Đọc truyện Thuần Huyết Huyết Tộc – Chương 260
Long Tử Nguyệt nhìn bộ dạng gấp gáp của viên quan thì nàng đoán rằng chắc chắn y sẽ đi tìm Hạ Tử Lân, bất quá nàng vốn không sợ cả hắn lẫn Vô Phong, thao tác vẫn thong thả thoát bớt y phục trên người Vô Phong ra. Bọn thị vệ gác ngục tròn xoe mắt quan sát từng cai giơ tay nhấc chân của công chúa, vô cùng thuần thục mà lột bỏ từng lớp bạch y trên người bệ hạ Linh Tê quốc.
Đột nhiên, Long Tử Nguyệt lên tiếng khiến cả bọn hoảng sợ vì ban nãy vô ý nhìn chằm chằm vào chủ tử: “Các ngươi có thể lui ra, ta không muốn có người đến quấy rầy.”. Thân phận chỉ là thị vệ, nào dám kháng lệnh của Long Tử Nguyệt, cả đám đành phải khom người hai tay vòng ra trước ngực đáp: “Vâng!”, rồi lục tục rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng.
Vô Phong lúc này cũng dần hồi tỉnh lại sau khi lâm vào tình trạng chết lâm sàng, thử cử động cổ tay thì nghe tiếng “leng keng” quen thuộc. Long Tử Nguyệt với bộ lam y phục vấy đầy những vệt máu dáng vẻ nàng vô cùng chật vật, cùng ngoại bào bạch y của Vô Phong bị nàng cởi ra gần đó là tất cả những hình ảnh đập vào đôi con ngươi lúc hắn vừa khai mở, khóe môi cong lên nụ cười nhạt: “Muội muội lại có trò gì vui rồi phải không?”.
Mặc dù thừa hưởng mọi năng lực cũng như trí nhớ từ Vô Tình nhưng Long Tử Nguyệt dù sao cũng là một người xuyên không từ hiện đại mà đến đây, đôi khi trong nàng vẫn còn sót lại đâu đó nhân tính, tư tưởng và phong cách sống tại hiện đại. Căm giận Vô Phong đã lăng nhục bản thân Long Tử Nguyệt với vô số tên ăn mày nhưng thủy chung trước mặt là kẻ khốn kiếp nọ đã vừa cứu nàng khỏi cơn cuồng bạo, hiển nhiên là không chỉ một lần mới đây nhất, nàng nên làm gì mới ổn đây?
Vô Phong quan sát vẻ mặt đăm chiêu của Long Tử Nguyệt, nụ cười bên môi càng sâu hơn: “Muội muội, không cần khó xử như vậy. Dù cho muội muội có làm gì với ca ca, ca ca tuyệt sẽ không bao giờ có thể ghét muội được.”. Long Tử Nguyệt liếc đôi mắt đỏ thẫm nhìn khuôn mặt đắc ý của Vô Phong, trong lòng dậy sóng: “Bớt ảo tưởng lại đi, ta không phải Vô Tình, không dễ bị ngươi nói vài câu liền bị mê hoặc.”.
Gật đầu vài cái ra hiệu đã hiểu ý Long Tử Nguyệt nói, Vô Phong lên tiếng: “Vậy hiện tại muội muội là định…?”, hắn bỏ lửng câu hỏi chờ nàng đưa ra đáp án. Long Tử Nguyệt mặc kệ ý tứ của Vô Phong, tiến đến chiếc bàn đặt vô số hình cụ ngắm nghía rồi chọn vài cây đinh sắt dài và sắc nhọn cùng một cây búa nhỏ.
Vô Phong nhìn thứ trên tay của Long Tử Nguyệt với vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi: “Muội muội tính dùng những món này khởi động tay chân sao?”. Đây dù sao cũng là lần đầu của Long Tử Nguyệt, tình huống nàng còn bình tĩnh không bị tình thế thúc ép mà tự tay tra tấn người, nàng ban đầu chỉ muốn hù dọa Vô Phong nhưng hình như hắn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho nàng hành hạ rồi.
Long Tử Nguyệt thầm nghĩ, nàng không biết có còn cách gì để quay về thế giới hiện đại nữa hay không vẫn là một ẩn số, trước mắt phải tập thích nghi hoàn cảnh nơi đây, chuyện tương lai cứ thuận theo tự nhiên, ai kính nàng một phân nàng nhường lại một trượng, kẻ nào phạm nàng một li nàng nhất trả lại hắn lại vạn dặm.
Bàn tay Long Tử Nguyệt cầm hình cụ nắm chặt tiến lại gần Vô Phong đang ở tư thế quỳ gối hai tay giang ra xích vào hai sợi xích to bản căng bởi hai bên vách căn phòng giam. Ánh mắt Long Tử Nguyệt dần tối lại, nàng đặt một mũi đinh hơi chếch từ phía sau bả vai chạm vào da thịt Vô Phong, ước chừng vị trí ngay khớp xương vai của hắn rồi dùng búa chuẩn xác giáng vào đầu chiếc đinh đó.