Thuần dưỡng

Chương 34b


Bạn đang đọc Thuần dưỡng – Chương 34b

Tôi nhìn anh ta nói: “Anh cũng coi tôi là bé gái mười mấy tuổi phải không? Nếu tôi là bé gái mười mấy tuổi, tôi còn tưởng anh yêu tôi rồi ấy chứ. Nhưng đâu có tình yêu nào đau khổ như vậy, yêu đến mức tổn thương lẫn nhau cũng không đủ. Tần Thiệu, tôi có đầu óc, không phải một quân cờ mặc anh sắp xếp! Tôi sẽ nghĩ vì sao anh cố tình chọn tôi, vì sao hận tôi không chết đi. Bi kịch của gia đình tôi đều do anh tạo thành, vậy còn chưa đủ, anh còn muốn tôi chôn cùng, dùng hạnh phúc cả đời tôi, dùng thân phận tình nhân dơ bẩn để chôn cùng loại ác ma như anh! Anh là kẻ thù của cả gia đình tôi, anh cảm thấy như vậy thú vị lắm đúng không? Xích kẻ thù ngay trước mắt như một con chó, khi vui thì đùa nó, khi không vui có thể đá văng ra, khi tức giận còn có thể làm thịt nhắm rượu?!
Tôi nói cho anh biết, mỗi ngày tôi ở nơi này đều là giày vò. Khi biết tất cả sự thật, tôi hận không thể xé anh thành tám mảnh. Anh có biết để lấy được thứ ở trong máy tính của anh tôi đã tốn bao nhiêu công sức không? Anh có biết khi lấy được chúng tôi phấn khích đến mức nào không? Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh sẽ ở trong tù suốt quãng đời còn lại, tôi đi ngủ cũng có thể cười tỉnh lại.”
Tôi nhìn ảnh phản chiếu của mình trên mặt kính của chiếc đồng hồ treo tường. Máu từ trên trán đã chảy đầy một bên mặt, tròng mắt lồi ra giống như một kẻ điên biến thái. Không sai, ở cạnh Tần Thiệu, tôi cũng sẽ biến thành một kẻ điên.
Tần Thiệu đột nhiên cười to, nói: “Đây là những gì Lục Khinh Thiên đã nói với cô phải không.”
Tôi hung hăng trừng mắt với anh ta: “Anh theo dõi tôi? Anh đã biết tôi sẽ lấy tư liệu trong máy tính của anh đúng không?”
Tần Thiệu nói: “Tôi không theo dõi cô, tôi chỉ theo dõi Lục Khinh Thiên. Cô ta muốn xử lý tôi không phải ngày một ngày hai, tôi biết cô ta đi tìm cô, cũng biết cô ta có tính toán gì đó, vì vậy đã chuyển tất cả tư liệu quan trọng đi, để lại một ít tư liệu giả. Tôi không nói vì muốn nhìn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu lá gan để làm việc này. Suýt chút nữa tôi đã tin cô. Không ngờ cô cũng kết bè với cô ta. Nay tự cô thu dọn tàn cục đi, vì ân oán cá nhân mà cô đã đắc tội với giáo sư của cô. Cô tự nhìn xem cô đáng thương tới mức nào!”
Tôi nhìn anh ta, gằn từng câu từng chữ: “Anh thật buồn nôn, anh là người khiến tôi cảm thấy buồn nôn nhất. Tôi nhìn thấy anh là muốn nôn, thật sự nôn, buồn nôn về mặt sinh lý.” Nói xong, tôi ngồi xuống một bên bắt đầu nôn. Tôi không biết vì sao gần đây tôi luôn buồn nôn, có lẽ do áp lực quá lớn, cũng có lẽ bản thân Tần Thiệu là một thứ khó tiêu hóa, chỉ cần tôi muốn nôn là có thể nôn ra.
Tần Thiệu nhìn tôi ngồi xổm ở đó, đột nhiên nói: “Cô nhìn tôi là thấy buồn nôn? Tôi thật sự buồn nôn như vậy? Cô nghĩ chỉ có người như Ôn Khiếu Thiên mới là người tốt, nhìn cậu ta ăn cơm ngon lắm phải không? Vậy cô đi hỏi cậu ta xem bảy năm trước, người báo cáo công ty nhà cô với cục thuế, người xúi giục cổ đông là ai? Là tôi sao? Cô cho rằng là tôi hay sao? Nếu cô không phải bé gái mười mấy tuổi vậy cô đã từng điều tra hay chưa?”
Một tảng đá lớn trong lòng tôi bắt đầu chìm xuống, cảm giác như sắp chạm xuống sàn nhưng không có chỗ nào để hạ xuống. Tôi nói: “Anh có ý gì? Anh đừng ngậm máu phun người! Khiếu Thiên là ai tôi rõ nhất, anh đừng dùng suy nghĩ dơ bẩn của anh để phỏng đoán người khác.”
“Phỏng đoán? Người luôn phỏng đoán là cô, không phải tôi. Lẽ nào cô chưa từng tìm hiểu bệnh án của Ôn Khiếu Thiên? Cậu ta đi Mỹ ba tháng mới phát hiện bị bệnh. Vì sao trong ba tháng kia cậu ta chưa từng liên lạc với cô?”
“Anh ấy bị nhốt, anh ấy tuyệt thực!” Tôi điên cuồng gào lên.

“Tuyệt thực ba tháng? Có bố mẹ nào nhẫn tâm nhìn con mình tuyệt thực ba tháng? Lẽ nào một cơ hội tiếp xúc với điện thoại cậu ta cũng không có? Cậu ta không liên lạc với cô vì cậu ta biết đầu sỏ khiến nhà cô phá sản là bọn họ! Cậu ta không dám liên lạc với cô! Ngay cả khi về nước cậu ta cũng không dám liên lạc với cô! Người cô luôn giữ trong lòng kia mới là kẻ thù thực sự của cô, cô còn ngu ngốc ngóng trông cậu ta trở về, còn muốn vì chuyện làm ăn nhà cậu ta mới tới gần tôi. Công ty nhà bọn họ vốn là giẫm xác công ty nhà cô mà đi lên. Cô không tới nhìn xem, công ty nhà Ôn Khiếu Thiên làm gì, sản phẩm điện tử! Cùng một sản phẩm với nhà cô! Cô trốn tránh trong câu chuyện giả dối mà cô bịa đặt ra, trước giờ chưa từng nghi ngờ bọn họ.”
Cuối cùng trời cũng tối sầm xuống, phòng khách không bật đèn, chìm trong một màu đen kịt. Tôi cảm thấy một sự mệt mỏi chưa từng có, giống như một người già bị bệnh nan y, cuộn mình trong một thùng hàng kín mít, chờ đợi bị chuyển lên xe đưa tới nơi tập kết bụi bặm rác thải, chìm dần vào trong đám chất thải tanh hôi, bị đẩy mạnh vào trong lò thiêu. Ngay cả thi thể cũng thối, ngay cả tro cốt cũng thối.
Tôi biết Tần Thiệu sẽ không hèn hạ đến mức nói dối tôi, nhưng tôi đã đánh mất tất cả những lời nói kiên cường, chỉ biết ngồi trong một xó hô lên: “Anh nói dối, anh nói dối. Anh là kẻ dối trá.”
Tần Thiệu không hề thương tiếc tôi, vô cùng tận tình với việc đẩy tôi về phía đống rác thải bụi bặm: “Cô nói cô có đầu óc, vì sao cô không thèm nghĩ tới chuyện hai tháng trước khi nhà cô phá sản, bố của Ôn Khiếu Thiên lại đưa cậu ta ra nước ngoài? Bởi vì từ ngày đó, bọn họ bắt đầu ra tay với nhà cô. Nhà cô vốn xử lý quan hệ xã giao không tốt, có rất nhiều kẻ thù, chỉ thiếu một người khởi đầu mà thôi. Cô biết vì sao tôi biết rõ chuyện này như vậy không? Bởi vì bọn họ từng tìm tôi, muốn tôi hỗ trợ, tôi không có hứng thú với chuyện làm ăn nhà hai người, càng không có hứng thú với chuyện bỏ đá xuống giếng mới không tham gia. Chính cô cẩn thận nghĩ lại đi, lẽ nào cô chưa từng phát hiện ra một chút tín hiệu hay sao? Yêu đến mức mù quáng như vậy, còn hận không thể đem tất cả cho cậu ta, uất ức bàn điều kiện với tôi?”
Tôi không ngừng lắc đầu, muốn hất văng tất cả những chuyện nghe được ra ngoài, nhưng nó như một miếng thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt lấy tôi. Dường như tiếng đồng hồ quả lắc treo tường ngày một lớn, tựa như tiếng sấm bao phủ toàn bộ căn phòng, âm thanh càng ngày càng cao, càng ngày càng nhanh, như tiếng thúc giục ráo riết, ép tôi tới góc tường. Đầu tôi đau như muốn nứt ra, nắm những mảnh chén tàn lên đập về phía cái đồng hồ. Miếng thủy tinh vỡ tan rơi xuống đất, nhưng âm thanh kia vẫn còn dai dẳng.
Tôi đứng lên, liều mạng ôm lấy cái đồng hồ, giống như nó ngừng lại thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc. Thủy tinh lởm chởm đâm vào da, nhưng tôi không cảm thấy đau, chỉ ngây ngốc nhìn những miếng thủy tinh này cắm sâu vào da thịt, đẹp đến mức kỳ cục.
Gương mặt Tần Thiệu lung lay trước mắt tôi, tôi không biết vì sao anh ta còn ở đây. Cuối cùng anh ta cũng thỏa mãn rồi, cuối cùng cũng thành công khiến tôi bị thương rồi. Anh ta biến tôi thành câu chuyện cười lớn nhất thế gian, ngay từ đầu anh ta đã biết toàn bộ chân tướng, vì vậy anh ta mới giữ tôi lại bên cạnh, nhìn tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ như nhìn một trò cười, nhìn tôi vì tình yêu thần thánh trong lòng mà giãy dụa, nhìn tôi vì thù hận trong lòng mà ngớ ngẩn. Tôi sai rồi, tôi cho rằng anh ta là diễn viên nam chính, thật ra anh ta còn kiêm luôn cả biên kịch và đạo diễn nữa. Nay câu chuyện đã công bố đáp án, nữ diễn viên cuối cùng đã phát điên rồi.
Tôi bỗng đứng lên, nắm lấy áo Tần Thiệu như kẻ điên, nói: “Đưa tôi đi gặp Ôn Khiếu Thiên, đưa tôi đi gặp Ôn Khiếu Thiên!”
Tần Thiệu bất động, chỉ nhìn tôi.
Tôi nói: “Chỉ cần gặp anh ấy một lần, tôi sẽ hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa. Tôi không bao giờ hận anh nữa. Tôi không hận bất cứ kẻ nào nữa. Tôi hận không nổi. Các người là những kẻ thao túng vĩ đại, tôi hận không nổi.”

Tần Thiệu nói: “Kiểm tra vết thương trước rồi đi tìm cậu ta.”
Tôi nhìn anh ta: “Vết thương? Vết thương ở đâu?” Tôi vỗ ngực nói: “Ở đây sao? Ở đây có hai lỗ thủng thật lớn, hai người mỗi người cho tôi một dao, anh muốn kiểm tra không? Tôi móc ra cho anh xem.”
Tôi bắt đầu liều mạng cởi quần áo, tay vạch qua miếng thủy tinh cũng không hề hay biết. Vết rách da thấm ra dòng máu đỏ thẫm, tôi chỉ cảm thấy thật sung sướng. Những cục máu đọng trên người cuối cùng cũng được thải ra, tôi chỉ cảm thấy vui sướng.
Tần Thiệu đột nhiên cầm lấy tay tôi, nói: “Được, tôi hứa với cô, nhưng gặp rồi phải kiểm tra vết thương.”
Sau đó, anh ta bế tôi đặt vào trong xe. Tôi ngồi trên ghế phó lái, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn về phía trước. Tôi nhớ lại khi Ôn Khiếu Thiên đứng đắn chất vấn tôi bên bờ biển: “Sao em lại trở nên thực dụng thế này? Anh biết việc nhà em phá sản mang đến biến cố rất lớn cho cuộc sống của em, nhưng nếu dục vọng của bản thân em không lớn, sao em có thể méo mó thành thế này?” Tôi lại nghĩ tới trong hôn lễ của Ngải Tĩnh, Ôn Khiếu Thiên tái nhợt nói với tôi: “Nhiên Nhiên, em hận kẻ khiến nhà em phá sản muốn chết, đúng không?”
Những câu nói này luân phiên oanh tạc tôi, khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào công ty của Ôn Khiếu Thiên. Trên tường đá hoa cương trước cao ốc của công ty treo những chữ vàng “Công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Ôn Viễn” rất lớn. Tôi cố tình không cho Tần Thiệu đi theo mà lẻ loi một mình, rét run cầm cập bước vào tòa cao ốc.
Bảo vệ tòa nhà nhìn thấy dáng vẻ của tôi lập tức ngăn lại. Tôi đẩy anh ta ra, nói với cô gái có cái cằm như mũi dùi trước bàn tiếp tân: “Tôi tìm Ôn Khiếu Thiên.”
Cô ta liếc mắt nhìn bảo vệ một cái, nói: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Tôi nói: “Cô chỉ cần nói có Lô Hân Nhiên tìm anh ta là được.”
Cô ta lải nhải như tin nhắn của hộp thư thoại, không hề có gì mới mẻ: “Xin lỗi, nhật trình của tổng giám đốc Ôn chúng tôi đã kín. Nếu cô muốn gặp anh ấy cần hẹn trước.”
Tôi vỗ bàn quát: “Con mẹ nó, gọi anh ta ra đây! Từ lúc nào tôi muốn gặp anh ta còn cần hẹn trước! Bây giờ anh ta quỳ trước mặt tôi, liếm giày cho tôi còn không xứng!”
Cô gái kia và bảo vệ đều giật mình, kéo tay tôi ra ngoài. Tôi gào lên với phòng khách trống trải: “Ôn Khiếu Thiên, mẹ nhà anh, lăn ra đây cho tôi! Con mẹ nhà anh, lăn ra đây!”
Khi sắp bị kéo đến cửa tòa nhà, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Ôn Khiếu Thiên. Anh ta vội vàng chạy tới, quát lên với bảo vệ: “Bỏ cô ấy ra.”
Sau đó, anh ta túm lấy vai tôi, liếc mắt nhìn tôi nói: “Nhiên Nhiên, em có chuyện gì vậy? Có phải Tần Thiệu đánh em không? Khốn kiếp! Một ngày nào đó anh sẽ cho anh ta biết mặt. Nhiên Nhiên, một ngày nào đó anh sẽ bắt anh ta phải khóc xin em tha thứ.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta mặc một chiếc áo sơ-mi trắng đến thuần khiết, đeo cà-vạt đen nhánh, dù có lăn lộn trên thương trường anh ta vẫn sạch sẽ, giản dị như nhiều năm trước.
Tôi nói: “Ôn Khiếu Thiên, hãy nói thật với tôi, bảy năm trước, người khiến gia đình tôi phá sản có phải nhà anh hay không? Có đúng không?”
Ôn Khiếu Thiên bỗng giật mình, nét mặt giống như đứng hình, hoặc giống một con cá đang chết khiếp bị nhét vào ngăn đá.
Tôi biết, trong đại sảnh trống trải này, có một viên pha lê mang tên chân tâm đang từ trên cao rơi xuống với tốc độ chóng mặt, tôi luôn cho rằng nó là kim cương, không thể tan vỡ, nhưng vào một khắc chạm xuống đất, nó thật sự vỡ thành trăm mảnh, khi chỉ còn một đống mảnh vụn tôi mới biết thì ra nó không cứng rắn như vẻ bề ngoài. Nó chỉ ngụy trang rất tốt, nhưng dù ngụy trang tốt thế nào nó cũng không thể thay đổi cấu tạo của bản thân. Pha lê vĩnh viễn là pha lê, vĩnh viễn không thể biến thành kim cương.
Tôi khàn khàn gào lên: “Anh trả lời tôi, có đúng hay không? Rốt cuộc có phải như vậy hay không?”
Mọi người đang vây xem từ xa xa, bọn họ biểu thị sự quan tâm cao độ đối với việc lãnh đạo của mình khắc khẩu với một người phụ nữ điên giữa sảnh đường. Trong lòng tôi nghĩ: “Các người xem đi, xem đi. Cuộc sống của tôi đúng là thất bại như thế, tôi là một vật phẩm đầy tỳ vết bị tạo hóa ghét bỏ. Thế nhưng người biến tôi thành vật phẩm tỳ vết như thế chính là kẻ đứng ngay trước mặt này. Hắn dối trá, hắn ra vẻ đạo mạo, hắn lừa gạt tấm chân tình của tôi suốt mười năm. Nay sự việc bại lộ, hắn không còn lời nào để nói nữa rồi.”

Ôn Khiếu Thiên kéo tay tôi nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi.”
Tôi hất tay anh ta ra, nói: “Vì sao phải ra chỗ khác? Anh sợ mất mặt? Anh còn biết mất mặt?”
Ôn Khiếu Thiên đột nhiên xoay người, ra lệnh với những người phía sau: “Tất cả lên lầu, không có lệnh của tôi không ai được xuống.”
Những diễn viên quần chúng vây xem lập tức xoay người lên lầu.
Tôi vỗ tay nói: “Ôn Khiếu Thiên, được lắm, thì ra thế này mới là anh. Anh luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ trước mặt tôi, làm tôi không biết thì ra anh cũng khí thế như vậy, xử lý mọi việc đúng là mạnh mẽ. Tới đây, mau phổ cập cho tôi một chút, ngày đó khi giẫm nát gia đình tôi dưới lòng bàn chân, anh đã có những thủ đoạn độc ác thế nào. Không phải từ mười năm trước anh đã có ý tiếp cận tôi đấy chứ? A, nhầm nhầm, là tôi không biết xấu hổ mà bám lấy anh, anh chỉ tương kế tựu kế thôi, đúng không? Anh đã phải gắng gượng đến mức nào không biết, vì lấy được tin tức của gia đình tôi mà nhẫn nhịn chịu đựng tôi cố tình gây chuyện. Khi ngồi lên máy bay sang Mỹ có phải cảm thấy từng lỗ chân lông giãn ra không? Ba tháng kia đặc biệt sung sướng như chim sổ lồng phải không? Thả lỏng như sau khi kết thúc mùa thi đại học mờ mịt, đúng không? Nay anh trở về lại tới tìm tôi, thế nào? Thông cảm à? Hay thấy tôi đáng thương? Thấy tôi sống vô tri vô giác như vậy khiến anh cảm thấy đặc biệt thành công, thỏa mãn phải không?”
Lông mi Ôn Khiếu Thiên rất dài, anh ta chớp chớp mắt nhìn tôi nói: “Nhiên Nhiên, em đừng như vậy, em đừng nói như vậy.”
Tôi cười nói: “Vậy anh muốn tôi nói thế nào? Không phải anh từng hỏi tôi, phá sản hay không đối với tôi quan trọng như vậy sao? Đến mức khiến tôi méo mó vặn vẹo. Nay tôi trả lời anh, khi nhà tôi phá sản, ngoại trừ chấp nhận tôi vốn không còn cách nghĩ nào khác. Tôi nghĩ nếu bố tôi xảy ra chuyện, những gì nên nhận chúng tôi sẽ đều nhận. Nhưng anh biết không? Nhà tôi vì nhà anh bỏ đá xuống giếng nên mới suy sụp, hoàn toàn cắt đứt nguồn tài chính. Người ta nói tiền là thứ chết rồi không thể mang theo, có phải anh thấy tôi cứ lằng nhằng mãi ở chuyện này là thực dụng lắm đúng không? Nhưng anh biết không? Vì chữa bệnh cho bố tôi, tôi mới tìm đến Tần Thiệu. Ở chỗ Tần Thiệu, vì lấy được phí chữa bệnh cho bố, những khi nén giận đến mức không cách nào nhẫn nhịn nữa, tôi đều nghĩ tới anh. Thậm chí vì anh, vì muốn anh không đi vào vết xe đổ của tôi, tôi còn ngu ngốc đẩy anh lên vị trí của anh lúc này, còn tôi chọn trở về bên cạnh Tần Thiệu, điều kiện trao đổi chính là bảo vệ cho anh! Còn anh đã làm gì? Anh trơ mắt nhìn tôi rơi vào vũng bùn, anh có tư cách gì nói yêu tôi! Con mẹ nó, anh dùng phương pháp này để yêu tôi!!!”
Ôn Khiếu Thiên kéo tay tôi chậm rãi quỳ xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Nhiên Nhiên, khi đó anh không biết bố anh làm chuyện như vậy, khi anh biết thì nhà em đã thành như vậy. Anh có nói gì cũng không còn kịp nữa. Em bảo anh phải mở miệng thế nào? Ông trời đã khiến anh gặp báo ứng, anh bị ung thư thực quản, vì vậy những gì anh nên nhận anh đã nhận cả rồi. Nhưng anh không biết, em vì chuyện gia đình mà gặp phải nhiều biến cố như vậy. Anh không biết…”
“Vì vậy anh có thể tiếp tục lừa gạt tôi, tiếp cận tôi? Ngày đó anh đã nói với tôi nguyên nhân anh biến mất bảy năm thế nào? Anh dùng chiêu bài không nỡ khiến tôi đau lòng làm ngụy trang, dùng ung thư thực quản làm kim bài miễn chết để chiếm được sự thông cảm, thương hại của tôi? Những ngày ở Hải Nam, mỗi ngày tôi sống quấn quýt thế nào, tôi ao ước thời gian dừng lại tại khoảnh khắc đó đến mức nào? Tôi dùng nhiều tình cảm như vậy, mười năm tràn đầy hai lòng bàn tay. Thứ anh cho tôi là gì? Là thạch tín! Anh hủy hoại toàn bộ tình yêu của tôi, anh hủy hoại toàn bộ tuổi thanh xuân của tôi. Ôn Khiếu Thiên, sau này hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, đến chết cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Ôn Khiếu Thiên nắm chặt tay tôi, bỗng hét lên: “Việc anh làm kinh khủng như vậy sao? Nhà anh có lỗi với em, anh biết, nhưng người lấy đi toàn bộ trái tim anh là em. Anh chán ghét cảnh ngươi lừa ta gạt nên mới lựa chọn rời khỏi thương trường. Vì em, mỗi ngày anh đã ở đây tiếp xúc với những thứ mà anh chán ghét, chính vì muốn em rời khỏi Tần Thiệu.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.