Đọc truyện Thuần Huyết Huyết Tộc – Chương 274
Từ khi chiếc xe ngựa xuất hiện Long Ám đã sinh nghi, Hạ Tử Lân chạm mặt với cậu trong suốt khoảng thời gian hắn bị trọng thương, cậu lại là người người chăm sóc kề cận hắn, việc đưa xe ngựa đến đón Long Ám vốn đã không bình thường. Lại nói Tiểu Ngân – bạch mã của tỷ tỷ, Hạ Tử Lân chắc chắn cũng từng thấy qua hơn tới chục lần, chưa lần nào Tiểu Ngân đeo dây cương vào nhưng bọn người này lại đeo vào bộ cương xa hoa cho nó. Điều này càng làm cho dự đoán trong lòng Long Ám rõ ràng hơn, bọn chúng chắc chắn có dự mưu. Chẳng phải chỉ cần ngồi xe một lát là lộ đuôi sao?
Long Ám phân tích tình hình: “Nơi đây là Vạn Mộc Lĩnh, bình thường sẽ có rất nhiều tiều phu đến đốn củi kiếm sống qua ngay nhưng hiện tại trời dần trở lạnh, dã thú thường xuất hiện săn mồi dự trữ cho mùa đông. Các ngươi bắt cóc ta lại chọn địa điểm dừng xe ngay gần Nguyễn Giang, con sông lớn từ thượng nguồn chảy về, mang theo vô số ngạc ngư* to lớn. Nào còn ai đủ can đảm đối mặt với dã thú trên bờ, lẫn ngạc ngư dưới nước chứ?”.
Một tiểu hài tử tầm 10 tuổi bị bọn họ đưa tới vùng núi đầy rẫy nguy hiểm mà vẻ mặt không có chút sợ sệt bất an nào, còn bình tĩnh nói rõ trọng điểm địa hình nơi đây. Phản ứng khác thường của Long Ám khiến bọn họ có linh cảm không lành về hành động bắt cóc lần này, chẳng phải tiểu hài tử nào bị một toán người lạ mặt bắt đưa vào hoàn cảnh này đều khóc la cầu cứu sao? Nhưng thằng nhãi trước mặt kia không khóc không nháo, cũng không tỏ vẻ sợ hãi gì cả….
Thị vệ nghĩ tên nhóc này trước sau gì cũng bỏ mạng tại Vạn Mộc Lĩnh nên nói: “Nhóc con sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, chờ lát nữa chủ tử bọn ta tới ngươi nhất định hối hận vì sao ngươi lại được sinh ra trên đời.”, Long Ám không thèm đáp trả bọn họ mà nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Ngân trong lòng thầm mặc niệm cho cả đám chủ tớ bọn họ, chọc ai không chọc lại chọc nhầm vào Huyết tộc lai thuần như Long Ám.
Rốt cuộc kẻ quan trọng đã xuất hiện, tên mặt trắng cưỡi ngựa nâu điểm xuyết những đốm đen tựa trên thân đang phi như bay tới. Chủ tử vừa xuống ngựa, bọn thị vệ liền quỳ hành lễ, thái độ khác xa với vẻ phất phơ nãy giờ với Long Ám: “Tham kiến nhị công tử.”. Thượng Băng Cung phất tay: “Đứng lên đi!”. Long Ám tất nhiên không thể nào biết hết mặt hết các vị quan chức trong triều càng huống hồ với các vị công tử, tiểu thư của bọn họ. Thượng Băng Cung nói: “Đã cho người truyền tin chưa?”, một tên thị vệ lên tiếng: “Hồi bẩm nhị công tử, thuộc hạ đã phái người gửi mật thư đi rồi, hiện tại chắc đã đến nơi.”.
Gật đầu tỏ vẻ đã biết, Thượng Băng Cung nhìn về Long Ám vẫn thản nhiên ngồi như thể mọi chuyện xảy ra xung quanh không hề liên quan gì đến cậu cả, hắn lên tiếng: “Trong triều phụ thân của bản thiếu gia chỉ dưới một người trên vạn người, lại bị tỷ tỷ ngươi rách việc xen vào, khiến phụ thân phải vì ta mà bị Nhiếp chính vương phạt nặng cảnh cáo. Công chúa Linh Tê thì sao chứ? Nhiếp chính vương bây giờ đã khởi hành ly khai Kiếm Tiên Thành, bệ hạ Linh Tê quốc dạo này cũng không xuất hiện trong hoàng thành, bản thiếu gia muốn thử xem một cái công chúa thì gây nên trò trống gì?”.
Long Ám đại khái hiểu ra tỷ tỷ có lẽ lại ham vui đi chọc giận tên “nhị thiếu gia” của tể tướng hoặc thái úy nào đó rồi, vô thức nở nụ cười nhưng đập vào trong mắt Thượng Băng Cung thành ra nụ cười mỉa mai. Thượng Băng Cung nói nhiều như vậy để thị uy với Long Ám lại bị thằng nhãi kia xem thường.
Long Ám biết cho dù tỷ tỷ có nhận được bức mật thư gì gì từ Thượng Băng Cung gửi đến, tỷ ấy sẽ không chạy tới đây để cứu cậu bởi cậu rõ ràng hơn ai hết tỷ tỷ là một kẻ mù đường trầm trọng, hẹn tỷ tỷ ở một nơi hoang sơ khó tìm tại Vạn Mộc Lĩnh này, lại chỉ là con người tầm thường đối với cậu không đủ năng lực tạo thành nguy hiểm thì tỷ tỷ chẳng “dại dột” mà lao vào nơi đây.
*Ngạc ngư: cá sấu