Bạn đang đọc Thuần dưỡng – Chương 22c
Ở Hải Nam, bất kể chỗ lớn chỗ nhỏ nào dọc đường đều trồng những cây dừa, cây cau rất cao lớn. Hai chúng tôi đạp xe dưới trời nắng gay gắt như hai đứa ngốc. Khi lên dốc thì gò lưng đạp cật lực, khi xuống dốc lại phóng như bay. Tôi thổi sáo một tiếng, biểu diễn cho anh kỹ thuật đạp xe bỏ cả hai tay, Ôn Khiếu Thiên ở bên cạnh sợ đến tái mặt, vừa đạp xe vừa hô: “Nhiên Nhiên, đừng đùa như thế, nguy hiểm lắm.”
Gió biển phất qua mặt tôi, tóc dài tung bay trong gió. Tôi tự do đạp xe trên con đường trống trải, trượt xuống theo sườn dốc, lại quay đầu hô lên với Ôn Khiếu Thiên: “Khiếu Thiên, anh bỏ tay ra thử đi. Đời người luôn có những chuyện mạo hiểm như vậy, còn có người đem cả cuộc đời ra để đánh cược cơ mà. Có chút chuyện này đã là gì?”
Ôn Khiếu Thiên quát lên phía sau tôi: “Nhiên Nhiên, nhớ dùng phanh. Đánh cược, mạo hiểm cái gì. Anh chỉ cần em bình an là được.”
Tôi cảm thấy đôi mắt nhói đau, tôi biết anh không nỡ thấy tôi bị thương, nhưng anh càng như vậy tôi càng khó bước qua. Tôi không cách nào tưởng tượng đến cảnh anh thấy tôi bị nhục nhã, liệu có khi nào anh cũng sẽ phát điên như Tần Thiệu, liệu có khi nào anh chạy tới giết chết Tần Thiệu hay không, liệu có khi nào anh sẽ không bao giờ như lúc này nữa, không có gì lo lắng, đáy lòng rộng mở nói với tôi: “Chỉ cần em bình an là được.”
Trước đây tôi cảm thấy anh trưởng thành là bởi vì tôi quá trẻ con, hiện tại lại cảm thấy mình mới giống một người lớn, có trách nhiệm bảo vệ anh không bị tổn thương.
Thế nhưng nếu tôi không nghe lời Tần Thiệu, anh sẽ nhìn thấy dáng vẻ tôi chịu nhục, anh sẽ tổn thương; còn nếu tôi nghe lời Tần Thiệu, trở về bên cạnh anh ta, anh vẫn sẽ tổn thương.
Anh và tôi, ở bên nhau, kết cục đã định trước chỉ có tổn thương.
Bánh xe càng lăn càng nhanh, cuối cùng mất kiểm soát, nhắm về phía rừng cây ven đường. Tôi bị văng ra rất xa, lăn vài vòng, cánh tay lập tức bị vạch ra vài vết máu.
Ôn Khiếu Thiên chạy tới nhanh như chớp, thấy tôi như vậy đau lòng nói: “Đã nói với em đừng đùa em không nghe, giờ thấy chưa, đau chết luôn đi.”
Tôi nhìn mấy vết máu đầm đìa, thờ ơ nói: “Con người ấy mà, phải kiên cường một chút, mấy vết thương ngoài da đã là gì. Có một số cuộc mạo hiểm phải trả giá đắt hơn nhiều.”
Ôn Khiếu Thiên nâng tôi dậy, nói: “Lại nói lung tung gì đấy, em duỗi chân ra cho anh xem, có bị thương ở chân không?”
Tôi duỗi duỗi chân theo lời anh, hỏi: “Khiếu Thiên, em hỏi anh nhé, nếu cho anh chọn, anh sẽ chọn khiến em tổn thương vì vậy nên anh khổ sở hay để em rời đi sau đó anh khổ sở?”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Em ngã đập đầu vào đâu à? Đến đến đi đi cái gì. Anh không chọn, vì sao anh nhất định phải khổ sở? Anh không muốn em tổn thương, cũng không muốn em rời khỏi anh. Cả hai việc này đều ở ngoài phạm vi suy nghĩ của anh.”
Tôi cố chấp hỏi: “Nếu nhất định phải chọn thì sao, em cũng không nói đó là sự thật, chỉ coi như giả thiết thôi. Anh nhất định phải chọn một cái.”
Ôn Khiếu Thiên tức giận nhìn tôi, có lẽ không cách nào hiểu được vì sao cánh tay đang chảy đầy máu mà tôi vẫn hỏi loại vấn đề ngu ngốc này được, anh bực bội nói: “Nếu phải chọn, anh để em rời khỏi anh là được. Anh không cách nào nhìn em bị thương. Em xem tính tình hiện giờ của em đi, nếu em ngồi yên ở trong nhà, không cùng anh ra ngoài đạp xe, cũng sẽ không bị thương.”
Tôi nghe mà có chút đau lòng, anh chọn bất cứ đáp án nào cũng khiến tôi đau lòng. Tôi đứng vững, ôm chặt lấy Ôn Khiếu Thiên rồi lớn tiếng khóc. Ở trong căn phòng kín như bưng của Tần Thiệu, tôi không khóc, ra ngoài cũng không khóc, như có một hơi bị nghẹn trong họng đến bây giờ, cuối cùng cũng bị đâm thủng. Tôi càng khóc càng không ngừng được, đúng kiểu khóc như đại hồng thủy. Trước đây, khi anh không ở bên tôi, tôi luôn cho rằng nếu anh ở đây, chỉ cần anh ở đây, mọi việc nhất định sẽ không như thế này, anh nhất định sẽ không cho phép mọi việc biến thành như vậy; nhưng nay anh đã ở bên tôi, tôi lại chỉ có thể nghĩ nếu như anh không ở đây, chỉ cần anh không ở đây, tôi sẽ giải quyết xong mọi việc, tất cả sẽ chấm dứt.
Điều khiến người ta đau thấu tận tim chính là trong bóng tối mờ mịt đợi được một tia hy vọng, cuối cùng tia hy vọng đó lại bị bất đắc dĩ và tuyệt vọng dập tắt.
Ôn Khiếu Thiên nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, nói: “Đau như vậy à? Anh dẫn em đi khám bác sĩ nhé, được không? Không phải vừa bảo em đừng đùa như vậy hay sao. Lớn như vậy rồi còn nghịch ngợm như trẻ con.”
Tôi càng khóc càng lớn tiếng, Ôn Khiếu Thiên càng nói càng dịu dàng, tôi cũng càng khó chịu. Tôi nghĩ tôi sắp khóc đến trôi cả lục phủ ngũ tạng ra, ho khan đến mức cổ họng vốn sưng viêm của tôi càng thêm đau. Thế như dù có đau đến mức nào cũng đâu có thể so được với đau lòng?
Tôi vừa khóc vừa nói: “Khiếu Thiên, ở đây vắng vẻ thế này, anh làm thế nào đưa em đi khám bác sĩ, anh vừa mới học đi xe đạp nên không thể lai em. Anh không có cách nào, chỉ có thể nhìn em chảy máu, đúng không? Anh không có cách nào, em cũng không có cách nào.”
Ôn Khiếu Thiên vuốt ve gương mặt tôi, nói: “Gì vậy? Nói em vài câu em đã nổi nóng rồi. Anh cõng em đi. Phía trước là chợ rồi, ở đó hẳn là có trạm xá.”
Nói xong, Ôn Khiếu Thiên lập tức cõng tôi lên. Dáng người một mét bảy của tôi nằm trên người anh. Anh mới xuất viện, thân thể gầy yếu đi từng bước về phía trước, chưa được vài bước mồ hôi đã đầm đìa. Tôi mặc kệ tất cả, nhìn anh gian nan bước từng bước, giống như mỗi bước đi đại biểu cho thời gian chúng tôi ở bên nhau còn bao lâu. Anh không nói nghỉ, tôi cũng không nói, cứ thế im lặng cõng tôi rất lâu. Cuối cùng, tôi không nhìn nổi nữa, giãy dụa muốn xuống, nói với Ôn Khiếu Thiên: “Được rồi, em không đau nữa, em chỉ bị ngã xước tay thôi, chân còn đi được.”
Ôn Khiếu Thiên đổ mồ hôi như mưa, gương mặt trắng bóc đã hồng hồng, bước đi có chút không ổn. Hai chúng tôi miễn cưỡng đi tới gần chợ, thấy có hai chiếc xe điện ba bánh trống không chạy qua, vội vàng gọi lại, đi tới trạm xá gần nhất.
Cuối cùng, vết thương của tôi là chuyện nhỏ, Ôn Khiếu Thiên lại bị cảm nắng. Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên mệt mỏi nằm trên giường bệnh, nghĩ đến tính cách thối hoắc của mình, thật sự đã hại anh rất thảm.
Vì phải chăm sóc Ôn Khiếu Thiên đang bị bệnh, tôi mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn đồ uống ở chợ, sau khi mua đủ thuốc, tôi và Ôn Khiếu Thiên ngồi xe ba bánh về chỗ ở.
Cứ thể ở lại bờ biển bốn, năm ngày.
Buổi tối ngày thứ sáu, hai người bệnh đã gần khỏi chúng tôi chặt hai quả dừa, ôm ra bờ biển, ngồi trên bờ cát ngắm mặt trăng vừa tròn vừa sáng lững lờ trên mặt biển phẳng lặng. Tôi nghĩ, đây có lẽ là kỹ xảo quay phim khoa học viễn tưởng chăng. Nào có mặt trăng nào lại gần như thế?
Ở đây còn chưa được khai phá, vì vậy không có đèn đường, cũng không có đèn nê-ông, toàn bộ đều dựa vào ánh trăng chiếu sáng. Ngoài khơi là một màu tối tăm tĩnh lặng, bờ cát sáng ngần và thanh mát. Tôi không khỏi ngân nga ca khúc “ánh trăng” cũ rích: cho đến khi những vì sao nhắm mắt, cho đến khi đêm tối ru tình yêu ngủ, cho đến khi trời thu nói phải rời xa, cho đến khi đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Mưa như trút nước, gió đảo ngọn cây, trên biển thuyền lắc, trên lầu rèm đưa. Em biết cuối cùng chúng sẽ về đâu, em đang hát bài ca ai oán hay thì thầm lời cầu nguyện. Có bao người sẽ mở cánh cửa sổ, có bao người sẽ ngẩn ngơ nhìn ngắm, ánh trăng màu bạc kia, ánh trăng xa xôi kia.
Bài hát này vốn rất khó nghe, tôi hát lại càng không lọt vào tai nổi, nhưng Ôn Khiếu Thiên vẫn nghe rất say sưa.
Anh uống một ngụm nước dừa rồi nói: “Lời bài hát này thật đẹp.”
Tôi nói: “Nó được viết cho những thi nhân đã mất hoặc những năm tháng thơ ca theo đuổi sự lãng mạn và sáng tạo. Nay thi nhân đã qua đời, thơ ca cũng đã chết, không còn rung động và vẫy gọi, cũng không còn dịu dàng và trông đợi, chỉ còn lại kiêu căng và nóng nảy. Nào tiền, nào nhà, nào xe, đều đã khiến chúng ta mê đắm. Vì vậy thi nhân đã chết là người hạnh phúc, những người còn ở lại nơi thế tục hồng trần này mới đau khổ.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi, đôi mắt đen láy sáng lên dưới ánh trăng.
Chỉ còn một ngày là tới ngày Tần Thiệu quy định, tôi nghĩ, nếu bị ép đến mất kiên nhẫn, tôi trực tiếp nhảy xuống biển cho xong.
Di động của Ôn Khiếu Thiên độ nhiên vang lên, trong tiếng sóng biệt nhịp nhàng, đột ngột như phá tan không gian.
Tôi nghe giọng nói của Ôn Khiếu Thiên bay xa rồi lại rõ ràng: “Vì sao?”, “Con trở lại có tác dụng gì? Chuyện làm ăn trước giờ con chưa từng có hứng thú.”, “Vì sao anh ta chỉ tên muốn gặp con?”, “Là chuyện làm ăn của gia đình nên con mới cảm thấy kỳ quái vì sao anh ta muốn trực tiếp tìm con, nếu vụ giao dịch này thật sự quan trọng như vậy, anh ta nên tìm bố mới đúng.”
Tôi nghe mà cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên đi tới, hỏi: “Sao vậy, Khiếu Thiên? Trong nhà có chuyện gì à? Hay là anh cứ giải quyết chuyện của anh trước đi.”
Ôn Khiếu Thiên miễn cưỡng cười cười, nhìn mặt trăng nói: “Không có gì, chỉ là cãi nhau vài câu với bố anh về việc nhà thôi.”
Tôi gật đầu, cùng anh nhìn về phía mặt trăng. Mặt trăng thấp đến mức giống như muốn chìm xuống biển.
Một lát sau, điện thoại của tôi lại vang lên. Tôi nhìn màn hình đang chớp sáng, là tên của Trịnh Ngôn Kỳ, thầm thở dài một hơi.
Bên kia điện thoại, Trịnh Ngôn Kỳ khóc nấc lên: “Tiểu Nhiên, lần này chỉ có cậu mới cứu được tớ, tớ xin cậu, tớ xin cậu đấy.”
Tôi thật sự chịu đủ lời dạo đầu của Trịnh Ngôn Kỳ mỗi lần gọi điện cho tôi rồi: “Lại có chuyện gì? Bị thằng nào đá hay muốn phá thai của thằng nào?”
Trịnh Ngôn Kỳ khóc sướt mướt nói: “Lần trước là tớ không đúng, tớ không nên dùng chứng minh thư của cậu để đăng ký. Nhưng tớ sợ nhỡ may bệnh viện kia để lộ chuyện này, giới giải trí sẽ không còn chỗ cho tớ nữa. Tớ không ngờ tổng giám đốc Tần lại biết được chuyện này, anh ta đã thông báo đến các giám đốc rồi, bên sản xuất phim cũng đột nhiên báo muốn đổi diễn viên. Tiểu Nhiên, tớ sai rồi, tớ sai rồi, cậu giúp tớ giải thích với tổng giám đốc Tần đi. Tớ không cố ý, cậu biết tớ không cố ý mà, tớ không phải muốn hại cậu.”
Tôi nghe cô ta nói mà chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tần Thiệu đã phát tín hiệu cho tôi. Anh ta đang nói với tôi, đến giờ rồi. Anh ta không chỉ trả thù Trịnh Ngôn Kỳ, mà còn can thiệp vào chuyện làm ăn của nhà Ôn Khiếu Thiên. Anh ta sẽ không cho tôi làm đà điều, cho dù tôi có là một con đà điều vùi đầu vào đất, anh ta cũng sẽ đào đường hầm bắt tôi đối mặt với anh ta.
Anh ta tuyệt đối là một con quỷ. Anh ta là Satan, là Lucifer, là Voldemort.
Tôi nói vào điện thoại: “Kỳ Kỳ, giới giải trí không hợp với cậu, cậu nên rời khỏi đó đi.”
Nói xong, tôi lập tức ngắt máy.
Tôi và Ôn Khiếu Thiên cùng im lặng ngắm trăng. Có hai con Hải Âu bay đêm phát ra tiếng kêu như cụ già nhà ai nửa đêm ho khan, quanh quẩn trong không gian vắng lặng, mang đến cảm giác tàn lụi và khô cạn.
Cuối cùng, tôi nói với Ôn Khiếu Thiên: “Khiếu Thiên, ngày mai chúng ta về thành phố A đi.”
Ôn Khiếu Thiên quay đầu nhìn tôi: “Nhiên Nhiên, không phải em muốn chúng ta sẽ ở đây cả đời sao?”
Tôi gật đầu, nói: “Đúng, đương nhiên sẽ có cả đời, vì vậy không vội nhất thời. Anh về nhà giải quyết chuyện của anh trước đi.”
Ôn Khiếu Thiên xoay sang nhìn tôi: “Nhiên Nhiên, đối với anh những điều đó không quan trọng…”
Tôi ngắt lời anh: “Nhưng quan trọng với em. Hơn nữa, trong tương lai, anh cũng sẽ hiểu, những thứ đó cũng rất quan trọng với anh. Nếu anh từng trải qua tình trạng gia đình sa sút, cửa nát nhà tan, anh sẽ biết, thì ra những thứ này cũng rất quan trọng với anh. Chúng ta không thể ích kỷ như vậy.”
Ôn Khiếu Thiên không nói gì, chỉ nhìn tôi không dời mắt.
Tôi tiếp tục nói: “Khiếu Thiên, vừa rồi bố anh tìm anh để nói Tần Thiệu muốn tìm anh bàn chuyện làm ăn phải không? Trước đây anh từng nói Tần Thiệu không dễ đối phó. Hiện giờ em cũng khuyên anh một câu như vậy. Em không biết chuyện làm ăn nhà anh lớn đến mức nào, anh ta có điều khiển được hay không, nhưng em không muốn vì em mà nhà anh và nhà anh ta đấu với nhau. Giữa em và Tần Thiệu, mọi chuyện tương đối phức tạp, bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ trở về bên anh, chỉ cần khi đó anh còn muốn vậy.”
Ôn Khiếu Thiên đột nhiên quát lên: “Giữa hai người có chuyện gì mà phức tạp? Nhiên Nhiên, trước kia em không muốn nói, anh cũng không ép. Nhưng chuyện tới nước này, em còn bảo anh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nói giống như em lại muốn rời xa anh, lại bỏ lại một mình anh. Chúng ta xa nhau lâu như vậy, vì sao còn phải tiếp tục xa nhau? Em có từng nghĩ tới không? Nhân duyên mỏng manh, âm dương cách trở, anh sợ, em biết không? Nhiên Nhiên, anh sợ!”
Tôi bật dậy từ trên bãi cát, cũng gào lên: “Nếu anh sợ, vì sao không trở về sớm một chút? Vì sao đã trở về còn không sớm chút tới tìm em? Cho dù anh chỉ tới tìm em sớm hơn hai tháng thôi, mọi chuyện sẽ biến thành thế này hay sao? Anh nói đúng, nhân duyên mỏng manh, âm dương cách trở, chúng ta quả thật đã lỡ một bước nên mới có kết cục thế này. Anh nghĩ rằng em thích tình cảnh hiện nay hay sao? Anh trốn ở Chicago bảy năm, đâu biết em đã sống những ngày thế nào? Từ nhỏ anh đã lớn lên trong êm ấm, sao có thể hiểu em đã từng lo lắng sợ hãi bao nhiêu? Anh là đóa hoa mảnh mai, nếu hít phải một chút khí bụi bên ngoài đã héo úa từ lâu rồi.”
Ôn Khiếu Thiên ngẩn người nhìn tôi, toàn thân giống như hòa tan vào bờ cát, anh nói: “Trước đây em luôn nói anh là ngọn núi cao để em ngưỡng mộ, anh không biết, bảy năm qua đi, anh đã thành một đóa hoa mảnh mai.”
Tôi nói: “Bảy năm, đủ để con người sống lại từ cõi Niết Bàn. Nếu bảy năm qua em vẫn là một cô gái vừa ngốc vừa ngây thơ, làm sao em có thể sống được đến ngày hôm nay, có lẽ đã uống canh Mạnh Bà đầu thai từ lâu rồi. Vì vậy, Khiếu Thiên, nghìn vạn lần anh đừng giẫm vào vết xe đổ của em, phải bảo vệ gia đình anh, đừng nghĩ rằng rời xa việc kinh doanh của gia đình là thanh cao. Anh không có hứng thú cũng được, không màng danh lợi cũng được, “thân tại giang hồ, thân bất do kỷ”, anh không giết người, người khác sẽ giết anh. Nếu thời gian quay trở lại, tuyệt đối em sẽ không đọc tiểu thuyết, dạo phố khi còn học đại học, mỗi ngày em sẽ xem bản tin tài chính, tiếp nhận công việc của bố em sớm một chút.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi như nhìn người xa lạ: “Em hối hận rồi? Em hối hận về những việc bảy năm trước đã làm cùng anh? Không phải khi đó em không quan tâm đến bất cứ chuyện gì sao? Em nói tiền đủ tiêu là được, cơm ăn đủ no là được, phòng rộng đủ ở là được, vì sao em lại trở nên thực dụng như thế? Đúng, anh biết nhà em phá sản mang đến cho cuộc sống của em rất nhiều biến cố, nhưng nếu dục vọng của bản thân em không lớn, sao em có thể méo mó thành như vậy?”
Toàn thân tôi run run, nhìn anh nói: “Thì ra trong mắt anh em là như thế, sao anh không nói thẳng vào mặt em luôn đi? Anh nói thẳng rằng em ham hư vinh đi, thích cặp với đại gia đi. Không phải hiện giờ anh đang nghĩ em như vậy sao? Ngày đó, trong nhà hàng anh nói không biết em chỉ bởi vì câu “không còn quan hệ gì” mà em nói với Tần Thiệu thôi sao? Anh đặt tay lên ngực mà nghĩ lại đi, khi đó có phải anh đã nghĩ em dơ bẩn đến mức không muốn nhận rằng quen biết em hay không? Ha, đúng vậy, em cũng biết là em rất dơ bẩn. Nếu đã miễn cưỡng như thế, anh phải nói sớm chứ, em cũng không cần đau khổ như thế, mỗi ngày lo lắng chờ đợi giống như đi trên dây thừng giữa không trung.”
Dưới ánh trăng, Ôn Khiếu Thiên nghiêng người đối mặt với biển rộng, nói: “Thì ra ở cùng anh ở đây khiến em đau khổ như vậy, anh luốn muốn mỗi ngày đều có thể trôi qua như thế này, anh nghĩ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong bảy năm qua của anh. Không ngờ chỉ mình anh nghĩ vậy. Được, ngày mai chúng ta sẽ trở về. Em muốn làm thế nào thì làm như vậy, anh cũng không ngăn cản em. Nay em đầy bụng đạo lý, anh nói không lại, cũng lười nói.”
Anh xoay người đi về phía căn nhà, một mình tôi lẻ loi ngồi trên bãi biển. Sóng biển vẫn vuốt ve bờ biển, ngàn năm không đổi, còn Hải Âu lại đã bay mất từ lúc nào không biết. Tôi nhìn mặt trăng phóng đại, cảm thấy tất cả cảnh đẹp đều đã bị phá hủy.
Đây là lần đầu tiên tôi và Ôn Khiếu Thiên cãi nhau. Gió biển thổi tới, thổi tắt lửa giận trên người tôi, trong hương biển mằn mặn, tôi chậm rãi tỉnh táo lại. Nhớ tới nội dung cuộc cãi nhau vừa rồi, một nửa là giận quá mà nói, một nửa là sự thật. Tôi và Ôn Khiếu Thiên đã bảy năm không bên nhau, hai chúng tôi đều thay đổi rất nhiều. Tôi trưởng thành quá nhanh, so ra, tuy anh đã trải qua sống chết nhưng đối với thói đời đáng sợ, lòng người hiểm ác vẫn gần như dậm chân tại chỗ, vì vậy khi nhìn anh, tôi giống như nhìn thấy bản thân ngây thơ, trong sáng của bảy năm trước. Tôi mâu thuẫn, vừa muốn bảo vệ anh như vậy, rồi lại không cách nào dung túng để anh như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, Tần Thiệu đã chen vào, tôi không thể để mặc anh giống tôi năm đó, đối mặt với tất cả một cách tiêu cực, nếu không dù sau này chúng tôi ở bên nhau, anh cũng sẽ hối hận. Anh phải học cách đối mặt với đối thủ tàn nhẫn, còn tôi phải bảo vệ anh không bị hãm hại bởi đối thủ tàn nhẫn như vậy.
Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, nấu cho Ôn Khiếu Thiên một nồi cháo rau với thịt hun khói. Trong mắt Ôn Khiếu Thiên đầy tia máu, hiển nhiên là tối qua giận đến mức không ngủ được. Tôi nghĩ lại, ngày đó khi ở trong ổ sói, tôi còn trốn vào trong góc ngủ một giấc, thật không biết nên cảm thán dây thần kinh của tôi thô hay nên cảm động vì tình cảm sâu nặng của Ôn Khiếu Thiên.
Ôn Khiếu Thiên im lặng ăn từng ngụm cháo, có lẽ cũng giống tôi, đang hồi tưởng ngày đầu tiên chúng tôi tới đây, anh nấu cháo gạch cua cho tôi, còn tôi ở bên hết lời khen ngợi tay nghề của anh, không ngờ ngày cuối cùng lại là tôi nấu cháo rau thịt hun khói cho anh, giữa hai chúng tôi lại biến thành tình cảnh này.
Uống tới một ngụm cuối cùng, Ôn Khiếu Thiên len lén liếc nhìn tôi. Tôi nghĩ đại khái anh đang chờ tôi mở miệng xin lỗi, chịu thua. Nhưng có lẽ bốn tháng nay, chuyện tôi đã trả qua một chuyện lại rắc rối hơn một chuyện, chuyện sau lại biến thái hơn chuyện trước, khiến tôi có chút thờ ơ với việc đôi lứa cãi vã này. Tôi nghĩ hiện giờ nếu tôi xin lỗi, nhất định anh sẽ phủ nhận chuyện tối qua, hoặc là không trở về thành phố A nữa. Dựa theo tư duy bảy năm trước của mình, suy đoán ra kết quả như vậy, chi bằng tôi không nói xin lỗi còn hơn.