Thuần dưỡng

Chương 44: ngoại truyện 02


Bạn đang đọc Thuần dưỡng – Chương 44: ngoại truyện 02

Ngoại truyện: Kiếp
Lô Hân Nhiên là một kiếp mà tôi không hóa giải được.
Năm 2001, lần đầu tiên tôi nghe thấy tên em từ chỗ Tần Lộ. Con bé và tôi đang du học tại Mỹ nhưng trong đầu con bé lúc nào cũng nghĩ tới Khiếu Thiên. Lộ Lộ hay xấu hổ, là thanh mai trúc mã với tên nhóc kia đã hơn mười năm mà vẫn chưa kiếm được danh phận chính thức. Sau khi xuất ngoại lại tự gánh vác trách nhiệm giám sát danh bất chính ngôn bất thuận, thường xuyên hỏi thăm về cuộc sống tình cảm của Khiếu Thiên.
Thiếu nam thiếu nữ luôn thích như vậy, dính chặt lấy nhau nhưng không ai dám đứng ra chọc thủng một lớp cửa sổ giấy cuối cùng. Tôi cũng từng âm thầm nhắc nhở Khiểu Thiên, trong chuyện tình cảm con trai nên chủ động một chút, không thể để con gái mở miệng nói câu kia trước được. Thằng nhóc này lại không biết tự tỉnh ngộ, không biết đang lừa gạt tôi hay thật sự chưa nghĩ tới chuyện nam nữ chính thức.
Có một ngày, Lộ Lộ buồn rười rượi nói Khiếu Thiên bị một cô gái tên Lô Hân Nhiên giật mất rồi. Tôi có chút giật mình, tôi luôn cho rằng sớm muộn gì Khiếu Thiên cũng thành em rể mình, không ngờ dễ dàng bị người ta chiếm đóng như thế. Lộ Lộ ngỡ ngàng nói, cô gái kia thật sự rất lợi hại, nghe nói mỗi ngày theo sau Ôn Khiếu Thiên như hình với bóng, cuối cùng Khiếu Thiên cũng vẫy cờ trắng đầu hàng.
Từ sau khi có bạn gái, Khiếu Thiên ngày càng ít gọi điện. Lộ Lộ là một cô bé rụt rè, thấy cậu ta hờ hững cũng không dám gọi lại dù vô cùng tủi thân. Chỉ là mỗi lần gặp tôi đều thở dài thở ngắn một trận. Tôi không thích nhìn Lộ Lộ như vậy nên thầm liên lạc với Khiếu Thiên. Không ngờ thằng nhóc ít nói này giờ cứ mở miệng ra là nhắc tới cô gái kia, dong dài không bao giờ hết chuyện. Tôi bực bội ngắt máy, lại cổ vũ Lộ Lộ tích cực chủ động hơn một chút, học tập Lô Hân Nhiên kia. Lộ Lộ nghe vậy càng thêm tủi thân, không bao giờ nhắc tới Khiếu Thiên trước mặt tôi nữa.
Đầu năm 2004, cuối cùng tôi cũng hoàn thành chương trình học, nghe nói có người thu mua cổ trạch nhà chúng tôi, bố tôi không có tâm tình xử lý bảo tôi về hỗ trợ, tôi liền về nước sớm hơn dự định. Đã nhiều năm không lái xe trong nước khiến tôi có chút không quen, khi quay xe trong bãi đỗ ngoài trời cũng đặc biệt cẩn thận. Mua đồ xong, chuẩn bị lấy xe thì tôi thấy một chiếc Audi màu trắng đụng phải quầy hàng ở góc bãi đỗ, hai cô gái hoảng hốt xuống xe.
Một cô gái có mái tóc dài đen nhánh vội vàng chạy về phía quầy hàng, một người tóc xoăn thì cẩn thận xem xét vết xước ở đuôi xe.
Cô gái tóc đen mặc một chiếc áo len trắng muốt, ngồi xổm trước quầy hàng nhặt những chiếc chìa khóa rơi vãi trên mặt đất, vừa nhặt vừa không ngừng xin lỗi chủ quầy. Chủ quầy là một người tàn tật, có lẽ bày quầy ở đây cắt chìa khóa kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm.
Cô gái tóc xoăn từ xa đi tới gọi: “Lô Hân Nhiên, làm sao bây giờ? Phía sau xe có hai vết xước rất sâu.”
Nghe thấy cái tên này tôi có chút ngạc nhiên, đặc biệt nhìn cô gái tóc đen kia vài lần.
Em đứng lên, đặt tất cả chìa khóa lên quầy rồi xoay người nói với cô gái tóc xoăn: “Xước thì kệ xước.”
Cô gái tóc xoăn dường như có chút bất bình: “Nếu là tớ sẽ bắt ông ta bồi thường. Đây là bãi đỗ xe, sao có thể tùy tiện bán hàng ở đây. Tưởng đây là bãi đỗ xe nhà ông ta chắc.”
Lô Hân Nhiên ngăn cô ta lại: “Quên đi. Xe là xe của tớ, muốn đòi bồi thường cũng là tớ đòi, cậu về trước đi.”
Cô gái tóc xoăn bực mình đến dậm chân: “Xúi quẩy chết được. Này, ai cho ông bày quầy ở đây? Không biết đây là bãi đỗ xe à?” Cô ta gào lên với người tàn tật đang hoảng sợ.

Lô Hân Nhiên bỗng lớn tiếng nói: “Tớ bảo cậu về đi.”
Cô gái tóc xoăn bất mãn nhìn Lô Hân Nhiên rồi tức giận nhìn chủ quầy một cái mới không cam lòng bỏ đi.
Lô Hân Nhiên cúi đầu dựng cái bàn vừa bị đụng đổ lên, ngồi bên cạnh nói với chủ quầy: “Chú à, việc hôm nay là lỗi của chúng cháu. Trước đây cháu cũng từng bán hàng rong, hai mẹ con cháu bán giấy màu, bút vẽ trước cổng trường học ở quê, trời càng lạnh càng khó bán. Mỗi ngày còn phải đề phòng mấy người bán hàng trong trường ra đuổi. Cháu biết chú buôn bán không dễ dàng, chú đừng để ý đến lời nói của bạn cháu.”
Chủ quầy là một người câm, khoa tay múa chân tỏ vẻ không để bụng chuyện này.
Tôi thấy chiếc áo len trắng dài của em cọ vào dầu máy trên bàn. Em cũng không thèm để ý, lau sơ qua rồi nói: “Chú à, sau này nhà cháu muốn cắt chìa khóa nhất định sẽ tới chỗ chú.”
Khi còn ở nước ngoài tôi từng gặp không ít con cháu nhà giàu mới nổi, phần lớn là được bố mẹ đưa sang Mỹ mạ vàng, gặp chuyện luôn thích vung tiền giải quyết, người giống em vô cùng ít.
Tôi lấy chìa khóa ra định đi, không ngờ em bỗng chạy tới nói với tôi: “Ừm… Anh biết lái xe không?”
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ diện mạo em. Đôi mắt gần như chiếm nửa gương mặt, nên nói mắt em to hay mặt em nhỏ nhỉ, nói chung bề ngoài của em khiến người ta ấn tượng rất sâu.
Tôi nhìn bốn phía, xác định người em hỏi là tôi mới nói: “Hình như mọi người ở đây đều biết.”
Em ngượng ngùng cúi đầu: “Không nhất định, tôi chính là một ngoại lệ. Anh có thể giúp tôi đỗ xe không? Tôi sợ đỗ ở đây sẽ khiến người phía sau không dễ quay xe.”
Tôi có chút tò mò: “Cô có xe lại không biết lái xe?”
Em nói một cách không tình nguyện: “Có gì kỳ quái đâu, rất nhiều người có Piano mà không biết chơi mà. Ai bảo tôi có một người bố giàu xổi chứ…” Nói đến đây em dừng một chút lại khẩn khoản nhìn tôi: “Anh có thể giúp tôi không?”
“Tôi được gì?” Tôi trêu đùa nhìn em.
“Giúp tôi dừng xe tối nay anh sẽ không trằn trọc mất ngủ vì ban ngày không giúp một cô gái đáng thương bất lực. Anh biết đấy, những chuyện như nâng cao đạo đức công cộng giúp người ta yên ổn.” Em chớp đôi mắt to, hơi thở thanh mát phất tới, đôi môi lạnh cóng đang cong lên, em nhìn tôi một cách xảo quyệt.

Không biết vì sao tim tôi bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Sắp ba mươi tuổi rồi, không nên bị những dáng vẻ ngây thơ này tập kích. Có điều em nói rất đúng, tôi luôn bị chứng khó ngủ làm phiền, nếu tôi không giúp em có lẽ buổi tối tôi thật sự sẽ lăn lộn trên giường không ngủ được.
Tôi cầm lấy chìa khóa của em, giúp em đỗ xe ổn thỏa.
Em cảm kích nhìn tôi tươi cười, lộ ra má lúm động tiền bên khóe miệng, em nói: “Cảm ơn! Anh tốt như vậy sau này nhất định sẽ gặp nhiều vận may!”
Em thật sự là số kiếp của tôi, được em chúc như vậy một năm đó lúc nào cũng lận đận.
Chuyện cổ trạch kéo dài không giải quyết được, bất kể dùng phương pháp nào thương nhân kia cũng không nhượng bộ. Tôi điều tra bối cảnh của ông ta, ông ta là tổng giám đốc công ty điện tử Lô thị, mấy năm nay họ đang được tiếng trên thương trường nhưng thật sự giàu có chưa được năm, sáu năm. Người như vậy luôn có một suy nghĩ cho rằng thứ người ta tranh cướp luôn là thứ đáng giá, người ta càng đặt điều kiện họ càng không buông tay. Tôi cứ việc tạm buông chuyện này xuống, chờ một thời gian sau lại nghĩ cách giải quyết.
Không ngờ vừa trở về công ty không lâu thì bố tôi ngã bệnh. Tôi tiếp nhận tài chính của công ty mới phát hiện vài năm qua công ty đã trở thành cái xác không. Bố tôi chưa từng nói biến cố này cho tôi biết, giờ ông ngã bệnh tôi mới có cơ hội tham gia. Tôi bận tới mức sứt đầu mẻ trán, ngay cả Lộ Lộ nói muốn về nước trao đổi sinh viên tôi cũng không có thời gian lo liệu.
Chuyện này trở thành chuyện hối hận nhất trong cuộc đời tôi.
Không lâu sau, Lộ Lộ về nước. Tôi không biết con bé sẽ trao đổi sinh viên với đại học A, cho tới một buổi chiều âm u, khi bị khách sạn thành phố gọi tới nhận diện thi thể tôi mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tôi có một bạn học làm quản lý cấp cao của khách sạn thành phố. Cậu ấy biết em tôi vì vậy mới thông báo cho tôi trước phía cảnh sát. Tôi chạy tới hiện trường trong tình trạng toàn thân vô lực, thấy thân thể Lộ Lộ vô cùng đáng thương đã ngừng thở nằm đó, tôi ôm lấy con bé như phát điên, lại hoàn toàn không biết vì sao con bé lại quyết liệt bỏ người thân mà đi như thế.
Sau đó, tôi thấy trong tay con bé có một tấm danh thiếp, trên đó viết “Con gái tổng giám đốc công ty điện tử Lô thị Lô Hân Nhiên”. Tôi không cách nào liên hệ cô gái trẻ lương thiện mà tôi gặp khi đó với hung thủ sát hại em gái. Để điều tra, tôi cố ý tìm nhân viên có trách nhiệm lúc đó. Bảo vệ mở cửa phòng 1024, nói với tôi có hai người giống như hai mẹ con chạy vào phòng này, bên trong truyền ra tiếng cãi vã đánh nhau. Không lâu sau thì thảm án xảy ra.
Tôi lại kiểm tra biên bản khách sạn, thấy tên người đăng ký phòng 1024 là Lô Quốc Phú. Mọi chuyện lập tức rõ ràng. Bàn tay nắm tấm danh thiếp của tôi run run. Nếu lúc đó mất đi một tia lý trí cuối cùng có lẽ tôi đã lao ra kết thúc tính mạng của cả nhà họ Lô.
Nhưng khi đó tôi không có thời gian để nghĩ đến chuyện báo thù. Bệnh tình của bố tôi ngày một nguy kịch, tôi không dám nói chuyện em gái với ông, chỉ lén an trí Lộ Lộ tại nghĩa trang Hoàng Cảng. Chuyện của Lộ Lộ có phần lớn trách nhiệm của tôi. Sau khi con bé về nước, cuộc sống không quen thuộc, tôi không có thời gian chăm sóc con bé mới khiến con bé gặp độc thủ. Tôi hối hận nôn nóng, thể xác và tinh thần uể oải, ngay cả xử lý công việc công ty cũng không thể tập trung.
Tôi biết Lộ Lộ là một cô bé rụt rè hay xấu hổ, nhất định con bé không muốn cảnh sát tham gia chuyện này, tôi chỉ có thể tự thân hành động. Không ngờ kẻ ác luôn có người trừng trị. Nhà họ Ôn vì muốn cướp thị trường mà nóng lòng ra tay. Chú Ôn muốn kéo tôi về một phe nhưng tôi không có tâm tư này. Kế hoạch của bọn họ quá nham hiểm, chuyện báo thù của tôi là việc tư, không muốn liên lụy tới cuộc sống của mấy nghìn công nhân.
Điều tôi không ngờ tới là Lục Khinh Thiên lại tìm được bố tôi. Bố tôi vẫn cố chấp như trước, dùng cái chết ép buộc tôi kết hôn với Lục Khinh Thiên. Ông không biết Lộ Lộ đã chết, nếu không dù ông có là một người cha nghiêm khắc tới mức nào cũng sẽ không dùng tính mạng của mình để uy hiếp tôi. Còn tôi lại không thể nói với ông sự thật, nếu ông biết Lộ Lộ bỏ ông đi trước có lẽ ông không sống thêm nổi một ngày.

Lục Khinh Thiên là bạn đại học của tôi. Cô ta là một người phụ nữ chìm đắm trong thế giới của chính mình, nghĩ rằng cả thế giới này luôn quay quanh cô ta, ngay cả chuyện hôn nhân cũng đạt được nhờ giao dịch. Nhưng tôi vẫn khuất phục vì bố tôi, tôi không thể mở to mắt nhìn người thân thứ hai ra đi vì tôi.
Lúc tôi nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương cũng là lúc công ty điện tử Lô thị tuyên bố phá sản, nghe nói bọn họ có người tự tử, có người bị bệnh. Lại sau đó, tôi nghe nói Khiếu Thiên đã xuất ngoại từ lâu, đột nhiên chơi trò mất tích với bạn gái. Sau khi nghe ngóng, tôi biết được rằng thì ra chú Ôn đề phòng thằng nhóc này trở mặt đã ép cậu ta ra nước ngoài, không ngờ kiểm tra ra ung thư thực quản tại Mỹ. Cô bạn gái kia luôn bị lừa, không hề hay biết.
Tôi nghĩ, chuyện báo thù tạm thời để đấy đi.
Lại qua bảy năm, tôi bận rộn phát triển công ty. Tính cách tôi ngày càng âm trầm, có lẽ vì bố luôn nằm viện, mẹ bị chứng mất trí dần không nhận ra tôi, em gái đã âm dương xa cách. Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn tôi cũng cùng một vài cậu thanh niên tới quán bar, chơi đùa phóng túng. Thế nhưng càng chơi trong lòng càng trống rỗng, đôi khi nằm trong phòng mình nghĩ, con người sống một đời trống rỗng vắng vẻ, dường như cái gì cũng nắm trong tay lại giống như chẳng có gì cả.
Buổi tối ngày càng khó ngủ. Trong một tuần thời gian tôi ngủ tổng cộng không được mấy giờ. Cuối cùng tôi lang thang trong từng căn phòng tới sau nửa đêm, cứ một tiếng lại đổi một phòng. Bởi vì hướng khác nhau nên cảnh mặt trời mọc trong từng phòng cũng khác nhau. Tôi cứ vật vờ như vậy vượt qua những rạng sáng không ngủ.
Ở Star Club ngày đó tôi nhìn thấy Lô Hân Nhiên, có chút ngạc nhiên vì em vẫn còn ở trường. Nói thật, từ ngày nhà họ Lô gặp chuyện không may tôi cũng không còn nghe ngóng chuyện của bọn họ nữa, tôi cố gắng trốn tránh chuyện bất ngờ xảy ra vào năm 2004. Không ngờ em vẫn còn đi học tại đại học A.
Có điều, qua bảy năm, khí sắc của em kém đi nhiều, không còn thanh xuân hoạt bát như năm đó nữa. Thế nhưng tính cách em vẫn tinh quái như một, vất vả diễn kịch với một cô gái. Tôi nhìn mà có chút buồn cười, nhưng nghĩ tới tấm danh thiếp em đưa cho Lộ Lộ lại nảy sinh ý định độc ác trong đầu.
Thừa dịp em uống say, tôi đưa em tới khách sạn thành phố. Ngày đó bố em đối xử với Lộ Lộ thế nào tôi cũng đối xử với em như thế. Đối với em, chuyện này rất không công bằng, tôi cũng biết tôi rất vô liêm sỉ. Thậm chí tôi còn hoài nghi động cơ của mình có vì một phần dục vọng bản thân hay không. Nhưng tôi không quan tâm được nhiều như vậy, làm tình với em là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc đó.
Rất kỳ quái là sau khi xong việc tôi đã ôm em ngủ. Tôi luôn cho rằng giấc ngủ đã cách mình rất xa, không ngờ ngày đó tôi ngủ thẳng tới hơn tám giờ sáng, suýt chút nữa để em tỉnh lại trước tôi. Tôi vội vội vàng vàng để lại danh thiếp rồi bỏ chạy.
Để lại danh thiếp là chuyện trong kế hoạch của tôi. Em để lại danh thiếp cho em gái tôi, nhất định tôi phải đáp lại một tấm.
Còn rời đi như vậy cũng là chuyện nằm trong kế hoạch.
Hơn một tháng tiếp theo không nhận được bất cứ tin tức nào của em. Tôi đặc biệt lái xe tới khách sạn thành phố tìm bạn cũ hỏi thăm gần đây bọn họ có vụ tự sát nào không. Thấy vẻ mặt như sắp làm thịt tôi của bạn cũ tôi cảm thấy yên tâm hơn không ít. Tôi nghĩ em sẽ không đến mức tự sát. Cũng chẳng phài lần đầu tiên. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi thoáng chút khó chịu, nhưng lại cảm thấy khó chịu như vậy là rất kỳ quái. Trước đây ra ngoài chơi bời sợ nhất những ai dùng lần đầu tiên để đánh bạc mà tới hiến thân. Nhưng nay chỉ cần nghĩ tới chuyện một người đàn ông khác đã ở trên người em tôi lại có chút không vui.
Cuối cùng tôi cũng nhận được điện thoại của em. Em thương lượng với tôi, vẻ mặt căng thẳng bất an. Dù sao tôi đã sống ba mươi bảy năm, biết cách giả vờ. Tôi nói năng vừa khắc nghiệt vừa lạnh lùng, em dần có chút không chống đỡ được. Khi em kể chuyện trong nhà tôi ngược lại có chút khó xử.
Tôi có thể không trả thù, nhưng điều đó không chứng tỏ tôi có thể tha thứ đến mức dùng tiền để cứu giúp bọn họ. Em gái tôi chết trên tay bọn họ, nay bố em tới bước như vậy là ông trời có mắt.
Vì vậy tôi quanh co một vòng, cho bố em ít tiền nhưng muốn em dùng thân thể tới đổi. Tôi nghĩ như vậy vừa không thiệt thòi Lộ Lộ vừa không đến mức thấy chết không cứu. Nhưng những điều kiện kèm theo mà em nói khiến tôi buồn bực. Gương mặt như em không thích hợp để nói những từ ô uế như thế, em vờ như có kinh nghiệm, muốn thắng được chút cảm giác lão thành trước mặt tôi, nhưng lại bị đánh bại chỉ bởi một câu “tắm xong rồi theo tôi” của tôi.
Tôi vuốt mái tóc ngắn mềm mại của em, em cứng nhắc nhìn tôi. Tôi phiền muộn không thôi, nghĩ thầm vì sao lại đồng ý điều kiện như vậy. Tuy cuộc sống của tôi buồn chán cũng không cần tăng thêm phiền phức cho bản thân như thế. Nhưng đôi mắt em giống như đang đầu độc tôi. Tôi bất chấp kết quả, chỉ hành động theo bản tính. Không ngờ tôi vừa cao hứng thì em nôn ra người tôi.

Khi chơi người khác mới chỉ có chuyện tôi bắn người ta. Giờ thì hay thật, bị một cô nhóc ức hiếp. Tôi nén giận, bảo em đi tắm, chính tôi cũng chạy vào nhà tắm một chập. Em vì đè nén sự tự tôn của mình mà nôn ra tôi, tôi muốn đè bẹp tính tình đáng ghét này của em.
Tôi ra lệnh cho em ngồi bên trên, hiển nhiên em rất xa lạ với chuyện này, những thứ như kỹ thuật thì không cần nói nữa, có vài lần trúng ngay chỗ yếu hại của tôi, suýt chút nữa tôi đã hất em xuống. Không hiểu sao tôi vẫn nhịn xuống. Nhưng em thì không, em lại nôn ra, lần này còn dính cả lên mặt tôi. Tôi căm tức đến mức không bình tĩnh nổi, vung tay lên theo thói quen, hất em xuống đất.
Sau khi tắm gội đi ra mới nhìn thấy trán em chảy máu, đang ngẩn người nằm trên mặt đất, ngay cả một tiếng kêu đau cũng không có. Tôi cảm thấy đầu mình to ra gấp mấy lần. Kiếp trước đúng là oan gia mới có một buổi tối thế này.
Tuy em là thuốc ngủ hữu hiệu nhưng giá thì quá đắt, nếu lần nào cũng bị em nôn ra người mới được ôm em đi ngủ thì quên đi. Vốn là một vụ giao dịch nay lại như tôi ép buộc người ta. Vì vậy tôi cũng lười đi tìm em, tiếp tục qua lại giữa ba điểm của con đường cuộc sống: công ty, club, nơi ở. Tôi không thích tham gia những buổi tiệc chiêu đãi, những chuyện quá phô trương thanh thế tôi đều không có hứng thú.
Đại học A gửi thiệp mời cho tôi theo thường lệ, mời tôi đi làm khách quý tham gia hội diễn đón tân sinh viên. Tôi vốn rất ít hứng thú, định quyên chút tiền biểu đạt tấm lòng như trước kia là xong. Nhưng nghĩ tới mình không liên lạc cũng không thấy cô nhóc kia liên lạc với tôi, trong lòng cảm thấy thất bại liền tới dự. Lần tham dự này khiến tôi mở mang kiến thức, bản lĩnh của cô nhóc kia không phải tầm thường, trong một đám tân sinh viên nhỏ hơn em mười tuổi trên sân khấu vẫn có thể thấy được bóng dáng em. Mặc một bộ quần áo cổ quái, loay hoay những động tác càng cổ quái hơn, có điều biểu hiện của em khiến tôi nhớ đến cô gái mặc áo len trắng ngồi xổm trước quầy hàng trong bãi đỗ xe bảy năm trước, chân thành chất phác, đơn giản đến đáng yêu.
Cậu trai phía sau thường thường vô ý liếc nhìn em. Cô nàng được lắm, già đầu rồi còn gặm cỏ non, tân sinh viên vừa vào trường cũng không tha.
Tôi viện cớ ra khỏi lễ đường, gọi điện cho em. Tôi chưa nghĩ ra gọi em tới làm gì, tâm sự chăng, hay ngắm trăng? Dường như không có khả năng, em gái tôi cũng sẽ bị ông anh không biết xấu hổ này chọc giận đến phát khóc.
Tôi còn đang nghĩ phải làm gì thì em đã mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Tôi lại kích động, ép em dưới cơ thể mình. Tóc em còn chưa khô, trên người tỏa ra mùi sữa tắm thơm mát, thanh nhã khiến tôi có chút hưng phấn. Đang định làm việc lại phát hiện cô nàng này có chuẩn bị rồi mới tới, thắt lưng vô cùng phức tạp. Tôi biết tính em quật cường nhưng không ngờ quật cường tới mức này, tôi nghĩ hôm nay không sửa tính này của em tôi không mang họ Tần. Tôi ra lệnh cho em không được nôn, em lại đáp lại tôi một câu “Khiếu Thiên cứu em”.
Giờ tôi mới biết em còn chưa quên cậu ta. Tôi cho rằng Khiếu Thiên biến mất lâu như vậy em đã quên cậu ta từ lâu. Tình yêu của thanh niên thời nay giống như thức ăn nhanh, mấy ai có thể kéo dài được mười năm?
Sau đó, dường như em mất đi ý thức, ôm tôi vừa khóc vừa làm loạn, coi tôi là Ôn Khiếu Thiên, dịu dàng tình cảm hôn tôi. Tôi đẩy tay em ra nhưng em lại hôn càng mãnh liệt. Tôi sống nhiều năm như vậy còn chưa từng làm cái bóng của ai bao giờ. Tôi liên tục hất tay em ra nhưng giống như một con gấu túi bám chặt lấy người ta, còn lộ ra má lúm đồng tiền mê người.
Tôi vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền đó đã đầu hàng. Em thích thế nào thì làm thế đi. Chờ em mệt rồi tự nhiên sẽ ngủ.
Tôi bảo em tới biệt thự vào thứ bảy hàng tuần, thứ nhất vì muốn mỗi tuần được ngủ một giấc yên ổn, thứ hai là… tôi cũng rất nhớ nụ cười của em. Lớn tuổi rồi, ngày càng thích nụ cười vô tư ấy. Khi em cười, không chỉ trái tim mà toàn thân tôi đều rung động. Nếu nói thần hồn điên đảo có phải không thích hợp với tuổi này của tôi không? Nhưng tôi vẫn thua trong tay cô nàng này, cô nàng này không chỉ là kẻ thù của tôi, trong lòng còn có em rể hờ của tôi, nghĩ tới mà không cam lòng. Tôi đương nhiên phải làm một số chuyện khiến tôi thoải mái, tôi xóa hình xăm chướng mắt kia, còn dẫn em đi gặp hai con sói tôi nuôi. Em yên lặng hơn không ít, còn tôi cũng không làm gì quá phận. Mỗi lần em đến tôi chỉ bắt em nằm cùng tôi trên giường mà thôi. Nói ra thật sự có chút mất mặt nhưng tôi vẫn làm như vậy. Tôi còn đặc biệt mua cho em sữa tắm mà em thích. Tôi nhớ mang máng lần đầu tiên gặp em bảy năm trước cũng là hương vị này, có thể thấy rằng em rất thích.
Ngày đêm cứ thế trôi qua, lỗ hổng trong lòng tôi dần dần được bù đắp. Vì mỗi tuần có thể ngủ ngon một ngày nên tinh thần cũng tốt hơn nhiều, thành tích đánh golf ngày thứ bảy cũng tăng cao. Nhiều người cười nói tôi ngày càng trẻ ra, đương nhiên phần lớn chỉ là nịnh nọt, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối có một chiếc gối ôm ấm áp tâm trạng tôi lại có chút hứng khởi. Mấy lời nịnh nọt này cũng nhận hết. Có một lần khi đang vung gậy thì nhân viên bên cạnh đưa điện thoại tới, nói chú Minh có việc gấp tìm tôi. Chú Minh nhìn tôi lớn lên, tâm sự gì cũng không thể giấu được chú, một cú điện thoại khẩn nói cô nhóc kia chạy tới chỗ tôi nấu cháo, hại tôi ném cả gậy golf chạy về nhà như bay.
Sắp bốn mươi tuổi rồi còn bỉ ổi chạy về như thế chỉ để ăn một bát cháo rau cùng thịt hun khói. Không có dinh dưỡng cũng chẳng có sáng tạo, vậy mà tôi còn ăn thật mỹ mãn. Thói đời bây giờ bao nuôi một tình nhân cũng không dễ dàng, tôi xem xung quanh không một ai sống uất ức như tôi.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.