Thuần dưỡng

Chương 24b


Bạn đang đọc Thuần dưỡng – Chương 24b

Tôi suy nghĩ một chút, lại gọi điện ẹ. Sau khi xác nhận mẹ và bố không ở cùng nhau, tôi hỏi: “Mẹ, mẹ từng nghe nói đến Tần Thiệu chưa?”
“Ai cơ? Mẹ không biết.”
Tôi thoáng thở ra trong lòng, lại hỏi: “Vậy mẹ từng nghe đến tập đoàn Hằng Viễn chưa, chính là tiền thân của tập đoàn Thiệu Dương ấy?”
“Hằng Viễn? Sao có thể không biết, không phải chính bọn họ là chủ lực khiến nhà chúng ta suy sụp sao? Sau khi xảy ra chuyện, bố con cũng không nói gì với mẹ, chỉ nói được làm vua thua làm giặc, nhưng mẹ không mù cũng chẳng điếc, từ lâu mẹ đã biết chính là Hằng Viễn giở trò ngáng chân. Lúc đó người quen ở cục thuế nói rằng chúng ta đã chọc vào người không nên chọc, vì đối phó với chúng ta, người ta còn đặc biệt liên kết với công ty khác.”
Trái tim tôi lại chậm rãi chìm xuống: “Mẹ, vậy mẹ có biết vì sao anh ta kết thù với nhà chúng ta không?”
“Còn vì sao nữa, chẳng phải vì một miếng đất vất đi thôi sao? Năm đó bố con không nghe mẹ khuyên can, đang yên đang lành không chuyên tâm vào công ty điện tử, còn muốn cùng người ta đâm đầu vào đất đai, cuối cùng chọc vào chuyện làm ăn nhà người khác.”
Theo mấy câu mà mẹ tôi nói, thứ trào lên trong lòng tôi không phải tức giận, không phải căm hận, chỉ có ngẩn ngơ chết lặng. Tôi luôn cảm thấy mình đủ tỉnh táo, đối với lời nói của Lục Khinh Thiên cũng châm chước nhiều lần, cân nhắc từng dấu chấm phẩy giống như một học sinh cổ hủ đi thi, nếu phải nói tôi còn một phần lòng tin cơ bản đối với Tần Thiệu, chi bằng nói đó là một chút ngây thơ còn sót lại trong suy nghĩ của tôi đối với cuộc sống này.
Thế nhưng, mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng tồi tệ như vậy, nó nhấc lên tấm màn che cuối cùng của một thế giới xấu xí, phơi bày những điều dơ bẩn nhất trước mắt tôi.
Vì một tòa cổ trạch mà nhất định phải thay đổi cuộc sống của gia đình tôi như vậy? Chuyện tới nước này còn muốn tiếp tục kéo tôi xuống nước, cùng anh ta ở trong chốn địa ngục khiến người ta không hít thở nổi do chính anh ta dựng lên? Thì ra tất cả bi kịch của tôi đều từ anh ta mà ra, tôi còn coi anh ta là cái mỏ vàng, không hề biết anh ta mới là boss lớn đứng phía sau toàn bộ âm mưu. Chuyện này thật giống một bộ phim truyền hình lý luận vừa tức cười vừa đáng sợ, kẻ thù lớn nhất ở ngay bên cạnh nhưng không hề hay biết, sợ hãi chấp nhận sự sắp xếp của hắn ta, bị hắn hành hạ, đáng thương đến đáng buồn.
Tôi gọi cho Tần Thiệu. Đầu bên kia bắt máy, truyền đến giọng nói trước sau như một của Tần Thiệu: “Cách thời hạn cuối cùng bốn tiếng, vội vàng như vậy à?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể theo tín hiệu điện thoại bóp cổ anh ta: “Hai giờ chiều, gặp nhau đi.”
Tần Thiệu không hề ngạc nhiên, giống như đã đoán trước được kết quả như vậy: “Lùi lại một giờ đi. Tôi đang bàn chuyện với Khiếu Thiên.”
Tôi đã nói muốn bóp cổ anh ta à, tôi phải moi lục phủ ngũ tạng của anh ta ra cho chó ăn mới đúng: “Đưa điện thoại cho anh ấy.”
Tần Thiệu cười nói: “Được thôi, nhưng đừng nói quá rõ ràng, điện thoại của tôi có thể ghi âm, nếu có đoạn nào không dễ nghe thì không tốt đâu.”
Ôn Khiếu Thiên nhận lấy điện thoại, giọng nói anh giống như vọng tới từ đáy biển sâu thẳm: “Nhiên Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy? Thời hạn cuối cùng gì? Tối hôm đó anh sai rồi, anh giận quá mới nói vậy thôi, Nhiên Nhiên, hãy tha lỗi cho anh.”
Tôi lẳng lặng nghe, nghe từng câu nói khép nép của anh, trong lòng giống như có một mảnh đầm lầy, lầy lội và ẩm ướt. Tôi chìm ở trong đó, càng lún càng sâu, không biết lúc nào mới có thể dừng lại, cũng không dám ra sức giãy dụa, đành phải cẩn thận giữ vững cân bằng, sau đó mặc cho số phận.

Tôi nói: “Khiếu Thiên, anh nghe kỹ này. Những lời em nói tối hôm đó đều là thật, anh suy nghĩ lại cẩn thận một chút. Có rất nhiều chuyện mà chính em cũng không thể làm chủ, nay đã không còn ở mức em có thể tùy tiện buông tay, trốn đến nơi không ai tìm thấy là có thể xong việc được nữa. Cảm ơn anh đã cùng em tới Hải Nam trong bảy ngày qua, mỗi ngày đều hạnh phúc và lâu dài như một năm. Nếu vậy, chúng ta đã bù đắp được bảy năm đã mất kia. Những ngày tiếp theo, một mình anh hãy vững bước, đừng tìm em nữa. Hãy nhớ, “lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ*”.”
* Trích “Thước kiều tiên” –  Tần Quán. Nghĩa: nếu tình này còn mãi lâu dài, cần chi phải sớm sớm chiều chiều bên nhau.
Tôi ngắt máy, trước đó còn nghe thấy Ôn Khiếu Thiên hô lên: “Nhiên Nhiên, anh yêu em, Nhiên Nhiên…”
Tôi đi ra khỏi quán mì. Hôm nay là một ngày nhiều mây, sắc trời mờ mịt, mờ mịt đến mức không nhìn ra thời gian. Gió lạnh luồn qua từng con phố, giống như muốn róc thịt người ta ra mới thôi. Cây ngô đồng trơ trụi giống như một cụ già hom hem, cây cột điện không chút sức sống cắm thẳng vào lòng đất. Tôi bước vào một cửa hàng tiện dụng, mua một bao thuốc và một cái bật lửa, ngồi xổm xuống rút ra một điếu.
Trước đây, khi còn học phổ thông, tôi từng ra vẻ phản nghịch một lần, ngày đó cảm thấy dáng vẻ phun khói từ đôi môi đỏ mọng tươi đẹp của Lê Tư trong Cổ Hoặc Tử rất cool, cũng lén hút thuốc sau lưng bố mẹ một thời gian, nhưng dù bày tư thế nào cũng cảm thấy không giống người ta, chỉ giống một đứa trẻ con mút kẹo, cuối cùng chuyện hút thuốc này cũng không đi đến đâu. Không ngờ lúc này tôi lại cảm thấy rất vui vẻ vì mình có thể làm được chuyện này.
Vị cay của khói khi hít vào kích thích giác quan của tôi, lồng ngực trống rỗng tựa như được lấp đầy. Khói thở ra từ lỗ mũi quanh quẩn trong không khí khiến người ta không còn cô đơn. Tôi nhìn chằm chằm vào điều thuốc dần tàn trên tay, nghĩ xem tôi nên đi về đâu.
Tôi nghĩ, tôi đã sống ba mươi năm, đi học hai mươi ba năm cũng không tiến bộ nhanh bằng nửa năm vừa qua. Tần Thiệu là một thầy giáo giỏi, anh ta khiến tôi hiểu được hạ lưu, đê tiện là không có điểm tận cùng, sợ hãi là một hành vi vô dụng, con đường duy nhất chính là đương đầu với khó khăn để tiến lên. Anh ta muốn chơi tôi, tôi còn muốn chơi anh ta tàn nhẫn hơn; anh ta nắm lấy nhược điểm của tôi, tôi cũng muốn chọc vào tử huyệt của anh ta.
Tư liệu trong máy tính Tần Thiệu, tôi phải nghĩ biện pháp lấy tới tay. Hơn nữa, tôi phải tiến hành cùng lúc với Lục Khinh Thiên. Cô ta báo thù của cô ta, tôi báo thù của tôi. Nếu sơ hở liên quan đến bất động sản, tôi có thể liên lạc với giáo sư hướng dẫn ở Mỹ, ông ấy đang cần số liệu chính cho vụ án lệ, lúc đó tôi sẽ dâng lên bằng hai tay. Tần Thiệu có thể khống chế dư luận trong nước, tôi không tin anh ta còn có thể xóa bỏ được cả luận văn nước ngoài. Tôi muốn xem, Tần Thiệu anh có bản lĩnh che trời hay không!
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, tôi đứng lên, giẫm nát đầu thuốc lá. Chưa đi được mấy bước, Tần Thiệu lại gọi điện tới.
“Đang ở đâu? Không phải nói hai giờ sao?”
“Chẳng phải chính anh nói lùi lại một giờ à? Hai giờ rưỡi, anh ở Starbucks cao ốc Tân Quang chờ tôi.” Nói xong, tôi ngắt máy, vẫy tay chặn một chiếc taxi.
Trước đây, ở trước mặt Tần Thiệu tôi luôn cúi đầu chịu thua, mỗi một bước đi là một bước hoảng sợ, đó là vì tôi còn coi anh ta là mỏ vàng của mình. Nay anh ta vẫn là mỏ vàng của tôi, nhưng không còn là duy nhất nữa, cùng lắm thì tôi đòi Lục Khinh Thiên phí tài trợ đồng minh là được. Anh ta cho rằng một chiếc đĩa CD có thể khiến tôi sợ hãi, hiện giờ tôi cược anh ta không dám. Lạc thú của anh ta ở chỗ thích hành hạ tôi, ở chỗ nhìn tôi giống một con tốt mặc anh ta tùy ý sắp xếp. Nếu tôi không chơi cùng, anh ta sẽ cảm thấy không còn thú vị nữa. Nói vậy, có thể dự đoán rằng mối uy hiếp của Tần Thiệu lúc này thì ra chính là tôi.
Vì vậy mặc tôi quấy phá thế nào anh ta cũng nhịn được. Còn nếu anh ta đã mất hứng khó xử tôi, tôi sẽ trực tiếp cầm dao đâm anh ta. Dù sao lần trước đá cũng đá rồi, đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, chẳng còn gì để giả vờ khách sáo nữa. Tôi bây giờ cũng không làm nổi Việt Vương Câu Tiễn nếm mật nằm gai.
Taxi dừng lại trước cao ốc Tân Quang, đồng hồ tính tiền dừng ở 90 đồng. Tôi cầm di động lên gọi cho Tần Thiệu: “Tới đâu rồi?”
Tần Thiệu nói: “Tôi đang ngồi ở đây, cô ở đâu?”

“Ra cửa rẽ phải cho bà chị đây, ở đó có một chiếc taxi, tới trả tiền đi.” Chẳng phải đang làm tình nhân đấy sao, ngay cả chút sinh hoạt phí cũng không có thì sao được coi là tình nhân?
Tần Thiệu ở bên kia cười khẩy: “Lá gan lớn quá nhỉ, còn dám sai tôi tới nơi trả tiền cho cô.”
“Ha, ngài không muốn à, phải nói sớm chứ, vậy hôm khác chúng ta bàn lại nha. Bản mẫu gì đó mà ngài nói ấy, nhớ in thành nhiều bản một chút, coi như giúp tôi miễn phí đi, cảm ơn nha.”
Tôi vừa buông điện thoại xuống đã thấy Tần Thiệu đứng bên cạnh xe.
Tôi vươn tay, ý bảo anh ta lấy ví ra. Sau khi Tần Thiệu đưa ra, tôi giật lấy, tùy tiện móc ra một tờ đưa cho lái xe: “Chú à, thật xin lỗi, khiến chú đợi lâu. Chú xem trời lạnh như vậy, chú cầm tiền đi tắm một cái, về nhà sớm một chút đi nha.”
Lái xe cầm tiền khó hiểu nhìn tôi rồi lại nhìn Tần Thiệu.
Tôi nói: “Chú à, đừng nhìn nữa, anh ta là sếp lớn của tập đoàn Thiệu Dương, tiền nhiều đến mức tiêu không hết. Chú rủ lòng thương xót, giúp anh ta tiêu bớt đi, nếu không để tiền mốc meo thật lãng phí.”
Lái xe cầm lấy tiền, nhấn ga, bỏ chạy nhanh như chớp.
Trời chiều nhiều mây, khách trong quán cà phê Starbucks ở cao ốc Tân Quang rất thưa thớt. Trước đây tôi tới nơi này chỉ để nghe Trịnh Ngôn Kỳ khóc lóc kể khổ, đây là lần đầu tiên tôi chủ động tới đây, tâm tình sảng khoái hơn nhiều.
Tần Thiệu bỗng cười nói: “Được lắm, đi Hải Nam một chuyến, trở về khí thế hơn không ít nhỉ.”
Tôi vắt chéo chân nhìn anh ta, nói: “Mấy thứ như khí thế này ấy mà, cũng giống như thứ gì đó bên dưới bọn đàn ông thôi. Bình thường xẹp lép, chỉ cần anh túm lấy nó, cho nó một chút kích thích, lập tức nó sẽ trở nên vừa to vừa dài. Trước đây tôi sống như bị liệt dương, nay vừa nhìn thấy anh đã giống như uống Viagra*. Anh xem, tác dụng của anh thật là nhiều, tôi thấy anh nên dùng ảnh của anh để đăng ký thương hiệu quảng cáo trên vỏ hộp Viagra đi.”
* Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới, do công ty Pfizer Inc. sản xuất
Nói đoạn, tôi móc gói thuốc ra, ngậm một điếu trong miệng, nghiêng đầu châm thuốc. Khói vào miệng lại chậm rãi tuôn ra từ mũi, sung sướng vô cùng.
Tần Thiệu đã không còn cười nữa, lạnh lùng nhìn tôi: “Từ lúc nào đã học thói hư? Không đứng đắn.”

Tôi ngậm điếu thuốc, ha ha cười lớn: “Ha ha, thói hư? Hút thuốc lá, nói vài câu bậy bạ đã thành gái hư? Tiêu chuẩn của anh hình như quá đơn giản nhỉ. Vậy thế nào mới là gái ngoan? Vờ vô tội, vờ ngây thơ, vờ tốt bụng? Tôi cũng biết làm đấy, chẳng phải chỉ là hai tay chống cằm, mở to mắt, chớp chớp ngưỡng mộ nhìn anh thôi hay sao? Anh ra lệnh đi, tôi nhất định sẽ làm theo. Trước đây tôi theo anh để làm tình nhân, sau này sẽ theo anh làm kỹ nữ. Quý khách có yêu cầu gì ạ?”
Tần Thiệu giật lấy điếu thuốc trong tay tôi, dập tắt, nói: “Nơi này là khu cấm hút thuốc.”
Tôi nói: “Được, vậy nói vào chủ đề chính đi. Không phải anh muốn tôi quay lại sao? Tôi có mấy điều kiện, anh nghe trước rồi suy nghĩ xem có đồng ý hay không. Thứ nhất, không được phá hỏng chuyện làm ăn nhà Ôn Khiếu Thiên. Thứ hai, thu hồi lệnh phong tỏa của Trịnh Ngôn Kỳ. Thứ ba, lập tức gửi ba vạn tiền lương tháng mười hai vào tài khoản của tôi, tôi ghét người ta nợ tiền tôi. Thế nào, không khó với anh phải không?”
Tần Thiệu nhìn tôi, trong ánh mắt có một thoáng bất đắc dĩ, nhưng lập tức biến mất, nhanh đến mức khiến tôi nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình. Anh ta nói: “Cô dựa vào cái gì mà bàn điều kiện với tôi? Ngay cả chuyện của Trịnh Ngôn Kỳ tôi cũng không đồng ý.”
Tôi nói: “Vì sao? Trịnh Ngôn Kỳ đâu có trêu chọc gì anh?”
Tần Thiệu nổi giận đùng đùng nhìn tôi: “Cô ta dám giở trò ngay trước mặt tôi, nếu cô ta không dùng tên cô, hiện giờ cô có trở thành thế này không? Kẻ dám đùa giỡn với tôi, sao tôi có thể bỏ qua đơn giản như vậy?”
Tần Thiệu quả thật là một người có thù tất báo, chuyện vì một tòa cổ trạch mà khiến nhà tôi phá sản năm đó nay xem ra có lẽ là đương nhiên. Chẳng phải Trịnh Ngôn Kỳ cũng vì một tấm chứng minh thư mà sự nghiệp đóng băng đấy thôi?
Tôi nói: “Anh quá đề cao người khác rồi. Nếu nói thứ gì biến tôi thành thế này, tính ra chiến tích rõ ràng nhất phải thuộc về anh mới đúng. Ai có thể làm mọi chuyện một cách tuyệt tình như anh? Cũng may khả năng thừa nhận của tôi hơn người, nếu không đã kéo ba thước bạch lăng phơi thây trước mặt anh rồi. Anh nói xem có phải tôi đã hiểu anh quá rồi không? Trước đây chẳng phải anh đã nói loại người như tôi sao có thể chết dễ dàng như vậy, phải để anh hành hạ cả đời mới được. Vừa nghĩ đến những yêu cầu của anh, ngay cả chết tôi cũng không dám, phải làm ma chi bằng sống sót. Anh thích hành hạ thế nào thì tùy. Lần tới để xem ngoại trừ sói còn thứ gì mới mẻ hơn không? Chó ngao, rắn hổ mang, cá sấu, mỗi ngày một loại, tôi cũng coi như mở rộng tầm mắt, tôi cũng tò mò tiềm lực của tôi có thể thâm sâu tới mức độ nào.”
Tần Thiệu im lặng không nói một lời, một lát sau mới khó khăn phát ra một âm tiết.
Âm thanh xuyên qua hơi nóng bốc lên nghe thật mờ ảo, khiến tôi hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, hỏi lại: “Anh nói gì?”
Tần Thiệu nhìn vào mắt tôi nói: “Xin lỗi.”
Từ khi tôi biết mối thù giữa Tần Thiệu và nhà tôi, trái tim luôn bị tôi cố sức nhốt trong một túi khí trong suốt. Mặc kệ Tần Thiệu nói gì, tôi đều chuẩn bị ình một tư thế thản nhiên, yên tâm, kiên định thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng hai chữ này giống như một lưỡi dao nhọn chọc thủng túi khí khiến tôi tĩnh tâm kia, Tần Thiệu từ lỗ thủng đang xì xì khí kia chui vào, khiến tôi mất đi lý trí, không còn tỉnh táo nữa.
Tôi cầm chiếc cốc sứ trên bàn lên ném về phía cửa sổ thủy tinh. Miếng thủy tinh lập tức nát thành trăm mảnh rơi xuống đất, chiếc cốc sứ lăn trên bậc thang bên ngoài mấy lần rồi cũng vỡ tan tành, nằm im lìm tại chỗ.
Tôi quay đầu về phía những miếng thủy tinh, nói: “Xin lỗi.”
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn chúng tôi, thậm chí có người còn đề nghị báo công an.
Tôi hung dữ nhìn về phía Tần Thiệu: “Anh thấy không? Tôi đã nói xin lỗi rồi, anh nói xem vì sao chúng nó không chủ động ngoan ngoan tập hợp, gắn lại như cũ sau đó vui vẻ nói với tôi không sao? Tần Thiệu, lời xin lỗi của anh cũng cùng một ý như thế. Anh muốn tôi cảm động rơi nước mắt khấu tạ long ân, cảm ơn anh khoan hồng độ lượng, thật hiếm hoi khi hạ mình xin lỗi loại dân đen như tôi phải không? Tôi không thèm. Anh ôm lời xin lỗi của anh mà sống đi, tôi nhận không nổi.”
Tần Thiệu ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt có cảm thông, bất lực và trìu mến. Tôi không chịu nổi loại ánh mắt này, nhất là xuất phát từ anh ta. Anh ta khiến tôi không cách nào phân rõ rốt cuộc tên khốn này thật sự bị tâm thần phân liệt hay chỉ dùng vẻ mặt đó để ngụy trang và ức hiếp tôi.
Nhưng dưới loại ánh mắt này, cảm xúc của tôi dâng trào đến mức muốn đi tham gia cuộc thi hùng biện toàn quốc. Tôi nhặt lên một mảnh thủy tinh, cắt qua cổ tay trái, dòng máu đỏ tươi lập tức dâng lên, từng giọt nhỏ xuống sàn nhà trắng tinh. Tôi điên cuồng giơ tay trái lên nhìn anh ta: “Tần Thiệu, có phải anh chờ tôi làm thế này đã rất lâu rồi không? Ngày đó anh nhốt tôi vào chuồng sói, tôi không tỏ vẻ ngày ngày bất an có phải khiến anh khó chịu lắm không? Tôi nói cho anh biết, tôi chẳng sợ gì cả, đến chết còn không sợ. Trước đây tôi từng xin anh được chết, đừng tưởng rằng nay Ôn Khiếu Thiên đã trở về thì anh có thể lợi dụng anh ấy để ép tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu.”

Tần Thiệu đã đè tay tôi lại, dùng sức kéo tôi ra ngoài. Anh ta nhìn cánh tay đầy máu của tôi, sắc mặt trắng bệch, có lẽ cũng sợ gây ra tai nạn chết người.
Tôi đứng tại chỗ, ngang ngược nhìn anh ta: “Anh không nỡ để tôi chết? Sao có thể để tôi chết đơn giản thế được? Anh hỏi tôi dựa vào cái gì mà bàn điều kiện, đây là câu trả lời của tôi.”
Vẻ mặt Tần Thiệu bỗng nhiên cứng đờ, tát tôi một cái thật mạnh, mạnh đến mức khiến tôi choáng váng: “Cô điên rồi sao? Vì Ôn Khiếu Thiên, cô muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ với tôi hay sao?”
Tôi bị anh ta đánh một cái ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Tôi nói: “Không chỉ vì Ôn Khiếu Thiên, còn vì Trịnh Ngôn Kỳ và ba vạn tiền lương tháng mười hai của tôi.”
Tôi không nghe thấy Tần Thiệu trả lời. Anh ta nắm chặt lấy vết thương của tôi, máu chậm rãi nhỏ vào chiếc áo sơ mi trắng cao cấp của anh ta, từng giọt tan ra, giống như những bông hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi đồi mùa xuân.
Anh ta không cầm chiếc áo da khoác trên ghế đã vội vàng bước ra ngoài. Phía sau, nhân viên cửa hàng đuổi tới, anh ta cũng không để ý, chỉ đi nhanh về phía trước. Nhân viên chạy tới, chỉ vào cửa kính phía sau, đại khái đang nói chuyện bồi thường. Tần Thiệu vừa đi vừa nói: “Trong áo khoác có ví tiền, cũng có danh thiếp của tôi. Các cậu tự giải quyết trước, tôi sẽ bảo người liên lạc với các cậu sau.”
Tần Thiệu ôm tôi đặt vào ghế phó lái, không nói một lời lập tức khởi động máy xe Bentley, hôm nay nó được nhận sứ mệnh hăng hái như xe cảnh sát, trong phố xá sầm uất chằng chịt vượt qua vô số đèn xanh đèn đỏ. Trong khi đang phóng nhanh như chớp, anh ta thường xuyên liếc nhìn tay tôi, tôi nhếch môi nhìn anh ta.
Tôi xác định được một việc. Tần Thiệu sợ tôi chết. Con mồi chết sớm, trò chơi cũng phải kết thúc sớm. Tốt lắm, điều này chứng tỏ bản thân tôi còn giá trị lợi dụng, đây là cơ sở đầu tiên cho cuộc đấu tranh của tôi.
Tôi tựa vào chiếc ghế bọc da êm ái, nhìn cảnh vật bên ngoài đang ào ào lùi lại phía sau: “Anh lái chậm một chút đi. Vết này tôi cắt nông, nếu anh chịu bỏ tiền, ngay cả sẹo cũng không còn.”
Tần Thiệu vốn đã tức giận đến mức không muốn nói chuyện với tôi, trong lúc quay đầu ở một ngã rẽ quát lớn: “Cô câm miệng cho tôi, cô là bác sĩ ngoại khoa chắc? Tùy tiện cắt lên người mình còn có thể tự khám bệnh?”
Tôi cười khẽ, nói: “Tần Thiệu, chẳng phải anh nói tôi là gái hư đấy sao? Bảy năm trước, nhà tôi phá sản, Khiếu Thiên biến mất, mẹ tôi tự sát vào viện, anh có biết tôi làm thế nào để vượt qua không? Tôi đã như thế từng dao từng dao cắt lên người mình, có nông, có sâu, trên người tôi thật ra vẫn còn sẹo, anh chưa bao giờ phát hiện phải không?”
Tôi giơ tay phải lên cho anh ta xem: “Anh xem, vết sẹo màu nâu ngắn ngắn kia chính là lần tôi không cẩn thận cắt sâu một chút. Tôi có kinh nghiệm rồi, biết nặng nhẹ, cũng không cắt vào tĩnh mạch, không có gì đáng ngại. Anh đừng lái quá nhanh. Nếu như chưa kịp cứu tay của tôi mà hai chúng ta đã gặp tai nạn giao thông cùng nhau xuống địa ngục, riêng tôi thì không có ý kiến gì, chỉ sợ anh tiếc mạng mình thôi.”
Tần Thiệu đột nhiên dừng phắt lại, tôi suýt chút nữa đập đầu vào kính. Anh ta xoay người lại, xốc tay áo bên phải của tôi lên, nhìn thấy vết sẹo phía bên trong cánh tay, bàn tay cầm tay tôi bỗng run run.
Tần Thiệu nói: “Cô thật sự là người điên, còn điên hơn cả tôi.”
Tôi nói: “Khi đó tôi bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ muốn tìm một vài việc để phân tán sự chú ý. Qua nhiều năm như vậy, chính tôi cũng đã quên vết sẹo này, nay nhìn lại mới biết thì ra tôi căm hận kẻ đã hủy hoại thời thanh xuân tốt đẹp nhất của tôi tới mức nào. Nếu kẻ đó không hủy hoại gia đình tôi, tất cả những ngày tháng đau khổ của tôi cũng không bắt đầu. Tần Thiệu, nếu là tôi, anh có bỏ qua cho người kia không? Liệu anh có hận không thể băm hắn thành trăm mảnh, đun thành canh nuốt vào bụng không?”
Tần Thiệu lại lái xe, không để ý đến lời tôi nói.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.