Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 228


Đọc truyện Thuần Huyết Huyết Tộc – Chương 228

Bọn người Huyết tộc được cử đi lùng bắt Long Tử Nguyệt không còn một ai sống sót trở về phục mệnh, huyết mâu mỹ nam tử nhìn xa xăm kết hợp đóa bỉ ngạn vô cùng chói mắt giữa mi tâm, khóe môi mỹ nam câu lên nụ cười khuynh đảo chúng sinh: “Cũng có chút bản lĩnh nhỉ?”.

Thấy chủ tử mỉm cười, toàn bộ Huyết tộc nhanh dưới trong điện lạnh toát sống lưng, trong thâm tâm không ngừng run rẩy, ra sức làm giảm sự tồn tại của chính mình đến mức thấp nhất có thể. Mỹ nam tử ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Phái  thêm Huyết tộc âm thầm đến mời lại đi.”.

Huyết tộc lai thuần trực thuộc nhánh dưới nhanh chóng quỳ xuống đáp: “Vâng! Thuộc hạ nhất định hoàn thành sứ mạng chủ tử giao.”, nam tử yêu mỵ hơi ngửa người dựa vào ghế quý phi, khép đôi mắt màu máu lại âm thanh nhàn nhạt cất lên: “Tốt nhất là như vậy, nếu không cũng không cần trở về nữa.”.


Lĩnh mệnh từ chủ tử, Huyết tộc lai thuần không dám trì hoãn lâu liền thi lễ cáo lui, vội vã rời khỏi điện. Sau khi điều động nhân lực, đích thân hắn dẫn người đi “thỉnh” Long Tử Nguyệt về giao cho chủ tử, hiển nhiên lần này Huyết tộc mang theo đông hơn và có năng lực cao hơn lần đầu nhiều.

– —– Vũ Vương đỉnh ——

Vô Phong trở về sương phòng mà thuở nhỏ muội muội Vô Tình hay nằng nặc đòi ngủ cùng với ca ca hắn, nhìn chiếc giường khá rộng so với thân hình nhỏ bé của muội muội lúc bấy giờ, ký ức lại tràn về, muội muội thơ ngây vô cùng yêu quý nhưng cũng rất kính nể ca ca.


Ngồi xuống mép giường, Vô Phong vuốt ve tấm chăn thêu hình một con tiểu bạch lang, thứ duy nhất trong trí nhớ của muội muội còn lưu giữ kể từ lúc được nghĩa phụ, nghĩa mẫu mang về nuôi dưỡng, dạy dỗ. Muội muội từ nhỏ đã rất chăm chỉ học thêu thùa, muốn tự tay thêu lấy một con tiểu bạch lang lờ mờ trong tâm trí nàng, đây chính là bức thêu đầu tiên hoàn chỉnh cũng là bức cuối cùng của muội muội.

Vào một đêm tối, thời điểm Vô Phong vừa được Trần Sinh và Nhã Yến – tức nghĩa phụ, nghĩa mẫu của Vô Tình chuyển hóa từ con người thành Huyết tộc vài ngày trước đó, bọn họ cho người gọi hắn đến thư phòng có việc. Vô Phong bước vào phòng, thi lễ với hai người bọn họ vừa xong thì Trần Sinh nói: “Vô Phong, ta có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng muốn giao cho ngươi. Đừng làm ta thất vọng.”.

Vô Phong nghe ra sự nghiêm túc thông qua lời mở đầu của Trần Sinh, lập tức quỳ xuống vòng hai tay cao ngang trán, giọng kiên định đáp: “Mệnh của thuộc hạ là của chủ tử, thuộc hạ thề chết cũng sẽ hoàn thành mọi việc chủ tử giao phó.”. Nhã Yến đứng bên cạnh nhẹ nhàng cất lời: “Từ nay về sau gọi chúng ta là phụ mẫu, chúng ta muốn ngươi giả vờ làm trưởng tử, cùng nhau chăm sóc muội muội mà chúng ta vừa thu nhận về.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.