Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 126


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 126

“Tiểu Tiểu, phải cứu Vu gia, nhất định phải cứu bọn họ!”

__________________________________

Lúc hắn ngẩng đầu, công chúa cười mị hoặc, chuẩn xác bắt lấy ánh mắt của hắn.

“Công chúa…” Một tia bất an lướt qua, trong mắt hắn lộ ra một chút đấu tranh: công chúa, hình như là đang dụ dỗ mình.

“Ngươi nói xem, ta đẹp không?”

Tay không quy củ mà vươn ra, mò vào trong y phục của hắn, vuốt ve da thịt rắn chắc kia.

“Công chúa…” Hắn co rúm lại một cái, công chúa đây là muốn…

“Nói đi, ta xinh đẹp không?” Mị nhãn như tơ, hai mắt công chúa đã dán lấy
hắn, tử sĩ thì sao chứ, cho dù là hòa thượng vào tay nàng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời đấy sao?

Khuôn mặt ửng hồng, mị nhãn linh
động, hai mắt kiều mị, như thể dẫn theo ý thức của mình vậy, thấy trong
mắt hắn có do dự, giãy giụa, bất an đến từ bỏ, cuối cùng bàn tay hắn run rẩy vươn ra, giơ lên không trung rồi do dự một lát, vẫn rơi lên người
công chúa, mang theo chút dã man bắt đầu nắn vuốt.

“Hỗn xược!”

Thấy mục đích của mình đã đạt được, công chúa bỗng trầm mặt, tức giận hét lên một tiếng.

“Hơ…” Hắn ngây ra một lúc, khó hiểu nhìn công chúa trong lòng, rồi lại nhìn
hai tay mình, đang nắn chỗ không nên nắn, sắc mặt hắn khẽ đỏ, vội vàng
quỳ xuống:

“Thuộc hạ đáng chết, mong công chúa tha mạng!”

Ban nãy, hắn làm sao vậy? Sao lại đem công chúa ôm vào lòng, còn đang vuốt
ve, lấy lòng công chúa nữa chứ? Sao có thể được? Hắn là tử sĩ từ nhỏ đã
chịu sự huấn luyện chuyên nghiệp, sao có thể làm ra cái chuyện không cầm lòng nổi này được chứ?

“Ha ha…” Công chúa cười duyên nhìn hắn, đi đến trước mặt hắn, tay nâng mặt hắn lên, hỏi:

“Ngươi đã làm sai cái gì? Tại sao phải kêu bổn cung tha mạng cho ngươi chứ?”

Làm ra vẻ ngây thơ nhìn hắn, trong lòng công chúa sớm đã bật cười rồi, nếu
như là một người bình thường giãy giụa trước mặt nàng, có lẽ cũng chẳng
đáng để cao hứng như vậy, càng chẳng có cảm giác thành tựu là mấy, nhưng người này là tử sĩ, là kẻ tử sĩ vô dục vô cầu đấy!

“Ta…ta…thuộc hạ…”

Thân thể hắn hơi run rẩy, tuy lúc này công chúa cười rạng rõ, nhưng cũng chỉ là lúc này mà thôi, ai biết được một lát sau, công chúa sẽ làm gì chứ?
Hành vi ban nãy của hắn, không cần biết công chúa là cố ý hay vô tình,
đều đủ để xử hắn tội chết.

“Cút!”

Tát hai cái ‘bốp bốp’ lên khuôn mặt ửng đỏ của hắn, công chúa lạnh mặt, vẻ mặt âm tà nói.

Tử sĩ, đều có thể động tình với nàng, Lân vương, tại sao không thể kìm
lòng không được đối với nàng chứ? Nàng không cam tâm, cũng sẽ không dễ
dàng bỏ cuộc.

***

“Hoa Nguyên, cô nói xem ta làm như vậy có phải đã sai rồi hay không?”

Trở về căn phòng nhỏ, Tiểu Tiểu buồn bực đi tới đi lui, ý định ban đầu của
mình cũng chỉ là muốn báo thù cả nhà Vu tướng mà thôi, chém đầu cũng là
chuyện trong dự tính. Lúc Thủy Tiên bỏ trốn theo người khác, tuy bọn họ
tới tìm mình giả mạo Thủy Tiên, nhưng hẳn phải nghĩ tới, mọi chuyện
không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngộ nhỡ một ngày nào đó sự việc bại
lộ, thế thì kẻ mất mạng chính là cả nhà bọn họ.

Vốn dĩ, nàng chỉ
cần nhẫn nại thêm một chút, đợi sau yến hội, tìm một tử tù dịch dung, để Tiên phi con người này chết ở trong cung. Nếu như thế, cả nhà Vu tướng
sẽ không bị chém đầu, đám nha hoàn tôi tớ Vu phủ còn có thân thích của
bọn họ nữa cũng không cần phải bị lưu đày, nhưng…

Thật khong ngờ, sẽ liên lụy nhiều người như vậy, ngoại trừ Vu tướng và Thủy Thủy đáng
bi dạy dỗ ra, những người khác, nàng thật sự không muốn bọn họ chết đâu
đấy? Vu Hoa, nam nhân đối đãi với mình giống như ca ca kia, còn Vu phu
nhân nữa, tuy nói chuyện không nhiều, bà ta cũng chưa từng giúp gì cho
Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu đối với bà ta, lại có cảm giác thân thích kì
lạ.

Có lẽ, cái nàng thích chính là sự cưng chiều bà ta dành cho
Thủy Thủy nhỉ? Có lẽ, nàng cũng khát vọng sự yêu thương của mẫu thân mà
trước nay chưa từng được cảm nhận nhỉ?

Sư phụ nói, việc hối hận
nhất đời này của ông chính là lượm phải cái đồ đệ ngốc nghếch Tiểu Tiểu
này, nhưng lúc sư phụ nói chuyện đều là cười hì hì. Lúc cao hứng, sư phụ sẽ nói mình là khai tâm quả của ông, lúc không cao hứng, Tiểu Tiểu cũng sẽ nỗ lực đi chọc sư phụ, để sư phụ vui vẻ. Bởi vì, bọn họ chỉ có hai
người, trên ngọn núi lớn cô tịch kia, sống nương tựa lẫn nhau.


Yêu cầu của sư phụ đối với nàng chẳng hề nghiêm khắc, trộm kĩ á hả, học thì học, không muốn học thì thôi. Nhưng Tiểu Tiểu thiên tư rất cao, học gì
cũng nhanh, đặc biệt là dùng độc, đấy là thứ nàng thích nhất. Ngược lại, hứng thú với mấy thứ này nhiều, học võ công thì lại ít. Dùng lời sư phụ mà nói, Tiểu Tiểu ngoại trừ khinh công tàm tạm ra, võ công khác đều dở
tệ.

Đối với việc này, Tiểu Tiểu trước nay đều chưa từng ảo não,
khinh công cũng được, có thể bỏ trốn là tốt rồi, võ công làm tổn thương
người kia, nàng đúng thật là không muốn học. Đối với nàng mà nói, muốn
giết một người rất đơn giản, có hơn trăm loại phương thức, chỉ cần phất
tay một cái, đủ để khiến cho rất nhiều người thiệt mạng. Còn may, Tiểu
Tiểu không phải cái loại người lòng dạ độc ác kia, nàng sẽ chỉnh người,
nhưng sẽ không quá trớn, điều nay sư phụ trước giờ đều biết.

Sau
này, mơ mơ màng màng liền mang thai, lúc hơn năm tháng, sự phụ mới cảm
thấy có điều không đúng, mà Tiểu Tiểu cũng từ lúc đó mới hay biết. Sư
phụ từng cho nàng một liều thuốc, không phải ông không thích trẻ con, mà là con đường sau này của Tiểu Tiểu rất dài, cô gái mười lăm tuổi như
nàng, làm sao mới còn nhỏ như vậy mà đã phải vác thêm một tiểu sinh mệnh được chứ? Khi đó, Tiểu Tiểu nhìn chén thuốc đen sì kia, cuối cùng vẫn
không uống nó…

“Tiểu Tiểu, con phải biết rằng, sư phụ cho con quyền lựa chọn, con làm như vậy, sau này không hối hận sao?”

Hối hận, có không? Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, có lẽ sẽ, nhưng đã cảm nhận
được khí tức của tiểu sinh mệnh trong bụng, nàng không nỡ cứ như vậy mà
tước đoạt đi quyền lợi ra đời của nó.

Sự thật chứng minh, lựa
chọn lúc đó của Tiểu Tiểu là đúng, thấy sư phụ vui mừng nhìn đứa trẻ chỉ bé tí xíu kia, Tiểu Tiểu liền biết sư phụ cũng thích đứa bé này.

“Tiểu Tiểu, con là mẹ của đứa bé, con nói xem đặt tên gì thì hay nhỉ?”

Tôn trọng Tiểu Tiểu, đem quyền lợi đặt tên con cho nàng, Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, cười nói:

“Sư phụ chê con nhỏ, liền gọi Tiểu Tiểu, mà đứa bé này, mới bé tí như vậy,
liền gọi Điểm Điểm đi! Điểm Điểm, dễ nghe lại dễ nhớ!”

“Không hổ là đồ đệ của ta, suy nghĩ y như ta, Điểm Điểm, ta thấy cũng rất hay!”

Hai thầy trò, cứ như vậy mà định luôn tên của Điểm Điểm, trong cuộc sống
của bọn họ, cũng có thêm một người, có thêm nhiều lạc thú…

…….

“Lão đại, nương nương, đừng có đi nữa, tôi chóng hết cả mặt rồi nè!” Đã đi một canh giờ rồi, Tiểu Tiểu không mệt sao?

Tiểu Tiểu tựa như không nghe thấy, tiếp tục buồn bực mà đi, Hoa Nguyên an ủi nói:

“Lão đại, người cũng đừng bận tâm nữa, ngự mệnh của Hoàng thượng đã hạ rồi,
cho dù có lo lắng hơn nữa thì cũng đâu thay đổi được gì? Vả lại, giống
như người nói, Vu tướng từng hạ độc người, muốn giết người, lúc bọn họ
hạ độc người, lúc muốn giết người, sao bọn họ không từng do dự qua? Còn
Thủy Thủy kia nữa, tôi thấy đúng thật là xấu xa mà, sao ả ta có thể đối
đãi với người như vậy được chứ? Dù ả ta có yêu Lân vương chăng nữa, Lân
vương lại chẳng yêu ả ta, ả ta cũng không thể mưu toan dùng độc khống
chế Lão đại, để Lão đại hướng Hoàng thượng thỉnh cầu ban hôn vậy chứ?
Ban hôn cho ả ta rồi, Lão đại phải làm sao?”

Bởi vì ở đây cả ngày rảnh rỗi không có gì làm, Tiểu Tiểu nhàm chán đem ngọn nguồn mọi chuyện với Thủy Thủy, cả nhà Vu tướng kể hết một lượt, Hoa Nguyên nghe đến
khúc cuối còn sụt sịt một hồi. Một người tốt như nương nương thế này,
thật không ngờ lại bị người khác hãm hại như vậy, mà kẻ làm thiếp thân
cung nữ như nàng, lại chẳng biết gì hết…

“Được rồi, ta cũng biết
rồi, cứ coi như mạng bọn họ không tốt vậy. Qua hai ngày nữa, Vu tướng bị chém đầu, ta cũng phải rời đi rồi. Hoa Nguyên, cô thì sao, cô dự định
đi đâu?”

Tiếp xúc lâu nay, Tiểu Tiểu đúng thật nên cảm tạ Hoa
Nguyên cho tử tế, tuy mới lúc đầu nàng ta từng tổn thương Tiểu Tiểu,
nhưng trừ lần đó ra, Hoa Nguyên vẫn luôn thật lòng thật dạ với Tiểu
Tiểu, ít nhất, Tiểu Tiểu cảm thấy là vậy.

“Tôi…Lão đại, người
cũng biết, tôi nào có chỗ để đi? Nếu như Lão đại không chê, thì dẫn Hoa
Nguyên rời đi nhé, Hoa Nguyên nguyện cả đời ở bên Lão đại, hầu hạ Lão
đại…”

Hoa Nguyên cười thê lương, nguyện vọng lớn nhất của nàng,
một là báo thù cho con của mình, thứ hai là…nếu như có thể tìm được cha
mẹ của mình thì càng tốt. Bọn họ sớm đã bị đày ra biên cương, đã qua lâu như vậy rồi, ai mà biết bọn họ ở đó sống chết ra sao?

“Hoa
Nguyên, nếu như cô muốn đi cùng ta, ta không có ý kiến, nhưng cô cũng có cuộc sống của bản thân cô mà. Lưu ý một chút, nếu như có một người đàn
ông tốt thích hợp với bản thân cô, vẫn nên tìm một người để lập gia đình đi. Phụ nữ, một mình sống rất cực khổ, rất nhiều chuyện cô không biết.”

Thật ra, đâu chỉ Hoa Nguyên, nàng cũng phải tìm một người để sống cùng,
không biết sư phụ đến tận nơi nào rồi, cũng chẳng biết khi nào mới trở
lại. Nhưng lúc sư phụ về, nhất định sẽ lải nhải chuyện cũ, muốn đem nàng gả ra ngoài. Hà hà…

Nghĩ đến phương pháp của sư phụ, Tiểu Tiểu
liền không nhịn được mà bật cười, phương pháp thế kia, đánh chết nàng

nàng cũng không dùng đâu.

“Nhưng mà, Lão đại, người thật sự phải
rời đi sao? Lân vương yêu người, điểm này ngay đến Hoa Nguyên cũng cảm
nhận được. Lão đại cứ bỏ đi như vậy, người sẽ không hối hận chứ?”

Hoa Nguyên bất an nhìn Tiểu Tiểu, Lân vương này, lúc trước nàng cũng từng
nghe nói, trước nay vẫn chưa từng thấy ngài ấy để tâm như vậy đến một cô gái nào đâu đấy?

“Ta và hắn, sớm đã trở thành quá khứ…Hoa Nguyên, hắn không tin tưởng ta, ta cũng sớm đã chết tâm với hắn rồi.”

Ắt hẳn là không bao lâu nữa, hắn sắp phải làm tân lang rồi, ở lại đây nhìn hắn và công chúa thành hôn, Tiểu Tiểu vẫn không làm được. Sẽ đau, trái
tim nàng sẽ đau!

Lân vương, thiếp sớm đã nói với chàng, mắt thấy
chưa chắc đã là sự thật, tại sao chàng lại không tin tưởng thiếp chứ?
Tiểu Tiểu, trước nay vẫn luôn tin tưởng chàng, nhưng mà, chàng không tin Tiểu Tiểu. Giống như công chúa Phong Quốc, Tiểu Tiểu biết rõ chàng đã ở Phong Quốc một đoạn thời gian, mà công chúa kia cũng là đến tìm chàng.
Nếu như không phải chính tai nghe thấy chàng hứa hôn, Tiểu Tiểu vẫn
không tin rằng chàng phản bội Tiểu Tiểu. Đêm đó, là Tiểu Tiểu sơ ý,
nhưng Tiểu Tiểu và Hoàng thượng thật sự không xảy ra chuyện gì hết, Tiểu Tiểu không yêu ngài ấy, sao có thể tùy tiện lên giường với ngài ấy chứ?

“Nương nương, người nên đi gặp Lân vương một lần, cũng nên cho ngài ấy một cơ
hội đi. Tình huống như thế, chỉ cần là đàn ông, thì sẽ hiểu lầm…”

Hoa Nguyên khuyên nhủ, chuyện này cũng là mấy ngày gần đây, Tiểu Tiểu mới
nói cho nàng hay, hôm đó nàng đã nhìn ra điều bất thường của Tiểu Tiểu
rồi, không nghĩ tới kết quả sau cùng, chỉ là nàng không ngờ, Lân vương
lại nhìn thấy nàng ấy và Hoàng thượng…

Tuy rằng, Tiểu Tiểu nói
hai người không có gì, nhưng những vết hôn chi chít trên người nàng ấy,
là đàn ông thì ai lại không để bụng chứ?

“Ta…đợi nói sau đi! Tạm thời, ta vẫn chưa suy nghĩ kĩ!”

Hiện giờ, nàng chỉ muốn dẫn con rời đi. Nếu đã quyết định từ bỏ, thì cũng
không cần nói với hắn chuyện đứa bé nữa. Điểm Điểm, cứ ở lại đây trước
đã, Lân vương biết quan hệ của Điểm Điểm và mình, sự phòng bị bên chỗ
Điểm Điểm nhất định là rất nghiêm.

Thật ra không chỉ Lân vương,
hẳn là Hoàng thượng cũng biết rồi, xung quanh Lân vương phủ, xung quanh
Điểm Điểm, không biết lại có bao nhiêu tay đang chờ nàng tự chui đầu vào lưới. Không phải nàng không cần Điểm Điểm, mà phải đợi một thời gian
cơ, nàng tin Lân vương sẽ bảo vệ tốt Điểm Điểm, đợi tình hình bên này
dịu bớt, nàng mới dẫn Điểm Điểm về nhà.

Nếu như, bây giờ chỉ có
một mình nàng, nàng có thể không chút băn khoăn mà dẫn Điểm Điểm rời đi, nhưng giờ đây nàng không phải một mình, trong bụng nàng còn có một sinh mệnh chưa thành hình. Nếu không biết trong bụng đã có em bé, Tiểu Tiểu
có thể không chút kiêng kị, muốn gì làm nấy, bây giờ có em bé, nàng cũng đã biết, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn!

Không ngờ, lại để
sư phụ nói trúng lần nữa! Lúc trước sư phụ nhắc nhở mình, lần này xuống
núi giúp Điểm Điểm tìm cha, nhưng tuyệt đối đừng nên thuận tay dắt thêm
một đứa nhóc về nữa, nàng vẫn luôn không để tâm, lúc chú ý, không ngờ
đứa bé thật sự dắt ra luôn rồi.

Khẽ thở dài một tiếng, lần này
cũng tốt, ít nhất, đứa bé này là kết tinh của nàng và người đàn ông yêu
thật lòng, không giống như Điểm Điểm, bây giờ vẫn là đứa trẻ không biết
cha mình là ai. Nàng cũng rất muốn cho Điểm Điểm một người cha, Lân
vương từng nói hắn muốn làm cha của Điểm Điểm, nhưng suy cho cùng đấy là chuyện không thể xác định.

Trời dần dần tối, chớp mắt đã đến giờ ăn cơm, còn hai ngày nữa, thì bọn người Vu tướng bị chém đầu rồi, nàng
sẽ không đợi đến lúc bọn họ bị chém đầu xong rồi mới đi. Bời vì điều
nàng nghĩ, thì Hoàng thượng và Lân vương, Sóc vương cũng sẽ nghĩ đến,
nàng sẽ rời đi trước một ngày, nàng sẽ trực tiếp về trên núi, điều chỉnh tâm tình của mình cho tốt, đợi sư phụ trở về rồi mới nghĩ cách đón Điểm Điểm.

“Hoa Nguyên, nếu như ta vứt bỏ Điểm Điểm như vậy, Điểm Điểm có hận ta không?”

Tiểu Tiểu mờ mịt nằm bò ra bàn, cảm giác làm tội phạm trốn chạy cũng chẳng tốt lành, mỗi ngày đều phải cẩn thận từng tí.

“Sẽ không đâu, Lão đại. Điểm Điểm thông minh như thế, hiểu chuyện như thế, nó sẽ hiểu cho sự khó xử của Lão đại.”

Hoa Nguyên lo lắng nhìn Tiểu Tiểu , gần đây sao cứ cảm thấy Lão đại lười
biếng không ít, chắc là vì tâm tình Lão đại không được tốt nhỉ.

“Sau này nó sẽ hiểu thôi, không nghĩ nữa, nghĩ nữa ta sẽ điên mất!”

Phiền muộn lắc lắc đầu, một sự bất an thoáng ấp ủ trong lòng, cứ như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy.

***

“Cha, chúng ta thật sự sẽ bị chém đầu sao?”

Nghe thấy ngự lệnh, Thủy Tiên không thể tin được mà nhìn Vu tướng, bất an hỏi.


“Ừ, Thủy Tiên, lúc đó con đi hẳn phải nghĩ đến, nếu như có một ngày Hoàng
thượng biết được việc này, kẻ đi theo chính là tính mạng của cả nhà
chúng ta đấy!”

Vu tướng thở dài một tiếng, lúc mới vào, ông luôn
cho rằng là Tiểu Tiểu hại bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy Thủy Tiên, Vu
tướng đã hiểu ra, cho dù không xảy ra chuyện Tiểu Tiểu, nếu Hoàng thượng muốn xử bọn họ, cũng chỉ cần một câu nói thôi. Hơn nữa đối với Tiểu
Tiểu, thủy chung ông vẫn thấy hơi có lỗi. Lúc ở bên ngoài không nghĩ
đến, nhưng sau khi vào trong lao, ông mới cảm thấy điều ông làm đích
thật là có hơi quá đáng.

“Cha, đều tại Thủy Tiên bất hiếu, xin
lỗi!” Thủy Tiên cúi đầu xuống, cho dù tất cả mọi người oán thán, nàng
cũng không thể oán thán, bởi vì, tất cả việc này đều do nàng hại họ…

“Thủy Tiên, nàng đừng buồn nữa…” Từ Lâm đi tới, ôm lấy vai Thủy Tiên, ánh mắt lại liếc về phía Thủy Thủy đang ôm gối ngồi trên nền đất ở một góc, ánh mắt vô thần của nàng ta, nhìn mà khiến người ta đau lòng.

Hoàng
thượng, sao có thể như thế được chứ? Thủy Thủy đã nói trong bụng đang
mang cốt nhục của Lân vương, bọn họ không để ý chút nào đến đứa bé này
ư? Nói sao đi nữa, đứa bé này hiện giờ cũng noi như là cốt nhục của Lân
vương mà.

Bỏ Thủy Tiên ra, Từ Lâm đi đến bên cạnh Thủy Thủy, khuyên nhủ:

“Thủy Thủy, đừng buồn nữa, nói không chừng ngày mai, Lân vương sẽ đến cứu muội đấy!”

Có ư? Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt không nhịn được nữa rơi lã
chã, mới đầu, nàng còn vì việc Hoàng thượng không kêu người đến đưa
thuốc phá thai cho nàng mà thấy cao hứng. Nhưng bây giờ, nàng mới biết,
sở dĩ Hoàng thượng không bảo nàng phá thai, thì ra là căn bản không cần
thiết phải phá thai, thử nghĩ một người sắp bị chém đầu, cho dù mang
thai cũng không thể sinh hạ đứa con. Lân vương trước nay chưa từng thích nàng, nàng biết; người Lân vương yêu là Tiểu Tiểu, nàng cũng biết.
Nhưng mà, Tiểu Tiểu đã là phi tử của Hoàng thượng rồi, nàng ta vào cung
hơn một tháng, cũng đã từng thị tẩm, còn trong trắng ư? Ngược lại là
mình, đem tấm thân thanh thanh bạch bạch giao cho hắn, còn cực cực khổ
khổ mang thai đứa con của hắn, sao hắn có thể đối xử một cách tuyệt tình với mình như vậy chứ?

“Sẽ ư? Hắn sẽ không đâu, hắn sẽ không đâu, người hắn yêu là Tiểu Tiểu, vẫn luôn chỉ có một mình Tiểu Tiểu…”

Không suy nghĩ đến việc nam nữ khác biệt, Thủy Thủy ôm lấy Từ Lâm bật khóc,
Từ Lâm do dự một lúc, vẫn ôm lấy Thủy Thủy, vỗ vai nàng ta nói:

“Sẽ, cho dù ngài ấy yêu Tiểu Tiểu, nhưng muội đừng quên, muội còn có đứa bé
mà. Hiện giờ ngài ấy không có con, sẽ không bỏ mặc đứa bé đâu.”

Từ Lâm cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt tìm tòi của Vu tướng lướt tới, sau
khi buông Thủy Thủy ra rồi đến một bên ngồi xuống. Hắn không biết sao
Thủy Thủy lại kiên trì cho rằng đứa bé là của Lân vương, nhưng vậy cũng
tốt, đứa bé có thể sống tiếp là khá lắm rồi. Nếu như đêm đó không phải
tại mình uống rượu say, nếu như hôm đó không phải nhìn thấy Thủy Tiên
trở về mà kích động đến hắn, hắn cũng sẽ không đem sự tức giận trút lên
Thủy Thủy.

Từ Lâm khẽ thở dài một tiếng, từ sau ngày đó, hắn nhìn Thủy Thủy luôn cảm thấy chột dạ, mà sau khi gặp được Thủy Tiên, Thủy
Tiên lại nói nguyện ý bỏ trốn cùng hắn, có lẽ khi đó là vì trốn tránh
Thủy Thủy, cứ thế mà dẫn Thủy Tiên đi, không ngờ vô tình, Thủy Thủy lại
có cốt nhục của hắn…

Chuyện này, có phải cũng xem như là một
chuyện tốt không nhỉ? Có điều, duy nhất không tốt chính là, hắn không
biết Thủy Thủy đã có thai, nếu như biết Thủy Thủy mang thai, khi đó hắn
nên dẫn Thủy Thủy cao chạy xa bay. Nếu như thế, bọn họ có thể hạnh phúc ở cùng với con, hưởng thụ vui thú gia đình.

Yêu ai? Hắn không
biết, lúc đó yêu đến chết đi sống lại, nhưng khi biết nàng ta vì vinh
hoa phú quý, vì ngày tháng tốt đẹp sau này mà lựa chọn tiến cung, tình
yêu cũng đã biến chất rồi, dần dần biến thành hận thấu xương, mà Thủy
Thủy vô tội cũng trở thành…

Nhưng Thủy Thủy không tệ, thật sự
không tệ, một cô nương rất ngây thơ, rất đơn thuần. Nhưng người mà muội
ấy thích là Lân vương, nếu như nói với muội ấy người đàn ông đêm đó là
hắn, không biết muội ấy có xóa sổ đứa con này ngay tức khắc không nữa?
Có thể lắm, cho nên bí mật này, vĩnh viễn là bí mật, một bí mật không
thể nói ra.

“Lâm, chàng sao vậy? Không sao chứ?” Nhìn thấy Từ Lâm thương cảm, Thủy Tiên đi đến, bất an hỏi. Tính ra thì, cũng xem như là
mình đã hại hắn, khi đó nếu không phải nàng lôi kéo hắn, bảo hắn cùng
mình chạy trốn, bọn họ sao có thể rơi vào tình cảnh này.

“Thủy Tiên, ta không sao!”

Từ Lâm nhìn Thủy Tiên, dung mạo vẫn xinh đẹp như cũ, nếu như khi đó nàng
ta không lựa chọn tiến cung, hai người bọn họ sớm đã sống hạnh phúc cùng nhau rồi. Hắn trước kia, yêu thương nàng ta như thế, nhưng nàng ta lại
phản bội hắn!

“Lâm, có thể chết cùng chàng, Thủy Tiên không hối tiếc!”

Dựa vào lòng hắn, bọn họ đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, qua thêm hai ngày, cả nhà bọn họ sẽ phải cùng nhau lên đường rồi.

“Ừm, ta cũng vậy!”

Hai người yên lặng ôm nhau, trong lao tĩnh mịch, Vu Hoa nhắm mắt dựa vào
một bên, mà Vu phu nhân, thì lại đang nằm trên cỏ, trên mặt chẳng có bao nhiêu bi thương, Vu tướng đang tĩnh tọa, cũng đang nhắm mắt suy nghĩ,
chỉ duy có tiếng muỗi kêu vo ve kia, tựa như âm nhạc thôi miên vậy,
khiến cho người ta buồn ngủ.

***

Đấu tranh lúc lâu, cuối
cùng Tiểu Tiểu vẫn không đến Lân vương phủ một lần. Ngày mai chính là
ngày Vu tướng bị chém đầu rồi, Tiểu Tiểu và Hoa Nguyên thu dọn đồ đạc

một chút, bôi lên thuốc nước đặc chế của nàng, vẫn là hình dạng của một
người già.

Sắp rời khỏi kinh thành rồi, quay đầu nhìn lại cảnh
vật quen thuộc phía sau một cái, trong mắt Tiểu Tiểu xẹt qua một tia lưu luyến. Có lẽ ba tháng, có lẽ sau ba năm, nàng vẫn sẽ trở về, Tiểu Tiểu
tự nói với mình.

“Như vậy đi được chưa?”

Nhìn thị vệ đi tới đi lui trên phố, Hoa Nguyên sợ hãi nắm lấy tay Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu thở dài một tiếng:

“Chắc là được rồi!”

Mấy buổi tối gần đây nàng đều chú ý, mấy trạm gác phụ cận cổng thành đều
nhiều lên, bản thân nàng trốn ra ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng dẫn theo Hoa Nguyên, nàng còn là người có thai, muốn ra ngoài thì phiền
phức đây.

“Nhưng mà, tôi rất sợ!”

Người xung quanh, tựa như đều đang nhìn các nàng vậy, Hoa Nguyên rất chột dạ.

“Không sao, í, người trên xe này, sao lại quen mặt thế nhỉ?”

Cũng là nơi cách cổng thành không xa, trên một cỗ xe ngựa bình thường, có
một cụ già đang ngồi. Tuy ông đã dịch dung, nhưng khí tức trên người ông rất quen thuộc. Là sư phụ sao? Nhìn tuổi tác không giống, hình như ông
đi vào thành, không phải đến tìm mình đấy chứ?

“Cô đợi ở đây!”
Sau khi kéo Hoa Nguyên nấp ở một góc, Tiểu Tiểu nhìn cỗ xe kia đi vào,
sau đó mới lẳng lặng đi theo, mà Hoa Nguyên thì lại kinh ngạc nhìn Tiểu
Tiểu, người này lại là ai nữa?

Đi đến một nơi hơi hẻo lánh một
chút, sau khi Tiểu Tiểu ném ra một cục đá nhỏ, cụ già trên xe quay đầu
nhìn một cái, thì lại thấy một bà lão tóc bạc phơ, nhưng lại có một đôi
mắt linh động khác thường…

“Tiểu Tiểu? Sao nó có thể ra ngoài?”
Cụ già thầm nghĩ một chặp, nó hẳn là ở hoàng cung mới đúng, chẳng lẽ lại lẻn ra ngoài chơi rồi sao?

Đúng là nghịch ngợm mà, không thể yên phận ở trong hoàng cung đợi hai ngày sao? Cụ già không biết rằng, nếu
như ban nãy không phải Tiểu Tiểu đúng lúc nhìn thấy ông, thì bọn họ sẽ
đi lướt qua nhau, không biết tới khi nào mới gặp nhau nữa.

Bỏ về
tiểu viện của mình, may mà lúc sắp đi, vì để không thu hút sự chú ý của
người khác, bọn họ không trả phòng với chủ nhà. Vì chủ nhà không biết
bọn họ rời đi, trong viện vẫn chưa có người vào ở, để sư phụ đến đó nói
chuyện càng tốt.

“Nha đầu chết tiệt này, sao lại lén chuồn ra ngoài rồi hả?”

Trở về trong viện, cụ già liền bực mình hỏi.

“Sư phụ…” Người ta bây giờ rất ấm ức, Điểm Điểm cũng không ở bên cạnh, mà
chuyện với Lân vương cũng xong luôn rồi, bên ngoài còn có Hoàng thượng
đang truy nã nàng, khó khăn lắm mới gặp được sư phụ, sao mới gặp mặt mà
sư phụ đã bắt đầu chất vấn nàng chứ?

“Tiểu Tiểu, con sao vậy? Điểm Điểm đâu, đang ở trong cung à?”

Lần này, ông lại vô tình mà nghe được một tin tức quan trọng, vì để xác
định tính đúng đắn của tin tức này, ông còn đích thân đến nhìn một phen. Bằng không, cũng sẽ chẳng qua lâu như vậy mới trở về. Có điều Tiểu Tiểu hơi kì lạ, cũng chỉ mấy ngày không gặp, sao lại mảnh khảnh đi nhiều
vậy? Còn nữa, cho dù xuất cung, cũng đâu cần cải trang một cách khoa
trương thế này?

Nhìn xung quanh căn phòng thu dọn chỉnh tề, Tiểu
Tiểu không giỏi giang thế này, người ở căn phòng này ắt hẳn không chỉ có một mình Tiểu Tiểu, còn có ai nữa? Chẳng lẽ Tiểu Tiểu không ở trong
cũng nữa, đã tìm được cha Điểm Điểm, hai người ở bên ngoài sống qua
ngày?

“Điểm Điểm…Điểm Điểm ở Lân vương phủ, rất an toàn. Sư phụ,
không an toàn là con nè, con đã cãi nhau với Hoàng thượng, rồi chạy ra
khỏi cung…”

Ấm ức nhìn sư phụ, trong lòng Tiểu Tiểu vẫn thật là
có chút ghen tị với Điểm Điểm, vẫn là Điểm Điểm tốt, có sư phụ thương.
Người đầu tiên sư phụ hỏi đến cũng là Điểm Điểm, mà mình thì…

“Cái gì, con đã cãi nhau với Hoàng thượng? Cái đám thị vệ trên phố kia, không phải đều đang đuổi bắt con đấy chứ?”

Mày trắng của cụ già khẽ nhíu, đồ đệ này của mình, tài năng khác không có,
cái trình độ gây họa này thì lại không hề thua kém, có thể khiến Hoàng
thượng xuất động nhiều binh lực như vậy, nó cũng xem như là quậy có
trình độ.

“Vâng…” Gian nan lắc lắc đầu, sao sư phụ lại lộ ra cái
ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thế kia? Nàng cũng đâu phải cố ý, nàng thật sự không nhịn nổi nữa mới làm như vậy mà.

“Nói đi, chuyện thế nào! Nói tỉ mỉ cho ta một chút, bằng không…”

Hai mắt nguy hiểm nhìn Tiểu Tiểu, trong mắt cụ già xẹt qua một tia ảm đạm,
sắc mặt con bé không tốt, cực kì không tốt, không phải thất tình đấy
chứ?

“…Chuyện chính là như vậy, ngày mai cả nhà Vu tướng xấu xa
kia sắp bị chém đầu rồi, cục tức của con cũng được trút ra. Con sợ từ
ngày mai thủ vệ bắt đầu nghiêm ngặt, cho nên hôm nay muốn dẫn Hoa Nguyên rời kinh thành, không ngờ, ở cửa thành lại nhìn thấy người…”

Dùng thời gian hơn nửa canh giờ, Tiểu Tiểu đem những chuyện sau khi sư phụ
đi kể hết một lượt, ngoại trừ tình cảm với Lân vương ra. Lúc đầu sư phụ
híp mắt lắng nghe, nghe đến việc Vu tướng bị chém, Tiểu Tiểu sắp sửa rời đi, ông đột nhiên mở mắt ra, nghiêm giọng nói: “Tiểu Tiểu, phải cứu Vu
gia, nhất định phải cứu bọn họ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.