Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 124
Cắn răng, Hoàng thượng nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn đánh người, cái cô nàng kia rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, đứa con rốt cuộc là của ai?
______________________________________________
Hở? Vu tướng đờ mặt, vấn đề này lúc nãy ông chưa nói à? Nhìn sắc mặt tối
tăm kia của Hoàng thượng, ông chỉ đành gật đầu lia lịa, nữ nhân kia rốt
cuộc là ai, nhìn cái bản mặt càng tối hơn của Hoàng thượng kia thì….
“Thế đứa bé trai bốn năm tuổi mà nàng dẫn theo kia đâu rồi?”
Mày rồng cau chặt, Hoàng thượng nhớ tới những lời Sóc vương từng nói lúc
trước, nghĩ tới nó có khả năng là đứa bé mình có hảo cảm kì lạ mà mình
đã gặp một lần, trong lòng hắn thầm kích động: Có phải là, đứa bé kia
cũng có khả năng là con mình?
“Bé trai? Hoàng thượng, chuyện này
lão thần thật sự không biết rồi, nàng ta đều một thân một mình, trước
nay lão thần chưa từng nhìn thấy đứa bé nào…” Vu tướng khó hiểu nhìn
Hoàng thượng, sao Hoàng thượng lại biết Tiểu Tiểu có con chứ? Nữ nhân
kia cũng đâu giống.
“Hừ, trẫm thật không dám tin tưởng lòng trung của ngươi được nữa. Chính mắt trẫm đã nhìn thấy đứa bé kia, cái này còn giả được sao?” Hừ lạnh một tiếng, Thủy Thủy đang quỳ dưới đất lại bỗng
nhiễn bật cười:
“Ha ha…nàng ta thế mà lại đã sớm sinh con? Nàng
ta có con rồi…thật đúng là ông trời có mắt mà, nàng ta đã có con, chàng
nhất định sẽ ghét bỏ nàng ta, chàng là của ta, dù là Tiểu Tiểu cũng đừng hòng cướp đi…” Thủy Thủy bật cười điên cuồng, trong phòng tĩnh lặng dị
thường, vì tiếng cười cuồng vọng này mà khiến người ta thấy kinh sợ, Vu
Hoa bất an kéo tay Thủy Thủy:
“Thủy Thủy, đừng cười nữa, đừng cười nữa…”
“Ca, ban nãy huynh không nghe Hoàng thượng nói à, nàng ta có con rồi, đã có
con rồi…nếu như Lân vương biết, sao thích ả nữ nhân này được chứ? Nữ
nhân đã có con, một nữ nhân không còn trong trắng…còn huynh nữa, lòng
huynh đau không? Huynh còn thích nàng ta nữa không? Nàng ta đã là nữ
nhân hoa tàn liễu dập rồi…”
Hai tiếng ‘bốp bốp’ đánh tới, Thủy
Thủy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy là một công công nét mặt lặng thinh,
Hoàng thượng cười lạnh nói:
“Nàng ấy ra sao, còn chưa tới phiên ngươi nói nàng, đừng quên, hiện giờ nàng ấy là phi tử của trẫm…”
Nên hận sự lừa gạt của nàng, một kẻ thế thân được mời đến với mức lương cao mười vạn lượng bạc, nhưng khi nghe ả nữ nhân này nói xấu nàng, trong
lòng Hoàng thượng vẫn cảm thấy không vui, cực kì không vui…
Đúng rồi, lúc nãy Thủy Thủy đã nõi, Tiểu Tiểu có con, Tiểu Tiểu chính là cô gái mà Lân vương thích, nhưng…
Lân vương cũng từng nói, người đàn ông đầu tiên của Tiểu Tiểu là đệ ấy. Lân vương nhiều nữ nhân như vậy, không phải ngay đến việc một nữ nhân có
phải thân trong trắng không cũng chẳng phân biệt được đấy chứ, thế…
Hai người rõ ràng là có chỗ nào đó không bình thường, đây rốt cuộc là
chuyện gì? Hoàng thượng lấy làm khó hiểu nghĩ, nếu như lời Lân vương nói là đúng, trừ phi đứa bé trai đó căn bản không phải do Tiểu Tiểu sinh?
“Nàng ấy đã bao nhiêu tuổi?” .
Nàng vào cung, nhất định là đã từng dịch dung, thế tuổi thực tế của nàng, ắt sẽ có thể đoán ra đứa bé kia có phải của nàng hay không. Đứa bé bốn năm tuổi, thì ít nhất nàng cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi.
“Hồi Hoàng thượng, hình như xấp xỉ với tuổi của Thủy Thủy, chắc khoảng mười lăm tuổi…”
Vu tướng ngẩng đầu, vết máu trên trán, đó là do ban nãy dập đầu xuống đất mà có.
“Khoảng mười lăm tuổi? Không thể nào có con bốn năm tuổi được, thế đứa trẻ này là…”
Hoàng thượng lẩm bẩm, Thủy Thủy ban nãy bị Vu Hoa bịt miệng lại đột nhiên cắn tay Vu Hoa một cái, lớn tiếng nói: “Đứa con của nàng ta, đương nhiên là con hoang rồi. Hoàng thượng, con của ta, mới là cốt nhục của Lân
vương…”
Gương mặt Hoàng tượng toát lên vẻ kinh ngạc, trong mắt
Thủy Thủy xẹt qua một tia đắc ý, nàng biết mà, đứa con này đảm bảo là
quả cân tốt nhất.
Yên lặng…sau khi Hoàng thượng nhìn trừng trừng
Thủy Thủy đúng một khắc, mới phất phất tay, có thái giám tới đem cả nhà
Vu tướng lôi đi, trước lúc đi, Thủy Thủy còn hét lớn tiếng:
“Hoàng thượng, đứa con trong bụng ta đúng là của Lân vương, nó cũng là cốt
nhục của hoàng thất các người, người không thể đối xử với ta như vậy
được…”
Giọng của nàng ta rất lớn, Hoàng thượng bực bội cau tít
đầu mày, Lân vương sao lại trêu phải một ả nữ nhân như vậy chứ, cùng là
con gái Vu tướng, Thủy Tiên kia yên tĩnh hơn Thủy Thủy này nhiều. Hoàng
thượng khai ân, Thủy Tiên và Từ Lâm đều nhốt chung với bọn Vu tướng,
điều cần biết thì Hoàng thượng cũng biết được kha khá rồi, điều còn sót
lại chính là phải xử lý thế nào thôi. Vốn dĩ tội lớn như vậy, là phải
diệt cửu tộc, nhưng bây giờ lại thêm chuyện Thủy Thủy, vẫn nên hỏi ý Lân vương trước rồi tính sau vậy.
Thụy Tiên kia, bây giờ hắn cũng có thể xác định là Tiểu Tiểu rồi, bên chỗ Lân vương có hiểu lầm gì đó
không chừng. Có lẽ, Tiểu Tiểu căn bản không có con, như lúc trước Sóc
vương nói, nàng chỉ là đang giúp một người bạn của mình mà thôi.
Nhưng…cho dù nàng chưa có con, quan hệ của nàng và Lân vương là thật sự tồn tại,
nghĩ tới cảnh tượng Tiểu Tiểu và Lân vương trên giường quấn quít triền
miên, trong lòng Hoàng thượng thấy buồn bã muôn phần. cho dù là họ đã có quan hệ, thì đấy cũng đã là quá khứ rồi, đối với người con gái này, hắn sẽ không từ bỏ!
Lân vương và Sóc vương, bọn họ là huynh đệ tốt
nhất, nhưng những việc mà bọn họ được tự do lựa chọn ở bên ngoài cung đã quá nhiều rồi, đâu có giống như mình, định sẵn suốt đời phải…
Haizz, chắc đệ ấy sẽ thông cảm cho mình chứ? Cả đời này, thứ mà Hoàng thượng
muốn không nhiều, mà Tiểu Tiểu là một trong số ít đó. Còn Lân vương, đệ
ấy ở bên ngoài có cơ hội lựa chọn, những chuyện đã xảy ra lúc trước giữa hai người họ hắn sẽ không truy cứu, quả thực không được, công chúa hoặc là Thủy Thủy gả qua đó trước đều được hết.
Bây giờ xem ra, mình
cũng đã ích kỉ rồi, không muốn cùng đệ ấy tranh một nữ nhân, nhưng Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không phải kẻ bỏ cuộc.
“Thủy Thủy, muội mang thai rồi?” Trong mắt chan chứa nỗi vui mừng không che
giấu được, vừa về đến nhà giam, Từ Lâm đã không chờ được liền hỏi.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn còn cứu được, đứa bé này nói sao đi nữa cũng
là huyết mạch hoàng thất bọn họ, Hoàng thượng nhất định sẽ không để đứa
bé lưu lạc bên ngoài.”
Thủy Thủy cười đắc ý, Lân vương không thừa nhận, không đồng ý cũng không sao, chỉ cần Hoàng thượng có thể làm chủ
cho nàng là được rồi. Lúc đầu nàng còn lo sợ Hoàng thượng sẽ mặc kệ,
nhưng giờ thì hay rồi, nhìn Hoàng thượng, cũng đã động lòng với ả nữ
nhân Tiểu Tiểu đáng ghét kia rồi, vì động lòng, người sẽ không để Tiểu
Tiểu và Lân vương ở bên nhau, cũng sẽ không…điều này, cũng vô tình giúp
đỡ không ít cho mình. Lân vương đối với cô công chúa kia, tất cũng chẳng yêu thích bao nhiêu, bằng không thì buổi tiệc tối hôm đó chàng cũng
chẳng vắng mặt. Bởi vì không thích nữ nhân kia, cho nên…
Con à, con nhất định phải ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ, con là hi vọng của cả nhà chúng ta đấy…
“Tiền thái y, mời bên này!”
Giọng của Hỷ công công từ xa vọng lại, Thủy Thủy cười biếng nhác một cái:
nàng đâu phải kẻ ngốc, sẽ không dùng việc mang thai giả ra làm trò đùa,
Hoàng thượng phái thái y tới, thế nghĩa là người muốn xác định lời nói
của mình ư? Điều này có phải nói lên rằng, người đã tin lời mình nói
rồi?
“Từ ca, Thủy Thủy mang thai, huynh kích động cái nỗi gì
chứ?” Thủy Tiên không vui nhìn Từ Lâm, có phải là Thủy Tiên mang thai
đâu, hắn kích động làm quái gì?
“Thủy Tiên! Từ Lâm cũng chỉ cho rằng đứa con của Thủy Thủy có thể cứu chúng ta một mạng mà thôi.”
Thủy Thủy vui vẻ giải thích, Thủy Tiên nghi ngờ nhìn về phía Từ Lâm, thái độ hôm nay của hắn rất kì lạ, quá ư kì lạ…
Nhìn thấy Vu tướng, thái độ của Tiền thái y vẫn cung kính, cũng đúng thôi,
tuy bây giờ vào đây, nhưng ai mà biết sẽ vào đây được mấy ngày chứ? Có
thể ngày mai, ngày mốt, ắt sẽ được ra ngoài nhanh thôi? Mà đứa con của
Thủy Thủy, nghe cách Hoàng thượng nói cũng rất là xem trọng.
Không có nhiều lời lẽ, Tiền thái y bắt mạch xong liền vội rời đi, Hoàng thượng còn đang đợi câu trả lời của ông nữa đấy?
“Sắp hai tháng rồi ư?” Từ Lâm hưng phấn hỏi.
“Đúng thế, đây là cái cân quan trọng để chúng ta ra ngoài, cha, Thủy Thủy nói đúng không?”
Thủy Thủy hưng phấn nhìn về phía Vu tướng, thì lại thấy mày của Vu tướng vẫn luôn nhíu chặt, ánh mắt của ông ta bỗng nhiên liếc nhìn mọi người, lạnh giọng nói:
“Đều im lặng hết cho lão phu! Thủy Thủy, con phải
biết rằng, biểu hiện của con hôm nay, rất có khả năng chúng ta đều bị
Hoàng thượng xử quyết đó?”
Lúc trước, Thủy Thủy đâu có không hiểu chuyện như vậy, nó gần đây, thật là càng ngày càng xấc xược.
“Cha à, Thủy Thủy chẳng phải cũng chỉ là nghĩ cho cả nhà chúng ta thôi sao?
Hơn nữa, cha xem chủ ý hiện giờ của Thủy Thủy chẳng phải tốt lắm hay
sao? Chí ít thì Hoàng thượng đã tin tưởng rồi, cho nên, chúng ta sẽ được ra ngoài nhanh thôi…” Thủy Thủy cười tự đắc một cái, cách làm hôm nay
của nàng tuy mạo hiểm, nhưng vẫn đúng, ít nhất thì kết quả vẫn rất phù
hợp với tâm ý của nàng. Không để Hoàng thượng biết nàng đã mang cốt nhục của Lân vương, Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Hừ, trò nhãi nhép này của con ta còn không nhìn ra được ư? Sau này chú ý
một chút, chuyện này Hoàng thượng sẽ không bỏ qua thế đâu, đừng quên,
Lân vương không thừa nhận đứa bé này của con…”
Vu tướng lo lắng
nói, trước giờ Hoàng thượng không phải là một người dễ tính, nếu như lần này có thể may mắn ra ngoài, phỏng chừng cũng sẽ không được nở mày nở
mặt như trước nữa. Về phần Thủy Tiên, với tính cách của Hoàng thượng,
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó. Phi tử hồng hạnh vượt tường, có là
Hoàng thượng nào cũng không nhịn nổi cục tức này.
***
“Hoàng thượng xấu xa, sao thúc lại đến?”
Điểm Điểm đang ở trong viện của Lân vương chơi đùa, nhìn thấy Hoàng thượng một thân thường phục đi vào, bé cao hứng hỏi.
“Điểm Điểm, không phải cháu đi rồi sao?”
Thị vệ hồi báo như vậy, chẳng lẽ Lân vương mang giấu bé đi?
“Thôi chết…” Điểm Điểm bịt miệng, co giò chạy ra ngoài, sao ban nãy bé lại
quên lời cha nói, nhìn thấy Hoàng thượng phải bỏ chạy, thúc ấy sẽ bắt bé lại để uy hiếp mẹ của bé.
“Điểm Điểm, đừng chạy…”
Chỉ mấy bước của Hoàng thượng, liền túm được cánh tay của Điểm Điểm, hắn bực bội hỏi:
“Cháu không thích ta sao?”
Điểm Điểm ấm ức lắc lắc đầu, trong lòng Hoàng thượng vui mừng, sau đó hỏi:
“Thế tại sao ta lại là Hoàng thượng xấu xa?” Lúc trước, hình như bé gọi hắn là đại thúc mà.
“Bởi vì…mẹ nói, bị thúc bắt được, thúc sẽ bắt Điểm Điểm làm thái giám; mà cha nói, nếu như bị thúc bắt được, thúc sẽ…”
“Điểm Điểm, Điểm Điểm…” Giọng nói lo lắng truyền tới, chính là Lân vương mới
được quản gia gọi tới gấp, hắn nhìn thấy Hoàng thượng, trước là ngây ra
một hồi, không ngờ huynh ấy lại đột nhiên đến phủ của hắn, còn bắt được
Điểm Điểm. Nhưng hình như huynh ấy không có ác ý với Điểm Điểm. Đương
nhiên, điều kiện tiên quyết là, Hoàng thượng vẫn chưa biết quan hệ giữa
Tiểu Tiểu và Điểm Điểm.
“Điểm Điểm, không phải bảo con ở trong
phòng chơi à? Sao lại chạy ra ngoài nữa rồi!” Không vui nhìn Điểm Điểm,
Lân vương không một vết tích đem kéo Điểm Điểm vào trong lòng, ban nãy
hắn đã nghe thấy lời nói của Điểm Điểm, suýt chút nữa thì lộ hết.
“Cha, con…” Ấm ức nhìn Lân vương, tuy bé bị Hoàng thượng tóm được, nhưng bé
đã nói gì đâu, hơn nữa, bé cũng đâu biết mẹ đang ở đâu, nói được gì chứ?
“Lân, nó gọi đệ là cha?”
Long mục thăm dò nhìn về phía Điểm Điểm trong lòng Lân vương, bé gọi Lân
vương là cha, tại sao? Cô bé là một tiểu cung nữ bên cạnh Tiểu Tiểu mà.
Ánh mắt sắc bén liếc về phía Hỷ công công, xem ra lát nữa phải thẩm tra
Hỷ công công cho rõ ràng mới được, tên nô tài này, thế mà còn có chuyện
giấu hắn!
Hỷ công công run rẩy, thầm kêu gay rồi, trở về không
biết Hoàng thượng sẽ xử trí mình ra sao nữa. Hiện trường tĩnh lặng, Lân
vương cười nhạt nói:
“Hoàng huynh, Điểm Điểm muốn gọi đệ là cha,
đúng lúc đệ vẫn chưa có con, cảm thấy có duyên nên cũng nhận luôn. Hoàng huynh, sao bỗng nhiên huynh lại đến đây vậy?”
Tuyệt đối đừng nên là vì Tiểu Tiểu đấy.
“Ừm!” Hoàng thượng buồn bực đáp một tiếng, xem như trả lời. Lân vương thấy
Hoàng thượng đi thẳng vào trong phòng, ra hiệu với quản gia, quản gia
vội đi tới nắm lấy Điểm Điểm, Điểm Điểm lo lắng hỏi:
“Cha, Hoàng thượng muốn…cha không sao chứ? Còn mẹ nữa?”
“Điểm Điểm, cha không sao, con đi chơi với quản gia trước đi, lát nữa cha
xong việc sẽ chơi với con sau!” Yêu thương nhìn Điểm Điểm, đứa bé hiểu
chuyện như vậy, bé đối với hắn, e rằng còn thân thiết hơn cả con ruột
của mình.
“Dạ, cha phải cẩn thận!”
Giọng trẻ con non nớt,
khiến cho Hoàng thượng đã đi xa thoáng ngẩn người, từ khi nào, hắn ở
trong lòng đứa bé này lại trở thành rắn độc mãnh thú thế? Còn có…
Trong lòng cả kinh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Điểm Điểm bên cạnh quản gia, người cũng mau chóng vọt đến!
Động tác của Hoàng thượng khiến người ta không dự liệu được, lúc Lân vương
vội vàng đi tới, Điểm Điểm sớm đã nằm gọn trong lòng Hoàng thượng, Lân
vương sợ hãi kêu lên:
“Hoàng huynh, huynh muốn làm gì? Bỏ Điểm Điểm xuống, bỏ Điểm Điểm xuống đi…”
Ban nãy không phải hoàng huynh đã bỏ qua cho Điểm Điểm rồi ư, sao đột nhiên lại quay lại bắt Điểm Điểm chứ, hắn định đoạt Điểm Điểm về, nhưng lại
sợ Hoàng thượng sẽ làm tổn thương Điểm Điểm. Lân vương sốt ruột hô hoán, Hoàng thượng chẳng hề thả Điểm Điểm ra, hai ám vệ bảo hộ trước mặt hai
người họ, chắn đường đi của Lân vương. Tay của hắn mau chóng vén áo của
Điểm Điểm ra, lột quần Điểm Điểm xuống…
“Phi lễ…phi lễ á…” Sự mát lạnh trên mông, khiến cho Điểm Điểm bực bội cau mày, mà Hoàng thượng
như có suy nghĩ gì đó mà nhìn Điểm Điểm, nó thật sự là bé trai, ắt hẳn
là đứa bé hôm đó xuất hiện trong tẩm thất của mình, thế trên người thằng bé…
Y phục tiếp tục vén lên, thì thấy trên cái lưng nhãn nhụi
kia, lúc này lại không có gì cả. Là con cháu hoàng thất ư? Trên người
Hứa Nhi cũng không có, nhưng nó xác định là con của mình, nhưng Điểm
Điểm…
“Hoàng huynh, huynh thả Điểm Điểm trước đã, nó chỉ là một đứa trẻ, sẽ sợ hãi đấy!”
Lân vương vô lực nhìn bộ dạng chực khóc của Điểm Điểm, đều tại mình, tại
sao không giấu Điểm Điểm cho kĩ chứ, là thiếu sót của mình, mới khiến
Điểm Điểm phải chịu sự kinh sợ như vậy!
“Được!” Lần này Hoàng
thượng không làm khó Điểm Điểm nữa, mà trực tiếp đưa Điểm Điểm vào trong tay quản gia, mà quản gia không cần Lân vương căn dặn, liền mau chóng
ôm Điểm Điểm đi như chạy nạn. Hoàng thượng cười cười, xem ra mình thành
kẻ ác thật rồi.
“Hoàng huynh, Điểm Điểm…” Lân vương do dự, phải nói rõ với Hoàng thượng chuyện của Điểm Điểm ra sao đây, Hoàng thượng cười nói:
“Điểm Điểm rất đáng yêu, trước đây ta và thằng bé cũng có duyên gặp mặt một
lần, lúc đó cảm thấy đứa bé này rất dễ thương, ta còn muốn giữ nó lại
bên người nữa đó? Không ngờ thằng bé lại lén bỏ đi, cũng không tìm thấy
thằng bé nữa. Không ngờ sau này lại đi theo bên người Tiên phi, là mắt
ta kém rồi, thế mà lại không nhận ra được Điểm Điểm.” Hoàng thượng cười
tự giễu một tiếng, hai người bọn họ đều rất thông minh, đấy là dưới tình huống thông thường, bao gồm Điểm Điểm, ban nãy thông minh đến nỗi suýt
nữa thì đem bán Tiểu Tiểu luôn rồi.
“Hoàng huynh, đệ cũng chỉ là muốn bảo vệ Điểm Điểm thôi.”
Khẽ thở dài một tiếng, ý tứ Hoàng thượng đối với Điểm Điểm nói rõ ra như
thế, có phải ý tứ mà Hoàng thượng đối với Tiểu Tiểu cũng nói rõ ra luôn
rồi không?
“Đúng rồi, Lân, Tiên phi chính là Tiểu Tiểu, đệ biết chưa?”
Hai tay Hoàng thượng hơi siết chặt, Lân, tốt nhất là đệ ấy không biết, nếu biết…thật đúng là làm cho mình đau lòng mà.
“Đệ cũng mới biết gần đây thôi, tìm bấy lâu, không ngờ nàng lại chạy vào
trong cung, là đệ đã quá ngốc, trong cung gặp nàng mấy lần, lại không
nhận ra được nàng…”
Lân vương buông một tiếng thở dài, nếu như
không nhờ Điểm Điểm, e rằng đến bây giờ hắn cũng chỉ là hoài nghi mà
thôi, cô nàng kia cũng sẽ không thẳng thắn với mình.
“Khi nào?’
Muốn khống chế bản thân, nhưng giọng của Hoàng thượng vẫn phát lạnh, thì ra, kẻ ngu ngốc luôn không biết gì chỉ có mỗi mình mình thôi. Bị huynh đệ
ruột của mình lừa gạt, trong lòng hắn rất khó chịu.
“Ngày thứ hai sau khi Điểm Điểm đến đây, Điểm Điểm nói cho đệ, điều kiện trước tiên
để nói những chuyện này cho đệ, chính là bảo đệ làm cha của thằng bé…”
Nhớ lại biểu tình dụ dỗ mình khi đó của Điểm Điểm, Lân vương vui vẻ bật
cười. Hoàng thượng phẫn nộ nhìn nụ cười của hắn, có nỗi xúc động muốn
đánh cho hắn một trận, những điều này, vốn dĩ mình nên được hưởng thụ,
nhưng cái cô nàng chết tiệt kia, đã đem những điều này cho…
“Thế Điểm Điểm là con của Tiểu Tiểu ư?”
Cắn răng, Hoàng thượng nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn đánh người, cái cô nàng
kia rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, đứa con rốt cuộc là của ai?
***
“Nương nương, chúng ta không chạy trốn thật à?”
Từ trong cung ra, Tiểu Tiểu không vội vã rời đi, mà cùng với Hoa Nguyên đã hóa trang kĩ, tựa hồ đang đợi gì đó.
“Ừ!” Ỉu xìu đáp lại một tiếng, cái tên Hoàng thượng kia rốt cuộc sao vậy, đã lâu thế rồi, sao còn chưa xử quyết Vu tướng chứ? Vốn dĩ nàng định thúc
độc, nhưng bọn họ ở trong lao chịu tội, nếu như bị chém đầu thì càng tốt hơn. Về phần Điểm Điểm ở bên chỗ Lân vương, nàng cũng không lo lắng cho lắm, Lân vương tất nhiên sẽ bảo vệ Điểm Điểm an toàn.
“Nương
nương, ở đây rất nguy hiểm, mỗi ngày đều có người đến xét phòng, soát
người, rất…” Hoa Nguyên bất an nhìn bên ngoài, nói không chừng lúc nào
đó, bọn họ sẽ bị bắt về cung mất.
“Không sao, ai nhận ra được
chúng ta chứ? Cứ đợi mà xem đi, qua được đầu ngọn gió này rồi hẵng
tính!” Bên ngoài truyền đến một tiếng ồn ào, Tiểu Tiểu không vui đi ra
ngoài. Nhìn thấy lại có một đội quan binh xông vào trong viện.
“Các người…có chuyện gì không?” Một giọng nói già nua truyền đến, một bà lão tóc bạc phơ run rẩy đứng trong viện, thị vệ cau mày không vui.
“Những người khác trong nhà đâu? Tìm một bà già ra để làm gì?”
“Quan gia, xin lỗi. Mẹ, đã nói với mẹ nhiều lần rồi, không phải Nhị Nhi của
mẹ về đâu, sao mẹ lại chạy ra ngoài nữa chứ.” Một người đàn ông trung
niên mới vừa từ trong viện đi ra đỡ lấy tay bà lão, không vui nói.