Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 109


Đọc truyện Thuận Tay Dắt Ra Một “Bảo Bảo” – Chương 109

hắn cũng muốn bảo toàn cảm tình với hoàng huynh, nhưng càng muốn bảo toàn nữ nhân của mình hơn….

_______________________________

Chuyện xấu lúc trẻ, khi nói ra thật đúng là có hơi xấu hổ một tẹo, nhưng Tiểu
Tiểu vẫn nói hết một cách gian nan. Cứ tưởng rằng Lân vương sẽ trách móc nàng, không ngờ sau khi nàng nói xong hồi lâu, Lân vương cũng không lên tiếng, nàng ngẩng đầu, e ngại mà nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhíu mày
trầm tư, tựa như đang hồi tưởng gì đó…

“Tiểu Tiểu, từ bỏ đi, đừng điều tra về cha của Điểm Điểm nữa!” Lúc lâu sau, Lân vương mới tỉnh lại từ trong sự trầm tư của mình, hắn thở dài một tiếng, tại sao nàng lại
xông vào đúng ngay cái ngày hôm đó thế chứ?

Nếu như khi đó biết
có người xông vào, chỉ cần bảo ma ma trong cung kiểm tra đám nữ nhân
kia, xem thử ai còn trinh trắng thì sẽ biết được cha của Điểm Điểm là ai rồi. Nhưng ngặt nỗi khi ấy không ai biết trong đó lại xảy ra chuyện như thế này. Giờ đã qua năm năm, mấy cái xác kia chắc đã rữa chỉ còn lại
khúc xương thôi, mà hoàng huynh và Sóc vương, nếu như biết chuyện của
Tiểu Tiểu, chẳng biết có để cho nàng và Điểm Điểm sống tiếp không nữa,
suy cho cùng thì đây là sự sỉ nhục của cả hoàng thất cơ mà.

Nếu
như điều tra, thì cũng rất khó để tra ra, trừ phi Tiểu Tiểu nhớ được
tướng mạo của người kia. Nhưng cho dù có nhớ được, cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, năm huynh đệ bọn họ tướng mạo rất giống nhau, nếu như bảo nha đầu chỉ có duyên gặp mặt một lần này nhận diện, muốn làm sáng tỏ chuyện năm năm trước thì căn bản là không có khả năng.

“Lân, chàng biết chuyện lúc đó là sao không? Nói cho thiếp biết chân tướng mọi chuyện
khi đó được không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chàng lại
bảo thiếp bỏ cuộc? Nếu như có hi vọng, thiếp không muốn từ bỏ. Điểm Điểm là đứa bé hiểu chuyện, như thế không công bằng với Điểm Điểm!” Tiểu
Tiểu kiên định nhìn hắn, mỗi một con người đều muốn biết cha ruột của
mình là ai, Điểm Điểm cũng không ngoại lệ, nàng không thể ích kỉ mà tước đoạt đi quyền lợi này của Điểm Điểm, nàng cũng không muốn bỏ cuộc như
vậy.

“Bởi vì những người biết chuyện năm đó, sớm đã bị diệt khẩu
rồi. Nếu như hoàng huynh và Sóc vương biết được chuyện năm đó có nàng
tham gia, nói không chừng bọn họ sẽ phái người truy sát nàng. Tiểu Tiểu, ta rất sợ, ta cũng là một trong những người tham dự năm đó, nhưng
chuyện tối hôm ấy, trong đầu óc ta vẫn là một mảnh mơ hồ, năm huynh đệ
bọn ta đều trúng kế của họ, chính là trúng phải loại độc mà nàng đã
nói…nàng biết đó là độc gì, hẳn là biết độc tính của loại độc đó chứ,
đối với nữ tử lên giường với mình, bọn ta cũng chỉ biết được mặt mũi họ
khi bọn ta đã tỉnh lại, mà quá trình trung gian, căn bản không có ấn
tượng gì. Điểm Điểm là được hoài thai vào lúc đó, mà tướng mạo của Điểm
Điểm, còn có thai kí sau lưng nó nữa, đều cho thấy nó chắc chắn là con
cháu hoàng thất, cho nên có thể loại trừ ra sáu vị thần tử ngoại họ khác cũng bị trúng kế trong cùng lúc đó. Cũng chính là nói ta có một phần
năm hi vọng là cha của Điểm Điểm. Tiểu Tiểu, vì một phần năm hi vọng
này, nàng hãy từ bỏ đi, được không?”

Vì khẩn trương, Lân vương nói có hơi loạn, Tiểu Tiểu không rõ ý cụ thể của hắn, nàng nghi hoặc nhìn Lân vương, hỏi:

“Nói cho thiếp, Lân, hôm đó rốt cuộc là sao? Thiếp vẫn không hiểu, những
người hôm đó có khả năng là cha của Điểm Điểm, rốt cuộc bao nhiêu
người?”

Hoàng tử, có năm người, thế sáu vị thần tử ngoại họ mà
Lân nói lại là sao nữa? Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn hắn, nàng thật hối hận,
tại sao lúc đó không xem thử tình hình bên những phòng khác, cứ thế…

“Tiểu Tiểu, lần đó là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của Thái hậu, khi ấy, phụ
hoàng của ta vẫn còn sống, hoàng huynh cũng vẫn chưa kế vị. Bởi vì đúng
lúc là sinh thần một giáp (1), phụ hoàng đặc biệt coi trọng buổi tiệc
này, các nước ngoại bang đều phái người tham gia, còn mang theo đủ loại

lễ vật, trong số đó bao gồm có Hoàng thượng Phong Quốc hiện nay, cũng
chính là Phong Vân vương gia lúc trước.”

Lân vương thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt to hiếu kì của Tiểu Tiểu, hắn nói tiếp:

“Bọn họ chúc thọ Thái hậu, vốn là chuyện tốt. Mà phụ hoàng, vẫn luôn xem
trọng Phong Vân, tuy rằng y là một Vương gia, khi đó bề ngoài vốn chẳng
có được sự yêu thích gì của Hoàng thượng Phong Quốc, nhưng năng lực, sự
quyết đoán của y đều khiến cho phụ hoàng tán thưởng. Bên này có một công chúa, tuổi chừng mười sáu, phụ hoàng có ý liên hôn hai nước, cho nên
đối với sự góp mặt của Phong Vân, cũng đặc biệt chiếu cố chút ít, trực
tiếp sắp xếp cho y ở nơi hậu cung mà lúc trước bọn ta ở. Tiểu Tiểu, thời gian nàng ở hậu cung không lâu, hẳn là nàng không biết cái gọi là ‘Hậu
cung’ đâu, thực ra là có hai cung, một cái chính là hậu cung mà hiện nay nàng ở, nơi ở của các phi tử của Hoàng thượng; Còn có một cái là Ương
cung, Ương cung là cách gọi chung, bên trong là cung đệ của các hoàng
tử, nhưng cư ngụ trong ấy đều là các hoàng tử chưa thành niên, sau khi
thành niên bọn ta đều dọn ra ngoài, có phủ viện riêng. Hôm đó, vì thọ
yến của Thái hậu, bọn ta đều đã uống không ít, phụ hoàng cũng cao hứng
uống rất nhiều, cho nên bọn ta đều không hồi phủ, chuẩn bị tá túc một
đêm trong cung của mình. Mọi người đều cảm thấy thời gian còn sớm, liền
hẹn mấy hảo hữu bình thường quan hệ tốt đẹp để cùng nhau hồi cung, định
cùng uống một lúc nữa, cũng chính tại lúc này, Phong Vân nói đến cung
của y uống. Dù sao thì mấy cung vốn liền kề, cách nhau không xa lắm, bọn ta liền không nghi ngờ gì mà đi luôn…

Đây là địa bàn của bọn ta, rượu cũng là do Ngự thiện phòng chuẩn bị, mọi người đều là người trẻ
tuổi, cùng uống rất sảng khoái, thậm chí Phong Vân còn kêu ca cơ đến múa hát trợ hứng, nhưng uống được một lúc, mọi người đều cảm thấy có gì đó
không ổn, sau khi tỉnh lại, thì đều đang ôm một ca cơ nằm trên giường,
trong đó bao gồm có Phong Vân…Phụ hoàng nổi trận lôi đình, ngay trong
cung mà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như là một hai vị hoàng tử, nhìn
trúng ca cơ đó rồi thu về thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng
mấu chốt là nhiều người như vậy, lại đều…

Nhìn giường nào giường
nấy đỏ tươi bắt mắt, phụ hoàng biết chuyện này tuyệt đối chẳng phải là
ngẫu nhiên, lúc hỏi bọn ta, mọi người đều chẳng có chút ấn tượng gì với
chuyện tối qua cả, sau khi thái y tới kiểm tra, mới nhìn ra là trong
rượu có bỏ thêm xuân dược…bởi vì xung quanh khi đó không hề có ai khác,
mà đám ca cơ đó đều do Phong Vân tìm tới, người dàn dựng lên chuyện này, rất dễ dàng nhìn ra là do ai làm. Chuyện phía sau đó nàng cũng có thể
đoán ra rồi, đám nữ tử đó toàn bộ đều bị xử chết, mà những người biết
chuyện đều đã bị xử lý rồi, tùy tùng bên cạnh Phong Vân đều bị giam giữ
lại, chỉ có y được đưa về…”

Thật không ngờ, tình hình năm đó lại
là như vậy, người thanh tỉnh đều đã chết rồi, chỉ còn sót lại trơ trọi
mấy vị Vương gia, thế mình còn cực cực khổ khổ tìm kiếm gì nữa? Thai kí
căn bản là không chắc chắn được, của Lân vương và Sóc vương nàng đều đã
tận mắt xem qua, của Hoàng thượng nàng vẫn chưa xem, nhưng Hỷ công công
cũng từng nói là có, thế thì đầu mối duy nhất liên quan đến thân thế của Điểm Điểm cũng hết luôn rồi, nàng còn điều tra gì nữa. Tiểu Tiểu khẽ
thở dài một tiếng, vuốt mặt Lân vương hỏi:

“Lân, chàng không có một chút ấn tượng nào sao? Điểm Điểm, chẳng lẽ cứ không minh không bạch như vậy mà sống suốt đời ư?”

Không rõ mặt cha, tuy biết mặt mẹ, nhưng thân thế của Tiểu Tiểu càng không rõ ràng, nàng cũng không biết phụ mẫu nàng là ai, lúc sư phụ nhặt được
nàng, nàng đã bị vứt ở ven đường. Đêm hôm khuya khoắt, nếu như không
phải nàng ngẫu nhiên khóc lên một tiếng, thì sư phụ cũng không biết bên
đó có một đứa bé.

Đúng rồi, sư phụ từng nói, nàng khi đó, hình

như bị vứt ở ven đường cửa sau của một kĩ viện, kĩ viện ban đêm, cửa
trước náo nhiệt, nhưng cửa sau lại rất vắng lạnh. Nếu như không phải
đúng lúc vào ban đêm nên không bị người của kĩ viện phát hiện, thì giờ
đây mình há chẳng phải sẽ phải bán nụ cười để kiếm sống hay sao?

Tiểu Tiểu, thật ra vẫn luôn rất cảm kích sư phụ của nàng, nếu như không phải sư phụ nuôi nàng khôn lớn, thì giờ đây nàng định sẵn là phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Tiểu Tiểu, thằng bé là con của ta,
chúng ta nói với Điểm Điểm, thằng bé là con của ta là được rồi!” Lân
vương thở dài, hắn thích Điểm Điểm, có lẽ Điểm Điểm thật sự là con trai
hắn, khả năng này cũng rất lớn. Nhưng có phải hay không cũng chẳng quan
trọng, Tiểu Tiểu khi đó, cũng không phải cố ý làm ra loại chuyện này,
hắn tha thứ cho nàng, chỉ cần nàng có thể yêu mình giống như hắn yêu
nàng là được rồi.

“Thân thế Điểm Điểm không rõ ràng, chàng không
cảm thấy…” Đàn ông, không phải đều rất nhỏ mọn hay sao? Đứa không rõ cha là ai như Điểm Điểm, Lân vương sẽ không cảm thấy khó chịu ư?

“Đừng nghĩ bậy, ta thích Điểm Điểm, sao có thể như thế được chứ? Tiểu Tiểu,
đừng quay về nữa, nàng về cũng chẳng có ý nghĩa gì, vẫn nên ở lại đây
đi. Ta sẽ xin một đạo thánh chỉ từ chỗ Hoàng thượng, chúng ta chọn ngày
thành thân, được không?”

Im lặng ôm lấy Tiểu Tiểu, Lân vương cầu khấn trong lòng, đồng ý đi, đồng ý đi Tiểu Tiểu!

“Thiếp…” Tiểu Tiểu khó xử nhìn Lân vương, bây giờ nàng vẫn chưa thể đi, vẫn chưa thể rời cung. Nếu như Hoàng thượng biết được, hắn sẽ không bỏ qua cho
mình như vậy đâu, chi bằng nghĩ cách, trực tiếp để Tiên phi giải thoát.

“Lân, thiếp vẫn phải trở về, chàng nghe thiếp nói trước đã, bên chỗ hậu cung, thiếp vẫn còn chút việc chưa xử lý xong, cho thiếp thời gian nửa tháng, để Tiên phi chết ở trong cung được chứ?” Một chủ ý xẹt qua trong lòng
Tiểu Tiểu, hai mắt Tiểu Tiểu lấp lánh, còn sáng hơn cả kim cương.

“Không cần đâu, ta nói với hoàng huynh, huynh ấy sẽ đồng ý.” Lân vương tự tin nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thở dài một tiếng:

“Không, Lân, y sẽ không đồng ý đâu. Đều tại thiếp cả, là thiếp đã quá nghịch ngợm, lúc chàng đi sứ, thiếp…”

Tiểu Tiểu đem hành động vĩ đại của mình kế hết cho Lân vương một cách tỉ mỉ, đương nhiên bao gồm cả hành động vĩ đại của Điểm Điểm, còn có chuyện
nàng nghe trộm cuộc đối thoại giữa Hoàng thượng và Sóc vương ngày hôm đó nữa, mặt Lân vương càng ngày càng đen, giọng của Tiểu Tiểu càng ngày
càng nhỏ lại. Nàng biết là nàng đã sai rồi, đều trách nàng đã quá nghịch ngợm.

“Nàng…nàng nói nàng muốn để cho Tiên phi biến mất như thế
nào?” Đè nén nỗi bất an trong lòng, hoàng huynh, quả nhiên là đã động
lòng với nàng rồi, chỉ là nữ nhân ngốc nghếch này vẫn hậu tri hậu giác
không phát hiện ra mà thôi.

“Nửa tháng sau, thiếp cũng không biết là ai tìm sát thủ tới, muốn đến lấy đầu của thiếp, ngay tại lúc đó, tìm một thi thể có vóc dáng tương tự thiếp, đổi người thì không phải được
rồi hay sao? Chuyện dễ ợt như vậy chàng không cần phải lo lắng, thuật
dịch dung của thiếp rất ít người nhận ra. Vả lại, nếu như không có thuốc nước đặc chế thì tuyệt đối sẽ không thể khôi phục lại hình dạng ban
đầu.”

Nói đến phương pháp, Tiểu Tiểu lại khôi phục lại vẻ kiêu
ngạo ngày trước, cách mà nàng nghĩ ra, trước giờ đều rất lợi hại, tám
chín phần đều hữu dụng, chỉ cần lần này không phải một hai phần còn sót
lại kia là được rồi.


“Tiểu Tiểu, nàng hồi cung thì sẽ là phi tử
của hoàng huynh, nếu như huynh ấy chiêu nàng thị tẩm thì phải làm sao?”
Lân vương hỏi rõ những chuyện lo lắng trong lòng, hắn cũng muốn bảo toàn cảm tình với hoàng huynh, nhưng càng muốn bảo toàn nữ nhân của mình
hơn.

“Cái này thì càng không thành vấn đề, Lân, chàng không biết
đâu, tối qua thiếp đã thị tẩm. Hoàng thượng muốn thiếp hầu hạ y, thiếp
đã trực tiếp điểm huyệt đạo của y, khiến cho y làm môn thần cả đêm…ha
ha, khi đó chắc là y tức gần chết đây, nhưng đáng tiếc ngày thứ hai sau
khi thiếp tỉnh dậy, sớm đã chẳng thấy y đâu, phỏng chừng là bị thiếp làm cho tức giận bỏ đi rồi.”

Tiểu Tiểu hưng phấn, không biết rằng
Lân vương sớm đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, Hoàng thượng đối với
nàng, tuyệt đối là đã có cảm tình rồi, nếu đổi lại là người khác, thì
sớm đã bị Hoàng thượng chặt làm mười tám khúc, sao có thể để cho nàng
yên ổn nằm ngủ trên giường được chứ? Bỗng nhiên lật người lại, Lân vương đem Tiểu Tiểu đè dưới thân, mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng cả lên, Lân vương
muốn làm gì? Không phải lại muốn…

“Lân, đừng mà, thân thể người
ta đến giờ vẫn còn rất khó chịu…” cảm giác vừa mỏi vừa đau, là hậu quả
của việc buông thả dục vọng tối qua, bận bịu cả một đêm, hắn còn không
cảm thấy mệt sao? Tiểu Tiểu thẹn thùng nhìn hắn, tuy rằng đóng cửa, cửa
sổ đều đã kéo rèm, nhưng bây giờ là ban ngày mà, hơn nữa, thân thể nàng
vẫn còn rất khó chịu.

“Ta có thể đồng ý mười lăm ngày mà nàng
nói, nhưng đừng có mà lượn lờ trước mặt huynh ấy, đừng có để huynh ấy
chạm vào nàng, biết chưa?”

Tựa như trừng phạt nàng không tim
không phổi, bàn tay thô ráp của Lân vương tập kích lên nơi nhô cao của
Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lại hít một hơi, vừa hay để cho lưỡi của Lân vương
thâm nhập dò xét, vội vàng hấp thu tư vị trong miệng nàng, điên cuồng
gặm nhấm nàng…

Màn giường che lấy sự ngọt ngào bên trong phòng,
người ở hậu hoa viên thì lại than khổ thấu trời. Lân vương đã ám thị,
Điểm Điểm là lão đại ở vương phủ, mọi người cũng đều biết sự yêu thương
mà Lân vương dành cho Điểm Điểm, đương nhiên sẽ không dám đắc tội tiểu
bá vương này rồi. Hiện giờ các mỹ nhân lúc trước vốn xinh đẹp động lòng
người, thì toàn bộ lại đang ở hậu viện chạy đến mồ hôi nhễ nhại, chỉ vì
một câu nhàm chán của tiểu bá vương này.

“Điểm Điểm, trời nóng
quá, chi bằng chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi?” Quản gia đứng hầu bên
cạnh lau lau mồ hôi trên mặt, ông không chạy theo bọn họ, chỉ cần đứng
dưới mặt trời là đã nóng đổ mồ hôi rồi, đám mỹ nhân đang chơi trò “Diều
hâu bắt gà” này thì càng khỏi phải nói. Y phục đã đẫm mồ hôi, dính vào
thân thể hiện lên vóc người xinh đẹp của họ.

“Diều hâu, mi chạy
nhanh lên một chút, mi, ngốc quá, trốn nhanh lên đi, đừng để diều hâu
bắt được…đúng, bị bắt thì sẽ phải làm diều hâu đó, nếu như nửa khắc mà
còn chưa bắt được, thì phải làm ngựa, giống như cún con mà thồ ta bò hai vòng quanh sân…”

Điểm Điểm cười ha ha, có bé ở đây, đám nữ nhân
xấu xa này của cha, làm gì có ngày tháng tốt để mà sống chứ? Đây vốn là
một trò chơi rất thú vị, chẳng qua là bé chọn ngày không tốt mà thôi.

“Vu thúc, thúc nói xem, còn bao lâu nữa cha và mẹ mới sinh một muội muội
cho cháu?” Đè thấp âm thanh, Điểm Điểm tò mò kéo lấy quản gia để hỏi.

“Điều này… Điểm Điểm, đợi sau này gặp Vương gia rồi hẵng hỏi nhé. Ta chỉ là
một nô tài, làm sao mà ta biết được?” Quản gia gãi gãi đầu, Điểm Điểm

còn nhỏ, nhưng câu hỏi thì lại khó trả lời, nếu như ông có thể biết được khi nào Vương gia có thêm con, thì ông đã không làm quản gia rồi, trực
tiếp đi làm thầy bói luôn.

“Ừm, Vu thúc nói cũng phải, cha cháu
lợi hại thế kia, nhất định là sẽ biết.” Điểm Điểm ngẫm nghĩ, là mình
ngốc quá, vấn đề như vậy mà cũng không nghĩ ra.

“Quản gia, Sóc
vương đến thăm Vương gia, đang đi đến phòng chính của Vương gia đấy, ông mau qua đó đi…” Một thị vệ hớt hải chạy tới, Sóc vương đến đây, quản
gia hẳn là phải đích thân tiếp đãi.

“Sóc vương, chính là thúc
thúc xấu xa kia đó hả?” Điểm Điểm quay đầu lại, nghĩ đến cha và mẹ vẫn
còn đang bận việc, thật không thể để cho thúc thúc xấu xa này tới. Mẹ
từng nói, Sóc vương không phải người tốt, tuyệt đối phải có lòng đề
phòng.

“Vu thúc, cháu cũng đi!” Điểm Điểm kéo lấy tay Vu thúc, Vu thúc nhìn người thị vệ một cái, thị vệ bế lấy Điểm Điểm, mấy người cùng nhau chạy đến tẩm thất của Lân vương. Mỹ nhân đằng sau thấy cuối cùng
Điểm Điểm cũng đi rồi, người nào người nấy tìm lấy cái cây có chút bóng
mát mà ngồi xuống, cũng chẳng thèm màng đến hình tượng hình tiếc gì nữa, phải thở trước cái đã.

“Cô nói xem, sao Vương gia lại sủng ái cái con nha đầu nhỏ như vậy cơ chứ?” Một mỹ nhân thắc mắc hỏi.

“Làm sao tôi biết được, có lẽ Vương gia có duyên với nó. Nhưng Vương gia cũng thật là, đã lâu lắm không đến phòng của tôi rồi.”

“Còn nói cô nữa hả, từ khi ra ngoài trở về, Vương gia có khi nào đến chỗ
chúng ta đâu chứ? Haizz, có phải Vương gia đã quên hết chúng ta rồi
không…” Một mỹ nhân thở dài nói, nàng ta bây giờ còn trẻ tuổi, vẫn còn
xinh đẹp, nếu bây giờ đã bị Lân vương chán ghét, đợi qua hai năm lúc
nhan sắc tàn phai, thì phải làm sao đây?

“Phải đó, có phải Vương
gia đã nhìn trúng con hồ ly tinh nào rồi không? Nên mới quên tỷ muội
chúng ta?” Một nữ tử áo trắng, khinh thường mà nhìn nữ tử vừa mới nói
kia:

“Cô cũng không đi dò la một chút xem, hiện giờ bên cạnh
Vương gia, làm quái gì có nữ nhân? Vương gia không đến thì cũng chỉ là
tạm thời mà thôi, tôi không giống các cô, sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ
nhớ tới tôi.”

……

“Thúc thúc xấu xa!” Trước lúc Sóc vương
sắp đi đến tẩm thất của Lân vương, Điểm Điểm tựa như cục thịt bay với
tốc độ cao, nhanh chóng bay vào trong lòng Sóc vương. Mà Sóc vương cũng
không tránh, lại còn giang tay ôm lấy Điểm Điểm bay qua kia, bật cười ha ha:

“Sao cháu lại không ở cùng với Lân vương? Chạy đi đâu chơi thế hả, cháu xem mặt cháu đầy mồ hôi kìa!”

“Thúc thúc xấu xa, cháu đang chơi ở hậu hoa viên, sao thúc lại đến đây, nhớ
Điểm Điểm à? Đúng rồi, cháu nói cho thúc nghe một chuyện, cháu biết ném
vòng đấy, thúc thấy cháu lợi hại không?”

Bàn tay mũm mĩm của Điểm Điểm chỉ về phía một tẩm thất, nhưng lại cách rất xa tẩm thất của Lân
vương, Sóc vương hơi do dự một lát:

“Điểm Điểm, nghe nói Lân vương bị bệnh, ta đến thăm huynh ấy, thăm xong sẽ đến xem cháu ném vòng chịu không?”

“Không chịu, thúc thúc bệnh rồi, vừa mới uống thuốc xong đang nghỉ ngơi đó?
Đợi thúc chơi với Điểm Điểm một lát rồi mới đi tìm thúc ấy, khi đó thúc
thúc cũng đã nghỉ ngơi được kha khá…còn nữa nè, thúc thúc đã nói, kĩ
thuật ném vòng của thúc còn tốt hơn thúc ấy nữa, còn nói có rảnh sẽ cho
Điểm Điểm mở mang tầm mắt đấy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.