Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 12: Tôi không liên quan!


Đọc truyện Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư – Chương 12: Tôi không liên quan!

Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng dồn hết về phía này.

“Đủ rồi!” Giọng nam thâm trầm lạnh lùng ngăn trở Sulia lải nhải không ngừng.

Đôi mắt như có nước của Sulia trong phút chốc trở nên tuyệt vọng, trước kia cũng đã từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng cho tới bây giờ Sở Thiên Ngạo cũng chưa hề ngăn cản cô. Cô là tình nhân được sủng ái nhất trong số những tình nhân của Sở Thiên Ngạo, nhưng hôm nay, vì một nữ phục vụ nghèo nàn này, Thiên Ngạo lại sẵng giọng với cô!

“Thiên Ngạo, anh…..” Sulia vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo chặt cánh tay Sở Thiên Ngạo.


Ánh mắt thâm trầm của Sở Thiên Ngạo mang theo ý cười khó đoán nhìn Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn cảm thấy cả người rét run, chỉ muốn nhanh chóng rời nơi này đi thôi. Người đàn ông này quá nguy hiểm, không khí chung quanh hắn quá đè nén —— dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng nhiệt độ toàn thân lại lạnh như băng.

Đôi chân dài muốn ngắn cũng không ngắn được của Sở Thiên Ngạo vừa vặn ngăn chặn đường đi của cô.

“Sở tổng giám đốc, phiền ngài đứng sang một bên, tôi phải đi làm việc rồi.” Mạc Tiểu Hàn nở một nụ cười nghề nghiệp, lễ phép nói. Nhưng trong mắt lại không có một chút nhún nhường.

Bỗng nhiên, cằm của cô bị bàn tay đầy sức mạnh của Sở Thiên Ngạo chiếm lấy! TMD, lại động tác này! Cảm giác đau đớn quen thuộc như thế, trong cơn mưa đêm đó, hắn cũng không chút thương tiếc siết chặt cằm của cô như vậy khiến cằm của cô bầm tím tới mấy ngày!

Mạc Tiểu Hàn đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, trong lòng lửa giận ngập trời, người nghèo nên dễ bị ức hiếp sao? Cô đảm nhiệm công việc phục vụ bàn của mình, dựa vào cái gì mà bị người ta sỉ nhục và coi thường?

Đôi mắt to trong sáng lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của Sở Thiên Ngạo.

“Buông tay!” Giọng nói bình tĩnh không mang theo một chút tình cảm nào.

“Cô bé, cô ra lệnh cho tôi sao?” Bàn tay của Sở Thiên Ngạo gia tăng sức mạnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn dù đau đến tái nhợt cũng không cầu xin tha thứ, trong lòng hắn cũng lan tràn vài tia tức giận, người phụ nữ này, cho tới bây giờ cũng không biết chịu thua sao? Nhất định phải quật cường như vậy sao? Phụ nữ phải ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu!


“Tôi nhắc lại lần nữa, buông tay ra!” Mạc Tiểu Hàn cố gắng ẩn nhẫn, sự kiên nhẫn của cô sắp quá mức chịu đựng rồi.

“Vậy sao? Cô không được quên, tôi là của khách của cô, nói chuyện với tôi, tốt nhất nên lịch sự một chút.” Giọng nói của Sở Thiên Ngạo kiêu căng thổi tới đỉnh đầu cô, mà sức lực trên bàn tay cũng không giảm bớt chút nào!

Mạc Tiểu Hàn cảm giác cằm của mình sắp bị bóp vỡ nát rồi!

Một chút nhẫn nại cuối cùng cũng bị vỡ tung, Mạc Tiểu Hàn nâng đầu gối lên, dùng hết sức mạnh toàn thân thúc mạnh vào giữa hai chân của Sở Thiên Ngạo!

“Á….!” Sở Thiên Ngạo hít sâu một hơi, ánh mắt khó có thể tin nhìn Mạc Tiểu Hàn! Lại có người dám đá vào điểm chí mạng của Sở Thiên Ngạo hắn!


Mạc Tiểu Hàn nhân cơ hội tránh thoát bàn tay ma quỷ của Sở Thiên Ngạo, nhanh chóng lui về phía sau đến vị trí an toàn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười thắng lợi: “Sở tổng giám đốc, quên nói cho ngài biết, tôi học tới đai đen Taekwondo!”

Khuôn mặt đẹp trai của Sở Thiên Ngạo trở nên u ám, trong ánh mắt tối đen tràn đầy sự tức giận. Mạc Tiểu Hàn không cầm được rùng mình một cái.

“Thiên Ngạo!” Sulia thét lên một tiếng, nhào lên muốn tát vào mặt của Mạc Tiểu Hàn: “Người phụ nữ đê tiện này, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế! Tôi sẽ nói với quản lý của cô sa thải cô!”

Mạc Tiểu Hàn khẽ cười một tiếng, nhanh nhẹn cởi chiếc tạp dề viền ren xuống, ném lên trên bàn. Trong lòng vui sướng vỗ vỗ tay: “Cứ tự nhiên! Bây giờ tôi không làm nữa! Tôi nghỉ việc!”

Quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo ném ra một nụ cười khiêu khích, thừa dịp Sulia đang quấn lấy Sở Thiên Ngạo hỏi han ân cần, vội vàng chạy ra đường. Nếu như bị Sở Thiên Ngạo bắt được, cằm của cô nhất định sẽ bể nát!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.