Đọc truyện Thuần Huyết Huyết Tộc – Chương 234
Bên môi Vô Phong vẫn nở nụ cười thật chói mắt khác thường song đáng tiếc Vô Tình không nhìn thấy, cánh tay hắn khẽ giơ lên nhẹ nhàng chụp lên đỉnh đầu nàng, cảm nhận từng lọn tóc mềm mại cọ xát với lòng bàn tay hắn, âm thanh Vô Phong nói không nghe ra trách móc hay lạnh nhạt: “Dám bỏ mặc ca ca nằm đó mà bỏ về, còn bày trò giận dỗi với ca ca. Lá gan muội càng lúc càng lớn rồi đó.”.
Không rõ ca ca bị làm sao, Vô Tình ngẩng mặt lên nhìn Vô Phong nhưng lúc này trên nét mặt ca ca đâu đã còn vẻ quỷ dị như vừa rồi mà thay vào đó một bộ dáng trêu tức nàng. Ca ca không sao thật tốt, đùa bỡn nàng một chút cũng được ném ý định giận hờn ra sau đầu, Vô Tình vui vẻ dụi vào ngực Vô Phong hệt như tiểu mao giọng nói nũng nịu: “Ca ca, muội muốn ra ngoài du ngoạn một chuyến có được không? Xem như đây là quà mừng sinh thần thứ 18 của muội.”.
Hiển nhiên việc này đã làm Vô Tình đau đầu không thôi, nàng luôn luôn sống dưới sự che chở bảo hộ của phụ mẫu Trần Sinh và Nhã Yến, chưa bao giờ rời xa Vũ Vương đỉnh quá lâu. Trần Sinh cũng biết không thể nào bảo bọc Vô Tình mãi được, cần phải cho nàng ra ngoài để có những trải nghiệm mới với thế giới phía sau tầng tầng kết giới tại đây.
Vì vậy sau khi Trần Sinh bàn bạc cùng Nhã Yến xong, trong lòng cả hai dù có đắn đo, do dự cũng đành phải chấp thuận cho Vô Tình “xuất cốc” và tất nhiên nhiệm vụ bảo vệ nàng do Vô Phong đảm nhận. Dặn dò mọi thứ phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được để loài người phát hiện ra bọn họ là Huyết tộc.
Nhã Yến đưa cho Vô Phong một sấp ngân phiếu dày làm lộ phí đi đường, vài bộ y phục xếp gọn vào tay nải đeo lên vai cho Vô Tình, Nhã Yến luyến tiếc đưa tay vuốt ve khuôn mặt mừng rỡ tràn đầy hiếu kỳ của nàng liên tục nhắc nhở phải thế này thế kia,….
Với vẻ bề ngoài của một Thuần huyết Huyết tộc thì khi tròn 18 tuổi sẽ ngừng lớn lên, dung mạo cũng không có gì thay đổi, Vô Tình đón mừng sinh thần của nàng trước hai tháng bằng cuộc du ngoạn ra ngoài nhân gian dạo chơi, bởi vì nàng ham vui nên trốn khỏi sự giám sát của Vô Phong đi xem xuân cung đồ sống, tiện tay nhặt về cái mạng tiểu hoàng tử bốn, năm tuổi tên Hạ Tử Lân.
Lúc Vô Phong phát hiện Vô Tình đã trốn khỏi tầm kiểm soát của hắn thì hắn biết thời cơ báo thù đã đến, một mình quay trở về Vũ Vương đỉnh bắt đầu bước đầu tiên kế hoạch. Những thói quen Trần Sinh và Nhã Yến cùng các mấu chốt của ngũ hành bát quái trận tại đây Vô Phong nắm rất rõ, hắn đã bỏ công nghiên cứu kỹ về vấn đề trận pháp, tự tiện thay đổi mắt trận khiến cả hai kẻ kia bị nhốt vào ảo cảnh trận pháp với mục đích tiêu hao dần đi tinh lực bọn chúng.
Ban đầu Trần Sinh lẫn Nhã Yến thấy Vô Phong trở về mà không dẫn theo Vô Tình trong lòng bất giác nảy sinh dự cảm không lành nhưng lại bất ngờ bị hắn nhốt vào chính trận pháp tại biệt viện của mình, làm họ trở tay không kịp. Tuy Trần Sinh có hiểu đôi chút về ngũ hành trận bất quá bài trí trong viện đã bị thay đổi hoàn toàn, mắt trận còn di chuyển liên tục, hiện tại còn xuất hiện thêm tầng kết giới tối đen bao phủ khắp khuôn viên.
Nhã Yến nhìn Trần Sinh đau khổ dằn vặt, tự trách bản thân học nghệ không tinh thông nay lâm vào hiểm cảnh liên lụy đến nàng, lòng nàng cũng nhói đau theo. Nhã Yến đưa tay vuốt nhẹ lên mi tâm đang cau chặt lại của Trần Sinh nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo lắng quá, muội tin vào nữ nhi của chủ tử nhất định sẽ phát hiện ra sự bất thường của Vô Phong.”.