tình mà liếc về phía Điểm
Điểm, Điểm Điểm bé nhỏ vội vàng thè lưỡi, làm mặt quỷ với ông lão, bàn
tay nhỏ xoa cổ, dấu tay hồng hồng kia vẫn còn trên cổ. Mắt ông lão tối
lại, cúi người lấy xuống ngân châm trên người Thủy Tiên, chậm rãi thu
vào cái bao nhỏ ở trong lòng.

“Lão…sư phụ, ông có thể xem thử cái tay giúp ta không…” Tay sưng đến nông nỗi này, ngứa ngáy, giãy đến nỗi
da cũng chật căng đau đớn, nàng ta rất muốn gãi, nhưng lại sợ gãi rách
da, như thế tay của nàng ta sẽ không đẹp nữa.

Với Lân vương, nàng ta vốn chẳng có bao nhiêu sức ảnh hưởng, nếu trở nên xấu xí, thì càng
không có sức giành lại trái tim Lân vương nữa rồi.

“Tay của cô,
chỉ là có chút dị ứng, phỏng chừng là do không thích ứng với hoàn cảnh ở đây thôi, qua hai ngày thì đỡ. Có điều không được gãi, gãi rách rồi,
thì rất khó khôi phục đấy…”

Ông lão cười lạnh một cái, nói với Thủy Tiên đang nằm:

“Đừng động đậy lung tung, không được tức giận, càng không được té ngã lần

nữa. Nội trong hai ngày chỉ cần không xảy ra chuyện, đứa bé này tạm thời cũng sẽ giữ được. Nếu còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa,, cho dù có là Đại la thần tiên cũng không cứu nổi cô…”

***

“Tiểu Tiểu, ý nàng là, bất luận thế nào, nàng cũng sẽ không làm phi tử của trẫm nữa ư?”

Sắc mặt Hoàng thượng đen lại, cứ như sát thần đi ra từ điện Diêm La vậy,
Tiểu Tiểu khẽ run rẩy, nếu như không có mấy cây song chắn này, nàng hoài nghi, Hoàng thượng sẽ đi vào chính tay giết nàng mất.

“Phải, ta sẽ không làm phi tử của ngài, hơn nữa từ trước đến giờ ta chưa từng là phi tử của ngài!”

Tiểu Tiểu lãnh ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt cũng trở nên lạnh, toàn thân phát ra
không khí lạnh lẽo, so với lúc bình thường như thể là hai con người khác nhau vậy.

“Ha ha, tốt, tốt lắm…”

Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng bỗng nhiên Hoàng thượng bật cười, không phù hợp với tiếng
cười của hắn, chính là trên mặt hắn chẳng có lấy một tí ý cười nào cả:

“Ba ngày! Tiểu Tiểu, tuy nàng vô tình với trẫm, nhưng trẫm không thể vô
nghĩa với nàng, trẫm cho nàng thời gian ba ngày suy nghĩ rõ ràng. Nếu
như nàng không đồng ý, thế thì ba ngày sau, giết không tha!”

Cô ngạo xoay người, một lọn tóc đen nhàn nhạt buông xuống, lờn vờn phía sau hắn, giống như vạt áo kia của hắn, lay động tới lui…

Đi tới cửa lao, bóng dáng hắn bỗng ngừng lại, không quay đầu, nhưng lời nói lạnh lùng lại bay tới:

“Ba ngày sau, Lân vương đại hôn, nữ tử nghênh cưới nàng cũng từng gặp qua,
chính là công chúa Phong quốc Phong Tình Nhiên. Đến lúc đó, trẫm hi vọng nàng có thể cùng trẫm chủ hôn cho họ!”

Ba ngày sau, Lân vương sắp thành thân?

Bóng người Hoàng thượng đã đi xa, Tiểu Tiểu run rẩy ngồi xuống. Lân vương,
chàng thật sự sắp thành thân rồi sao? Hoàng thượng nói chàng sắp lấy vợ, là buổi tối ngày đó, Tiểu Tiểu dùng thuốc với chàng, lại tổn thương
trái tim chàng rồi ư? Lân, đừng mà, đừng như vậy…Tiểu Tiểu là cần thiết
phải đến, những người này Tiểu Tiểu cũng nhất thiết phải cứu, chàng ắt
hẳn phải biết tính của Tiểu Tiểu, cũng nên biết Tiểu Tiểu đã vào rồi,
thì có thể ra được cơ mà…

Tại sao, tại sao không đợi Tiểu Tiểu?
Bây giờ chàng đang làm gì? Có phải là…đang chuẩn bị làm tân lang hay
không? Công chúa đó Tiểu Tiểu đã gặp qua, thật sự rất xinh đẹp, đẹp hơn
Tiểu Tiểu nữa…

Rúc chặt ở một góc phòng giam, Tiểu Tiểu ôm lấy
hai đầu gối, nước mắt từ từ rơi xuống, rơi vào cỏ khô phía dưới, thoáng
chốc đã bị chôn vùi, không thấy bóng dáng đâu nữa…

Ở trong mật
thất cách đó không xa, một cặp mắt đau thương nhìn nàng, nhưng Tiểu Tiểu không biết, ánh mắt trong phòng dõi theo hình bóng nàng, dõi theo từng
giọt từng giọt nước mắt rơi xuống của nàng…

“Hoàng thượng, nương nương hình như thật sự rất đau lòng…”

Hỷ công công lau lau nước mắt, nương nương à, Hoàng thượng đã tha thứ cho người rồi, sao người vẫn cố chấp như vậy chứ?

“Trẫm biết! Cho dù là bắt nhốt, trẫm cũng muốn nhốt nàng ở bên mình, trẫm tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu!”

Đúng thế, hắn sẽ không từ bỏ, cho dù là phải hi sinh tình cảm huynh đệ giữa hắn và Lân vương, hắn cũng không bỏ cuộc.

“Hoàng thượng, có cần tìm người tới khuyên nương nương không?”

Hỷ công công chùi nước mắt, trong cung của nương nương, hình như còn có
một ma ma, Từ ma ma và nương nương rất thân, lời của bà ta chắc là nương nương sẽ nghe thôi.

“Từ ma ma? Cứ đợi đã, ngày mai tính sau!
Thông báo cho họ một tiếng, trông giữ tốt cho trẫm, không được để xảy ra bất kì sai sót gì!”

Thu lại trái tim đau thương, gương mặt Hoàng thượng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như trước. Nơi này, phải canh giữ cho cẩn thận, Lân vương sẽ không chịu để yên thế đâu!

Không biết đã
ngồi bao lâu, lúc ngục tốt bưng lên hai món mỹ vị tới lần nữa, Tiểu Tiểu biết đã đến nửa đêm rồi. Hoàng thượng, thật ra cũng là một người đàn
ông rất chu đáo, biết lúc trước ở trong cung, nàng có thói quen ăn
khuya, vậy mà bây giờ vẫn nhớ. Hai người có khác, tâm tình Tiểu Tiểu có
kém đi chăng nữa, nhìn thấy đồ ăn ngon, nàng vẫn không nhịn được mà nhét vào trong miệng, phỏng chừng là em bé trong bụng thèm ăn đây mà? Mà
ngục tốt cách đấy không xa, sau khi đặt đồ ăn khuya xuống thì sớm đã ngủ rồi.

Ăn xong cơm, Tiểu Tiểu đi lại trong lao một lúc, loáng thoáng, bỗng nghe thấy tựa như có tiếng bước chân..

Bước chân ấy cố ý thả chậm lại, người tới không chỉ có một, hơn nữa võ công không thấp! Xem ra, trong lao lại náo nhiệt rồi đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.