Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi

Chương 22: Âm Thanh Kỳ Lạ 1


Đọc truyện Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi – Chương 22: Âm Thanh Kỳ Lạ 1


Rafael trầm mặt xuống không cảm xúc nhìn cô.
Khuôn mặt lộ ra qua mái tóc đen bồng bềnh mang một vẻ đẹp lạnh lùng như không phải người phàm.
Tuy nhiên, đôi tay hơi run của anh dường như để lộ sự bối rối mà anh đang giấu sau lớp mặt nạ.


Ngay lúc đó, Annette có một cảm giác kỳ lạ.
Đó là một linh cảm mà chính cô cũng không thể giải thích được, nhưng nếu cô phát ra một âm thanh yếu ớt lúc này, Rafael sẽ lắng nghe cô.
Annette cẩn thận hé môi để xác nhận linh cảm của mình.


“Em đau quá, Rafael….”

Ngay lúc đó, bàn tay đang đè lên trán cô để cầm máu của Rafael đã mất đi sức lực.
Khuôn mặt giận dữ của anh nhìn xuống đôi mắt đẫm lệ của Annette.
Rafael cố gắng phun ra lời nói cay độc thường ngày của mình, nhưng không có gì xuất hiện lần này.
Vài giây sau, anh mở miệng quở trách cô.


“Tất nhiên là sẽ đau.
Trán của cô bị rách da rồi.

Mặc dù những lời nói suông của anh không an ủi cô nhiều, nhưng những cái gai nhọn thường hiện diện trong giọng nói lạnh lùng của anh giờ đã dịu đi.


Với một dũng khí mới, Annette cẩn thận đưa tay ra và nắm lấy gấu áo anh.
Chiếc áo sơ mi cuộn tròn trong lòng bàn tay cô, ấm áp khi nó tỏa ra sức nóng từ cơ thể anh.


Ánh mắt của Rafael tự nhiên hướng về bàn tay đang giữ gấu áo sơ mi của Annette.
Trên tay cô vẫn còn một ít máu.
Annette muộn màng nhận ra điều này, cô nhanh chóng giật tay lại.

Màu áo tối nên không lộ ra bất cứ vết tích nào, nhưng cô lo lắng không biết Rafael có bị dính máu vào quần áo của mình không.
Annette lơ đãng lẩm bẩm xin lỗi.


“Xin lỗi.
Em chỉ hơi chóng mặt… ”

Rafael hơi cúi xuống để lắng nghe Annette.
Annette nghĩ rằng anh đang cố gạt tay cô đang giữ gấu áo của anh ra.
Nhưng Rafael bất ngờ đỡ phía sau đầu gối của cô và nâng cô lên.
Và anh bắt đầu tiến những bước dài về phía dinh thự.


Annette giật mình vì lòng tốt không ngờ của anh.
Đột nhiên, chân cô nhấc lên khỏi mặt đất, và tầm nhìn của cô nhòe đi khi cảm giác quay cuồng bao trùm lấy cô.
Cô vô thức nắm chặt vai Rafael nhưng nghĩ đến bàn tay nhuốm máu của mình, cô vội vàng gỡ nó ra.
Đây là lần thứ hai cô làm bẩn quần áo của anh.


“Em xin lỗi, Rafael.
Em đã làm dây máu ra quần áo của chàng… ”

Có rất nhiều điều cô ấy xin lỗi trong ngày hôm nay.
Rafael không đáp lại lời xin lỗi của cô, và vội vàng đi nhanh hơn một chút.
Khi liếc xuống vết thương của cô, anh có thể thấy mái tóc vàng của Annette ướt đẫm máu.
Thay vì lo lắng việc tất cả máu chảy đang ra từ vết thương của mình, cô lại lo lắng về chiếc áo sơ mi chết tiệt của anh sẽ bị vấy bẩn.
Rafael thực sự cạn lời.


Cơ thể Annette đung đưa trong vòng tay anh nhẹ một cách bất thường.
Cô ấy rất mềm mại, mảnh mai và có hương thơm kỳ lạ.
Cô yếu đuối mỏng manh nên vết thương nhỏ như vậy cũng khiến anh cảm thấy xót xa.
Đúng, bất kỳ ai cũng sẽ thấy như vậy.


Rafael quá xa lạ với vẻ ngoài mong manh đó.
Anh lo lắng mình có thể phá vỡ cô, vì vậy anh tập trung đi vào biệt thự một cách nhanh chóng.
Sau khi mở tung cánh cửa trước, anh nhanh chóng sải bước lên tầng hai trong khi ôm Annette một cách cẩn thận.
Sau đó, anh từ từ đặt cô xuống chiếc ghế sofa trước phòng ngủ của Annette.


“Cảm ơn, Rafael.”

Annette nói với một giọng yếu ớt.
Mặt cô ấy trở nên tái mét.
Rafael quay lưng lại và bỏ đi không nói một lời.
Cơn gió băng giá mà anh tạo ra trong khi vội vã chạy vuốt ve gò má Annette.
Annette nhắm mắt nhớ lại cảm giác mà cô đã rất quen thuộc.


Một lúc sau, ba người hầu gái chạy đến nhìn Annette.
Chắc Rafael bảo họ đến. Họ lau vết máu đã khô trên người cô bằng chiếc khăn mềm nhúng nước ấm, thoa thuốc cầm máu rồi băng bó vết thương cho cô.
Sau đó, Annette uống nước rồi nằm trên giường nghỉ.


“Bà hãy ngủ một chút, thưa bà.
Bà đã mất rất nhiều máu, vì vậy bà cần phải nghỉ ngơi ”.

Annette kiệt sức, cô gật đầu một cách yếu ớt.
Trời vẫn còn là buổi chiều, nhưng cô thực sự không còn sức để mở mắt và vì thế, Annette đã chìm vào giấc ngủ sâu.


Đêm nay, mặt trăng đặc biệt sáng.
Annette thức dậy sau giấc ngủ và bước ra khỏi chiếc giường trắng như tuyết.
Mặc dù cô vẫn còn hơi choáng váng vì vết thương, nhưng cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều vì cô đã ngủ rất ngon.
Do cô ngủ quên vào buổi chiều nên khi cô thức dậy trời vẫn chưa sáng.


Khát nước quá.

Annette ngơ ngác nghĩ.
Có thể là do mất nhiều máu, Annette, người thường sợ bóng tối và không đi chơi một mình ở đâu vào ban đêm, đột nhiên lại có can đảm đi ra ngoài.
Là bởi vì ánh trăng sáng hôm nay đủ để cho cô có chút dũng khí.
Cô cẩn thận bước ra hành lang với ngọn đèn dầu.
Cô chỉ muốn uống nước thật nhanh rồi về phòng ngủ tiếp.


~ Vút

Cô có thể nghe thấy tiếng gió hú qua cửa sổ đóng kín của hành lang.
Annette rùng mình khi nghe thấy tiếng động khủng khiếp.
Gió thổi mạnh bất thường vào buổi sáng, và có vẻ như trời sẽ mưa vào ngày mai.
Những bước chân đang đi xuống cầu thang mà không cần suy nghĩ nhiều của Annette đột nhiên dừng lại.


“Rafael?”

Cô có thể nghe thấy giọng nói của Rafael hòa cùng tiếng gió.
Họ ở cùng một tầng như một cặp vợ chồng, nhưng phòng của họ cách nhau một hành lang.


Đường đến phòng của Rafael qua hành lang tối tăm thật đáng sợ.
Nhưng Annette quyết định thể hiện một chút can đảm.
Cô lo lắng cho Rafael, và cô thậm chí đã nhận được một số sự giúp đỡ từ anh ấy hôm nay.
Annette cẩn thận nhấc đèn lên và tiến lên một bước.


Mình chỉ kiểm tra xem Rafael có ổn không.


Rafael rất thích uống rượu.
Đặc biệt anh ấy uống nhiều hơn vào ban đêm.
Có thể anh ấy đang nôn mửa hoặc bị ngộ độc rượu.
Cô đã nghe nói rằng một số người đôi khi có thể bị sặc vì nôn mửa.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Rafael cũng vậy? Annette quan tâm đến anh.


Annette cầm một chiếc đèn và cẩn thận bước về phòng mình.
Khi đến cửa, cô có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm phát ra từ bên trong và ai đó la hét, nức nở.
Đó là âm thanh cô chưa từng nghe thấy trong phòng ngủ vào đêm khuya thế này.
Vô cùng ngạc nhiên, Annette vội vàng gõ cửa.


“Rafael, chàng có sao không? Em là Annette đây.

Không có câu trả lời từ bên trong.
Annette liên tục gõ cửa và giậm chân, nhưng Rafael vẫn im lặng.
Nhưng cô có thể nghe thấy giọng anh yếu ớt rên rỉ qua cánh cửa dày, vì vậy rõ ràng là anh ấy đang ở bên trong.


“Rafael, chàng không khỏe sao? Em xin lỗi, nhưng em sẽ vào trong.”

P/S: Nếu bạn thích bộ truyện này, hãy ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận hoặc review cho những đọc giả khác tham khảo bên dưới nhé.
Mình sẽ cố gắng dịch ít nhất 2 chương một ngày.
Hãy tiếp tục theo dõi mình nha.
Cám ơn bạn.
Chúc bạn một ngày tốt lành!


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.