Đọc truyện Thuần Huyết Huyết Tộc – Chương 214
Long Ám nhìn cán thanh chủy thủ vẫn còn đung đưa chậm dần theo nhịp, tầm mắt đảo về tán cây rậm rạp gần đó khẽ cất giọng lành lạnh: “Không biết cao nhân nơi nào ghé thăm, mời hiện thân!”. Ba tiếng vỗ tay phát ra, xoạt một tiếng, thân ảnh nữ nhân từ trên tàn cây nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
Vốn Long Ám đã sớm phát hiện ra có kẻ chạy tới đây ẩn nấp, nên cậu cố tình chơi trò chơi mèo vờn chuột với Vương Bác Tâm một lát cũng tiện thể thăm dò mục đích kẻ đó. Khuôn mặt Long Ám có chút cảnh giác quan sát nữ tử nọ, đang không rõ lai lịch kẻ này là ai thì nghe nàng ta nói: “Thân thủ không tồi, bản cô nương nổi hứng thu nhận ngươi làm đệ tử thứ 20, truyền thụ võ công cho ngươi.”.
Long Ám chợt cảm thấy buồn cười, khóe môi bất giác cong lên lộ ra nụ cười: “Vị thẩm thẩm này vô duyên vô cớ chạy đến đây phá đám trận tỷ thí của người khác, còn muốn thu bản thiếu làm đồ đệ? Cũng không hỏi xem bản thiếu có đồng ý hay không đã tự động làm chủ rồi?”.
Vừa nói vừa từ từ tiến lại phía Vương Bác Tâm vẫn chưa thoát khỏi tình trạng bị dọa sợ đến thất thần trước mặt, tầm nhìn hắn dần có tiêu cự lại thì thấy Long Ám đang mỉm cười khá quỷ dị đi tới gần. Vương Bác Tâm liền vội vã nhắm chặt hai mắt, hắn không dám tiếp tục quan sát hình ảnh đáng sợ đó nữa.
Nữ tử vừa tròn đôi mươi, tuổi xuân phơi phới nhan sắc cũng thuộc hàng mỹ nữ. Chưa từng có một ai không ngắm nhìn dung mạo của nàng đến vài lần, vậy mà tại nơi đây bị nam hài chỉ hơn mười tuổi nhìn lướt qua một cái thì gọi nàng là “thẩm thẩm”, nàng có già đến vậy đâu chứ?
Giọng nói nữ tử lạnh lẽo đi vài phần: “Đừng thấy bản cô nương coi trọng ngươi rồi tự dát vàng lên mặt mình, biết điều thì nhanh quỳ xuống dập đầu bái sư đi.”. Long Ám muốn rút thanh chủy thủ cất đi, bất giác bị hành động Vương Bác Tâm chọc cười, cậu đưa tay dùng chút sức liền dễ dàng rút nó khỏi bức tường.
Nghe nữ tử bắt Long Ám quỳ lạy bái sư, cậu xoay người tầm mắt lành lạnh phóng về nữ tử đằng trước, sát khí từ từ lan tỏa ra: “Bản thiếu nói lại lần cuối, đừng xen vào chuyện của bản thiếu.”. Nữ tử nghe Long Ám vẫn ngoan cố không bái nàng làm sư phụ, lại thấy lệ khí xung quanh cậu có xu hướng tăng dần lên, nàng ta nói: “Một cái hài tử, hở tý chém giết người nhà. Bản cô nương không thích tay đồ đệ dính máu tươi sớm vậy đâu.”.
Long Ám không rõ lai lịch kẻ phá đám này là ai, không thể đắc tội bởi nếu nữ tử nọ thuộc người triều đình thì con đường kinh thương của Vương phủ có thể ngay lập tức bị chặt đứt, công sức của cậu cũng theo đó mà uổng phí. Có điều Long Ám không phải trái hồng mặc người khi dễ: “Bản thiếu tay dính máu hay không có can dự gì đến thẩm thẩm chăng?”.
Nữ tử thấy khí thế của nàng có phần bị Long Ám lấn át, tuy không đến độ bị cái tiểu hài tử ức hiếp có điều chung quy vẫn cảm giác như xung quanh cậu xuất hiện sát khí? Nam hài với khuôn mặt sáng láng chỉ vừa hơn 10 tuổi lại có sát khí không lẽ do nàng nhận lầm?